Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Để lại cho Bạch Mộc một tờ giấy, nhóm Tạ Minh Tường rời khỏi đấy.
Đến khi lên xe rồi, họ vẫn còn cảm thấy hứng khởi, Tạ Minh Tường không nhịn được cười nói trước: “Các cậu nói xem, sau khi hai người họ tỉnh dậy thì sẽ thế nào?”
“Ha ha!” - Tôn Dật Thành cười nói: “Có thể tưởng tượng…”
Sở Nam không biết đã sai ở đâu, giọng điệu có chút lo lắng: “Chúng ta đi như vậy có phải hơi quá không?”
Tiêu Ninh nói giọng không mấy thiện cảm: “Cậu có ngốc không? Có gì quá đáng chứ? Chúng ta làm như vậy cũng vì họ “được” chưa! Họ nên cảm ơn chúng ta mới đúng!”
Cả nhóm ầm ĩ cho đến khi về đến trường, vào ký túc xá lại thảo luận xôn xao về chuyện “chung thân đại sự” của Bạch Mộc và Đường Hân Uyển.
“Tối qua anh nghĩ rồi! Nếu như hai người họ thành đôi thật, anh chính là người mai mối cho hai người họ!” - Tạ Minh Tường hứng thú nói.
“Em cảm thấy anh nghĩ quá đơn giản rồi, có thể nhìn thấy hai người họ đều là người lạnh lùng. Muốn hai người họ thành đôi, không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu!” - Tôn Dật Thành bình tĩnh phân tích
“Chời! Cậu hiểu cái gì?” - Tiêu Ninh phản pháo: “Theo anh thấy, tính cách của Bạch Mộc hướng nội, tối qua chắc là mắc cỡ thôi. Cậu không thấy lúc Bạch Mộc hát sao, rất có cảm xúc, nếu không phải người thương ở đó cậu ta có thể như vậy sao?”
“Hơn nữa, Bạch Mộc đối với chúng ta không giống như vậy. Vậy mà lần đầu gặp Đường Hân Uyển lại nói chuyện nhiều như vậy, cậu không để ý khi ăn cơm họ nói chuyện rất vui vẻ sao. Không chừng hai người đó tình trong như đã mặt ngoài còn e, đợi chúng ta đi rồi, chỉ còn lại hai người họ cảm xúc tuôn trào, không khéo lại làm ra chuyện gì cũng nên!”
“Đó là việc giới hạn rồi!” - Tôn Dật Thành cười dâm đãng
Sở Nam bất mãn kêu lên: “Hai người họ vậy là tốt rồi... nhưng còn em? Có ai quan tâm đến tâm hồn bé bỏng này của em?”
Tạ Minh Tường: “……”
Tôn Dật Thành: “……”
Tiêu Ninh làm ra vẻ như phát hiện được đại lục mới, đến vỗ vai tên mập rất nhiệt tình dõng dạc nói: “Nói đi, để anh hai tham mưu cho cậu nè?”
“Anh hai à! Vẫn là anh tốt nhất!” - Sở Nam khóc lóc nói: “Anh thật đáng tin tưởng, không giống như anh cả kia, em nhờ anh ấy giúp mà chẳng chút thiện ý gì!”
“Á!” - Tạ Minh Tường la lên, buồn bã nói: “Tên mập kia, không phải anh không chịu giúp! Mà yêu cầu của cậu thật quá bất thường. Anh thật có lòng nhưng sức có hạn, nay anh hai nhiệt tình vậy cậu nhờ cậu ấy chú ý giúp đi."
“Đúng! Đúng! Đúng!” - Tôn Dật Thành phấn khởi: “Nói ra đi để các anh lên kế hoạch giúp cậu!”
Tên mập xấu hổ, lát sau mới nói lí nhí: “Đó chính là... Tô Nhu!”
“Á!” - Tôn Dật Thành ngạc nhiên giống như không tin vào tai mình, sợ mình nghe nhầm: “Cậu nói ai?”
Tiêu Ninh che mặt: “Mập, thật xin lỗi cậu! Bỏ qua những lời nói vừa rồi của anh hai nhé, cậu hãy xem như chưa nghe thấy gì…”.
“Các người không thể như vậy được!” - Tên mập cảm thấy tủi thân: “Là một người đàn ông, nói được thì phải làm được! Các người lừa tình cảm của tôi như vậy không thấy đau lòng sao? Có tin tôi khóc bây giờ không?”
“…”
“…”
Còn bên cạnh các cô gái cũng thảo luận sôi nổi về vấn đề vĩ đại này.“…”
“Không nhận ra luôn!” - Đỗ Khả Nhi lên tiếng trước: “Hân Uyển chúng ta và Bạch Mộc đúng là rất xứng đôi!”
“Đúng thế!” - Mễ Lôi cũng gật gật đầu: “Hai người họ giống trời sinh một cặp, khiến người khác ngưỡng mộ!”
“Thật ra Tạ Minh Tường cũng không tệ mà... Cũng đẹp trai!” - Đỗ Khả Nhi nhìn Lãnh Hân Hân ẩn ý: “Thấy sao? Hân Hân không suy nghĩ xem?”
“Để suy nghĩ lại xem sao!” - Lãnh Hân Hân cười cao ngạo.
Tô Nhu cũng cười toe toét: “Còn phải suy nghĩ sao? Hân Hân, tớ thấy ánh mắt của anh ấy nhìn cậu rất dịu dàng, khiến người ta tan chảy!”
“Đúng vậy đó!” - Đỗ Khả Nhi cười nói: “Một anh chàng hot boy thế này cậu không động lòng sao? Nếu cậu không cần thì tớ tiến tới đó?”
Lãnh Hân Hân xua xua tay: “Nếu cậu thích thì cậu theo đuổi đi, tớ không cản cậu đâu!"
“Hay là thôi đi, người ta cần là nữ thần ấy! Còn như mình thì không có ý vị lắm!”
Lãnh Hân Hân nhìn Tô Nhu muốn nói gì nhưng lại thôi.
“Hân Hân cậu có gì muốn nói sao?” - Tô Nhu nhạy bén nhìn ra.
Lãnh Hân Hân do dự một chút, rồi nói suy nghĩ của mình: “Tô Nhu cậu không cảm thấy Sở Nam hơi hơi thích cậu sao?”
“Á?” - Tô Nhu ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt ửng đỏ: “Hân Hân cậu đang nói cái gì thế?”
“Tớ cũng cảm thấy vậy.” - Mễ Lôi gật gật đầu: “Tô Nhu cậu không để ý, tối qua lúc ăn cơm, ánh mắt của Sở Nam cứ nhìn về phía cậu.”
“Haha!” - Đỗ Khả Nhi cười vô tư: “Cái tên mập Sở Nam đó tuy tướng mạo không đẹp trai lắm nhưng thịt nhiều... làm cái gối ôm cũng sướng đó chứ!”
Nghe những lời này, Lãnh Hân Hân và Mễ Lôi cũng cười lớn.
Tô Nhu hơi đỏ mặt, tay liên tục xua xua: “Ái chà, Khả Nhi cậu đang nói bậy gì vậy?”
Mắt Tô Nhu hơi xấu hổ và giận, Đỗ Khả Nhi vội vàng chuyển đề tài: “Đương nhiên, tên mập đó muốn theo đuổi Tô Nhu của chúng ta cũng cần suy nghĩ lại, không thể dễ dàng như vậy được! Yên tâm đi, Tô Nhu! Khảo nghiệm việc này cứ để tụi mình lo... Chắc chắn sẽ cho cậu một đáp án hài lòng!”
Tô Nhu không nói lại với họ, đành im lặng. Cô vốn cũng không có cảm giác gì, nhưng bọn họ đã trêu đùa như thế, cô đột nhiên phát hiện trong đầu mình chợt thoáng qua gương mặt mập với nụ cười dung tục.
“Khả Nhi, đừng có chỉ nói họ thôi, còn cậu thì sao?” - Tô Nhu cuối cùng phản kích.
“Tớ?” - Đỗ Khả Nhi xua xua tay: “Tớ không quan tâm lắm, tớ sợ với tính cách của mình thì không ai dám theo!”
“Yên tâm đi!” - Lãnh Hân Hân vỗ ngực nói: “Chuyện chung thân đại sự của các cậu cứ để mình lo! Chỉ cần tìm trong khoa của chúng ta... cũng xem như phân tốt không chảy ra ruộng người ngoài! Còn cậu, các cậu cũng không thoát được đâu!”
Câu sau cùng là nhìn về Mễ Lôi nói.
Mọi người bất lực, bỏ qua không thèm để ý đến cô ấy.
Khi Đường Hân Uyển mở mắt thì thấy mình đang dựa vào người Bạch Mộc, trên người đang khoác áo ngoài của Bạch Mộc.
Đường Hân Uyển bổng nhiên tỉnh hẳn, mặt cô đỏ ửng, nhìn xung quanh thấy mọi người đều đi hết, cả căn phòng chỉ còn lại cô và Bạch Mộc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?