Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: August97
Hai ngày sau, sau khi kiểm tra, bác sĩ đưa ra bản báo cáo.
Báo cáo có ghi, bởi vì tai nạn xe cộ, phần não Tống Hàng Hàng xuất hiện một khối máu bầm, khối máu chèn lên dây thần kinh thị giác, từ đó gây mù.
Hứa Nghiêu Thực lo lắng hỏi thăm bác sĩ về phương pháp chữa trị, lấy được kết luận: hiện tượng mù chỉ là tạm thời, khối máu có thể sẽ tự mình biến mất, cũng có thể sẽ tồn tại suốt đời, tỷ lệ là ngẫu nhiên, ai cũng không thể nói chính xác. Bởi vì khối máu nằm ở vị trí trọng yếu, tạm thời không có cách nào để phẫu thuật lấy nó ra. D~Đ~.L~Q~Đ
Bác sĩ còn nói, bệnh nhân phải cẩn thận điều dưỡng, nếu không khối máu có thể sẽ trở nên lớn hơn, nghiêm trọng hơn còn có thể nguy hiểm đến an toàn tính mạng, dĩ nhiên, loại khả năng này cũng không lớn.
Nghe thấy câu nói cuối cùng của bác sĩ, trái tim Hứa Nghiêu Thực giống như ngừng đập, lòng bàn tay xuất hiện mồ hôi lạnh.
Anh khẽ lảo đảo, quay người lại, trong lòng đều là vô hạn ảo não, một khắc kia, anh cảm thấy tất cả lỗi lầm đều do anh gây ra.
Anh rất muốn ngẩng đầu hỏi ông trời, tại sao không thể cho anh một chút hạnh phúc, một chút ấm áp? Cho dù chuyện này là lỗi của anh, nhưng anh đã đánh đổi nhiều như vậy. Tại sao, còn trừng phạt anh như vậy... Dùng cô để trừng phạt anh...
Nhưng bây giờ, anh chỉ có thể bù đắp lại, bù đắp lại thật tốt.
Mặc kệ là lỗi của ai, lỗi vẫn là lỗi.
Chuyện mang thai, Hứa Nghiêu Thực thử dò xét qua, chính Tống Hàng Hàng cũng không biết chuyện.
Vì vậy anh muốn lừa gạt cô mấy ngày, chờ tâm tình Tống Hàng Hàng khá ổn định mới nói cho cô biết, để cô quyết định, nhưng sau đó lại sơ ý, để cô nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và bác sĩ.
Một ngày kia, cô ngơ ngác ngồi trên giường bệnh thật lâu, anh lo lắng cho cô, an ủi cô, cô lại không nói câu nào. D~Đ~.L~Q~Đ
Cô chỉ hơi nghiêng đầu, cặp mắt vô hồn, khuôn mặt không quay về phía anh, giống như lọt vào một thế giới khác, quên mất thể xác của mình.
Rất nhiều ngày, bọn họ không nói lại về đề tài này.
Anh cũng không biết, quyết định trong lòng Tống Hàng Hàng, có lẽ cũng bởi vì đứa bé này, trái lại cô càng có suy nghĩ theo chiều hướng tích cực.
Cô suy nghĩ rất nhiều, nhớ lại đêm hôm đó, cái đêm, đã đưa đứa bé tới.
——— —————tuyến phân cách ——— —————
Đó là chuyện hơn một tháng trước, mùa hè kia, thật vất vả cô mới dành chút thời gian trở về nhà một chuyến.
Ngày đó, cô và Cố Ngự Lâm về trường cao trung Trường Thanh, thăm chủ nhiệm lớp – thầy giáo La, lúc trở lại lại gặp mưa to gió giật, một đường bùn lầy, cho nên bọn họ phải ở lại vùng ngoại ô, tùy tiện tìm một quán trọ qua đêm.
Chính là buổi tối hôm đó, lần đầu tiên của bọn họ, đã hình thành nên đứa bé này.
Là cô chủ động.
Một ngày kia, ngoài cửa sổ sấm sét vang dội, mặc dù là vùng ngoại ô, không ngờ cả một quán trọ nhỏ cũng đầy khách, chỉ có thể xếp cho hai người ở chung một phòng.
Nghe nói chỉ còn lại một phòng, Cố Ngự Lâm liền muốn đội mưa trở về, nhưng bấy giờ mưa quá lớn, đường thủy đi lúc sáng cũng dừng hoạt động, vì vậy cô nói không sao, nên anh yêu cầu bổ sung thêm vào gian phòng trọ nội thất đơn sơ một giường xếp nhỏ và một chiếc chăn. D~Đ~.L~Q~Đ
Đêm hôm đó, cô có thể nghe thấy âm thanh lật người cách đó không xa của người bên cạnh, có thể nghe thấy hô hấp rối loạn của anh, còn có tiếng vang “kẽo kẹt kẽo kẹt” phát ra từ chiếc giường xếp.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy muốn đi vòng qua, nhưng vẫn phát ra tiếng động, vì vậy anh nín thở, cho là mình đánh thức cô, cũng không dám tiếp tục lật người.
Cô đến gần cái giường xếp nhỏ, nhẹ nhàng vươn tay, cách tấm chăn đẩy lưng anh, “Cố Ngự Lâm, anh lên giường lớn ngủ đi, giường nhỏ không chắc chắn chút nào.”
“Không, không cần.” Lúc ấy tim của anh, chắc chắn đập rất nhanh, cho nên mớn khiến giọng nói phát run như vật...
Tống Hàng Hàng chợt nổi lên ý nghĩ tinh quái, bàn tay đặt ở trên chăn giống như một con rắn linh hoạt, nhanh chóng chui vào trong chăn của anh, thân thể anh chấn động mạnh, tay của cô liền theo vào theo ống tay áo của anh, mò tới cánh tay săn chắc.
“Cố Ngự Lâm, sao tay của anh lại ấp như vậy?” Cô đùa dai vuốt bắp thịt trên cánh tay anh, vừa khanh khách cười.
Ở Đại học M, Cố Ngự Lâm vẫn thường xuyên bóng rổ, đường cong bắp thịt trên tay, chậc chậc, thật khiến cô khen ngợi.
Dưới đêm trăng tốt mịt, tròng mắt của anh đột nhiên thay đổi màu sắc, nhưng vẫn cẩn thận ức chế, trong gian phòng nho nhỏ chỉ nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của anh.
Cô chợt cúi người xuống, ấn xuống trên trán anh một nụ hôn, dịu dàng, mềm mại, nóng bỏng, thoáng chốc vành tai của anh đã nóng lên.
Thân thể mềm mại đang nằm ngay phía trên anh, tóc của cô dịu dàng buông xuống dưới, nhẹ nhàng lướt qua hai gò má anh, lại thỉnh thoảng dao động trên khuôn mặt anh, loại ma sát tinh tế này, khiến anh vô cùng xao động.
“Em, em mau quay lại giường nằm ngủ đi.” Anh không dám đẩy cô, chỉ có thể cẩn thận dịch dịch thân thể, cách xa cô một chút, tránh khỏi sự dịu dàng hấp dẫn khiến người ta hít thở không thông này.
“Em không muốn!” D~Đ~.L~Q~Đ
Lúc ấy, cô đã trả lời như vậy? Trong đêm khuya tối đen, cô chợt dũng khí mười phần, cô thích anh, thích anh đối tốt với mình, thích anh luôn luôn suy nghĩ vì mình, trong lòng còn có chút áy náy nho nhỏ, cảm động, muốn bồi thường sự nhân nhượng lâu nay của anh.
“Đồ ngốc...” Cô mềm mại mở miệng, cảm giác khuôn mặt của mình cũng bắt đầu nóng lên, cặp môi nhẹ nhàng hạ xuống, đầu tiên là cái trán, sau đó cánh mũi, sau đó là đôi môi, sau đó... Cô bắt đầu từ vị trí đã sớm nóng lên kia, từ từ trêu đùa.
Mà bàn tay còn lại, sớm dao động lên cơ bụng săn chắc của anh.
Con mắt thâm sâu cuối cùng cũng bùng cháy mạnh mẽ, tay của anh chợt đẩy chăn, ôm lấy hông cô, kéo cô xuống phía mình…