Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phùng Kiến Vũ nghe được Vương Thanh, cánh tay ngừng mở cửa, quay đầu nhìn hắn, "Làm sao em lại câu nhân?"
Cuống họng Vương Thanh nhấp nhô, đem Phùng Kiến Vũ kéo vào trong ngực chặt chẽ khóa lại, xích lại gần hôn môi cậu. Vương Thanh mút lấy môi của cậu, đầu lưỡi luồn vào, quấn lấy đầu lưỡi cậu ở trong miệng tùy ý quấy rối.
Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình bị mút đến tê dại, Vương Thanh thấy câj không có phản kháng, càng thêm làm càn, đưa tay đem khóa quần cậu kéo xuống.
Phùng Kiến Vũ bắt lại cánh tay không an phận của hắn, quay mặt qua chỗ khác, "Nơi này là gara xe......"
Vương Thanh áp sát đến, ở trên cổ cậu nhẹ nhàng hôn xuống, "Địa điểm mới, tình thú mới."
Phùng Kiến Vũ không muốn cùng hắn điên loạn, mở cửa xe trực tiếp bước xuống, Vương Thanh nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Hai người vừa đi Vương Thanh ở bên cạnh không ngừng phàn nàn, "Em còn nói em không câu nhân, đằng trước là một Trần Đạt Chí, đằng sau là một Lý Mộng."
"Lý Mộng còn không phải đến hỗ trợ sao, nếu không anh biết được tiếp theo Trần Đạt Chí muốn làm gì sao?"
"Xem như biết là cô ấy đang giúp đỡ, nhưng anh vẫn giận a, cô ấy vô duyên vô cớ sát gần em như vậy làm gì?" Vương Thanh nhớ đến dáng vẻ Lý Mộng tiến đến bên tai Phùng Kiến Vũ thì thầm, cảm thấy trong lòng phát chua, "Đúng nha, rốt cuộc cô ấy nói gì bên tai em vậy?"
Phùng Kiến Vũ thấy bộ dáng hắn nóng vội, thế là cố ý trêu đùa hắn, "Cô ấy nói có thời gian rảnh hẹn em ăn cơm."
Vương Thanh nhớ đến Lý Mộng ở bên tai Phùng Kiến Vũ nói xong câu nói kia, Phùng Kiến Vũ còn nhẹ gật đầu, thế là càng gấp gáp hơn, "Vậy mà em còn gật đầu! Em muốn hẹn đi ăn với cô ấy!"
Phùng Kiến Vũ gật đầu, "Đúng vậy a, người ta đã chịu giúp chúng ta đến như vậy, cùng người ta ăn một bữa cơm cũng là lẽ thường a."
"Anh cũng phải đi theo." Vương Thanh tiến lên một bước ngăn đường đi của Phùng Kiến Vũ, "Không cho phép em đi một mình."
Phùng Kiến Vũ bật cười nhìn hắn, "Lúc trước người ta mời anh đi ăn bữa ăn Pháp anh cũng không muốn đi, sao bây giờ lại tranh nhau đòi đi cho bằng được."
Vương Thanh nhớ đến lần đó vẫn còn đang ở đoàn làm phim, Lý Mộng mời mình đi ăn cơm, chính mình dứt khoát từ chối, hiện tại lại bị Phùng Kiến Vũ lấy ra giễu cợt. Hắn có chút ảo não, lúc trước sao lại chọc ra được sự tình này a.
Phùng Kiến Vũ thấy hắn có chút sững người, thế là vòng qua hắn, vừa đưa tay mở cửa, vừa nói: "Em câu nhân? Cũng không biết ai lần trước câu trúng cô ấy a."
Vương Thanh từ phía sau mông cậu vòng tay ôm chặn ngang hông cậu, sau đó ấn cậu lên trên tường.
Phùng Kiến vũ ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh làm gì?"
Vương Thanh tiến lên cắn cắn lỗ tai cậu, "Làm em nè!"
Tiết Mặc vừa rạng sáng ngày tiếp theo vội vàng gọi Phùng Kiến Vũ về hỏi han tình huống, tối hôm qua mặc dù gã ta có ý tứ mời ăn cơn nhận lỗi không quan trọng lắm, nhưng vẫn làm cho Tiết Mặc có chút lo lắng.
Nghe được Phùng Kiến Vũ nói sau đó có Lý Mônng đến giúp giải vây, Tiết Mặc có chút giật mình. "Khi nào mà quan hệ giữa cậu và Lý Mộng lại tốt đến như vậy, cô ta lại dám vì cậu ra mặt đắc tội với Trần Đạt Chí."
Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ, "Trước đó cùng cô ấy bị nhốt cùng nhau ở trên núi, cũng hẳn là cảm thấy nợ tôi một chút nhân tình. Hôm qua tôi nhìn thấy Trần Đạt Chí đối với cô ấy phi thường khách khí, đối với bối cảnh của Lý Mộng, loáng thoáng cũng từng nghe nói một chút...... Trải qua sự tình tối hôm qua, thoạt nhìn là sự thật đi."
Tiết Mặc có chút hắc tuyến, "Tất nhiên là thật rồi, cậu luôn luôn không quá chú ý đến những việc này, cho nên không rõ ràng cũng là bình thường. Bối cảnh của Lý Mộng xác thực giống như truyền ngôn, nếu như cố ta thật sự xem trọng cậu, đây chính là một chuyện tốt."
Phùng Kiến Vũ mắt thấy Tiết Mặc bắt đầu bát quái, thế là cắt đứt anh ta, "Ngài cũng thật đủ bát quái, đừng suy nghĩ nhiều, nếu ngài có hứng thú thì chính ngài theo đuổi đi."
Tiết Mặc nghe cậu nói mình bát quái, thế là bình mẻ không sợ vỡ, hỏi: "Nếu vậy, chuyện giữa cậu và Vương Thanh, là thật sao? Hiện tại trong giới hầu hết đều biết lần trước Vương Thanh thà bỏ mặc tất cả vì việc liên quan cậu."
Phùng Kiến Vũ đương nhiên biết chuyện này sẽ không được giấu quá lâu, huống chi chính cậu cũng từng nghĩ qua, nếu như vạn bất đắc dĩ có một ngày thật sự phải cùng Vương Thanh công khai, cũng không thể để cho công ty chính mình không biết một chút gì. "Không sai."
Đại khái không nghĩ đến Phùng Kiến Vũ lại sảng khoái thừa nhận nhanh như vậy, Tiết Mặc cũng bị làm cho sững sờ. "Cậu là thật lòng?"
"Tình cảm, tự nhiên là thật."
Thấy Phùng Kiến Vũ cũng không phải đang nói đùa, Tiết Mặc ngưng trọng, "Hai người đây là làm sao lại nhìn vừa mắt, quay xong bộ phim sao?"
"Nếu tôi nói Vương Thanh thích tôi mười năm, ngàu tin không?"
"Mười năm? Mười năm trước hai người chỗ nào quen biết?" Tiết Mặc nhíu nhíu mày, sau đó anh nhớ đến, trước đó trên weibo có người phát hiện Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ mười năm trước cùng quay chung một bộ phim, "Mười năm...... chẳng lẽ là lúc quay Tiếu Ngạo Trường Không sao?"
Phùng Kiến Vũ nhíu mày, Tiết Mặc trừng lớn mắt của mình, "Mười năm! Đây là khái niệm gì...... Cho nên cậu liền cảm động lấy thân báo đáp?"
"Mấy năm nay anh đối với tôi cũng rất tốt a, anh xem tôi như thế nào lại không chịu lấy thân báo đáp với anh đi, loại tình cảm gọi là tình yêu a, trong thời khắc đặc biệt đối với một người đặc biệt, mới có thể phát sinh."
"Chậc chậc, không hổ là người đang yêu đương nồng nàn, làm lòng tôi thật chua xót a." Tiết Mặc giả vờ run rẫy thân thể, kéo ra ngăn kéo bàn, "Đây, kịch bản mới, buổi sáng hôm nay vừa nhận được, cậu chọn một cái đi."
Phùng Kiến Vũ lật hết mấy cái kịch bản, nói với Tiết Mặc: "Tôi muốn nghỉ ngơi trước một đoạn thời gian."
Tiết Mặc móc móc lỗ tai của mình, "Tôi có nghe lầm hay không? Phùng Kiến Vũ nói với tôi, muốn nghỉ ngơi?"
Từ sau khi Phùng Kiến Vũ ký kết với A-star, một năm bốn mùa quay phim không ngừng nghỉ, hiện tại thế mà lại chủ động yêu cầu nghỉ ngơi một chút.
Vương Thanh chỉ còn có hai tháng sẽ gia nhập đoàn làm phim của Trần đạo, "Hai tháng này, tôi muốn tạm thời để trống một chút, chờ đến khi anh ấy gia nhập vào đoàn phim rồu, tôi liền an tâm tuyển kịch bản. Về phần hai tháng này chương trình hoặc là hoạt động khác, đều có thể giúp tôi nhận, không có vấn đề gì."
Tiết Mặc chuyên chú nhìn Phùng Kiến Vũ, cổ họng trầm trầm phát ra tiếng cười, "Phùng Kiến Vũ, cậu thật sự là xong đời rồi."
- Hoànchương 47 -