Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai thùng bia nhanh chóng đã được mang lên, Bạch Mộc liếc mắt nhìn, đó lại là loại có độ cồn cao, trong lòng không khỏi dâng lên chút thương cảm đối tên mập Sở Nam này.
Nhưng tên mập lại hồn nhiên chẳng biết gì, rót bia rồi bắt đầu nhiệt tình hô hào: “Rót đầy vào! Rót đầy vào! Hôm nay chúng ta không say không về!”
Bạch Mộc ôm mặt: "Không sợ cậu ngốc, chỉ sợ cậu đã ngốc lại còn quá ngây thơ!"
Hai thùng bia tuy không ít, nhưng đối với bọn họ mà nói thì chẳng tính là gì, mỗi người uống cũng xấp xỉ hơn hai chai. Hơn nữa mấy người cũng đã uống với Tạ Minh Tường gần nửa năm rồi, tửu lượng cũng được. Tạ Minh Tường rèn luyện, lại cộng thêm em gái mạnh mẽ Đỗ Khả Nhi ở đây, cho dù bia này có độ cồn cao đến mấy, hai thùng vào bụng bọn họ cũng chỉ khiến sắc mặt trở nên hơi ửng hồng chút thôi.
Tạ Minh Tường cầm một chai bia, toàn thân đều là mùi bia sáp lại bên cạnh Bạch Mộc: “Người anh em, hôm nay nhờ có chú giúp đấy... Không nói nhiều, chai này anh cạn!”
Bạch Mộc nhìn Tạ Minh Tường uống một hơi cạn chai bia, có chút bất đắc dĩ, khuyên nhủ: “Uống ít một chút đi!”
“Ấy!” - Tạ Minh Tường giả bộ không vui: “Ngày vui như vậy, đương nhiên phải uống hết mình!”
Bạch Mộc và Đường Hân Uyển nhìn nhau bất đắc dĩ, im lặng không nói gì.
Mà vào lúc này, Sở Nam ở bên cạnh thấy hết bia, lập tức bất mãn gọi to: “Tạ lão đại, bia đâu? Sao lại hết rồi?”
“Sao có thể hết được?” - Tạ Minh Tường thầm vui vẻ, chỉ chờ câu này: “Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”
Mấy người lại uống một hồi nữa, Tạ Minh Tường đột nhiên cảm thấy cuộc nhậu này hơi trầm, thoáng suy nghĩ một chút, trong lòng liền có ý tưởng: “Chỉ uống cạn thế này có gì thú vị? Chúng ta không ngại thì chơi trò chơi chứ?”
“Được! Không vấn đề!” - Sở Nam đứng dậy, đồng ý ngay: “Chơi trò gì?”
Đỗ Khả Nhi tùy tiện đặt chai bia trong tay xuống, xắn tay áo lên: “Oẳn tù tì đi!”
Khóe miệng của Tạ Minh Tường giật giật một cái, anh nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên liên hoan, mấy gã đàn ông con trai bọn họ nào phải đối thủ của một mình Đỗ Khả Nhi, thật mất mặt! Lúc này, tất nhiên anh không thể lại đi rước nhục, anh cũng không muốn mất mặt trước Lãnh Hân Hân.
Vì vậy Tạ Minh Tường vung tay lên, dõng dạc nói: “Chơi oẳn tù tì suốt thì có gì thú vị... Chi bằng chúng ta chơi xúc xắc đi!”
“Chơi xúc xắc?” - Sở Nam ngây ngốc, lập tức cười khổ nói: “Em không biết chơi.”
Nghe vậy, trong lòng Tạ Minh Tường lập tức vui mừng: "Không biết? Vậy thì càng tốt!" Nhưng trên mặt anh tuyệt đối không thể hiện ra như vậy.
“Đơn giản lắm, anh dạy cậu... Chơi hai ván là biết!” - Tạ Minh Tường nói một cách chính đáng.
Tiếp theo đó, Tạ Minh Tường gọi nhân viên phục vụ mang xúc xắc tới, mấy người bắt đầu chơi.
Chuyện đúng như Tạ Minh Tường dự đoán, chỉ số thông minh của cái tên Sở Nam này căn bản chẳng ra gì. Cho dù Tạ Minh Tường chơi cũng không cao siêu lắm nhưng tên mập này đúng là không hiểu cách chơi, lại cộng thêm Tạ Minh Tường cố ý cho nên mấy chai bia tiếp theo cơ bản là vào bụng Sở Nam hết.
“Haiz! Lại thua!” - Sở Nam mở cốc ra, sau khi nhìn kết quả lại bất đắc dĩ cười khổ vài tiếng. Mà tên mập kiêu ngạo lại quyết định cậu ta không phải kiểu người thua mãi, vì vậy bưng một ly bia lên uống một hơi cạn sạch, không hề ý thức được có gì không ổn, mọi người bên cạnh muốn ngăn cản cũng không cản được.
Mỗi lúc như thế này, Tạ Minh Tường vui mừng lạ thường, trong lòng càng có một cảm giác trả được mối thù lớn: "cho mày cứ thích thể hiện tình cảm trước mặt tao đi! Lần này biết hậu quả rồi chứ?"
Lại thêm mấy chai bia vào bụng, cuối cùng Sở Nam cũng uống say, một mực chui vào gầm bàn, Tô Nhu đành phải đỡ cậu ta nằm lên bàn, ở bên cạnh chăm sóc cậu ta.
Sau khi Sở Nam say khướt, Tạ Minh Tường cũng không vội chấm dứt trò chơi này. Mặc dù mục đích của anh đã đạt được nhưng không phải diễn kịch thì phải diễn cả bộ sao... Nếu chấm dứt như vậy, người khác sẽ rất dễ nhận ra là anh ta cố ý. Vì vậy anh sung sướng tiếp tục chơi, chỉ là mục tiêu tiếp theo là hai người là Tiêu Ninh và Tôn Dật Thành. Dù sao anh đã lăn lộn trên bàn rượu nhiều năm như vậy, sớm đã quen thuộc trò này, căn bản là không sợ thua.
Mặc dù Tạ Minh Tường rất muốn trả mối thù lớn ở bữa tiệc liên hoan lần đầu tiên, đè bẹp nhuệ khí của Đỗ Khả Nhi. Lúc này Lãnh Hân Hân đứng bên cạnh nhìn nên anh ta lại suy nghĩ: "Nếu mình mà gây phiền phức cho chị em trong ký túc xá của cô ấy, vậy không phải là muốn chết sao?"
Thật ra ngay từ đầu mọi người đã sớm nhìn ra Tạ Minh Tường cố ý nhằm vào tên mập Sở Nam này. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không đi mách người ta làm gì. Bọn họ cũng cảm thấy Sở Nam hơi quá đà, không phải là thổ lộ thành công sao? Cần phải kiêu ngạo như vậy sao?
Tô Nhu cũng rất thông minh, cô cũng hiểu suy nghĩ của Tạ Minh Tường. Mặc dù có chút lo lắng cho Sở Nam nhưng cô cũng biết Tạ Minh Tường chỉ là muốn đùa giỡn Sở Nam một chút, không phải thật sự chuốc cậu ta say chết, vì vậy Tô Nhu cũng không nói gì cả. Cô cũng cảm thấy, từ sau khi mình nhận lời thổ lộ của Sở Nam, Sở Nam cũng quá đắc ý quên hình tượng. Trong lòng Tô Nhu có chút suy nghĩ "xấu xa": "Dạy dỗ cậu ta một chút cũng tốt!"
Chỉ là Tạ Minh Tường cũng không thể ngờ được, kế hoạch có thể nói là hoàn mỹ của anh lại xuất hiện biến cố, mà biến cố này chính là Đỗ Khả Nhi.
Đỗ Khả Nhi thật sự quá thông minh, sau khi chơi vài ván đã hoàn toàn hiểu rõ quy tắc trò chơi. Lúc mới đầu cô ấy vẫn còn thua vài ván, về sau thì trên cơ bản là đều ở thế bất bại, thường thường là đám Tạ Minh Tường thua liền ba bốn ván, Đỗ Khả Nhi mới thua một lần.
Cứ qua lại như vậy, Tạ Minh Tường thì vẫn hơi ổn, hai người Tiêu Ninh và Tôn Dật Thành lại có chút hơi say.
“Này!” - Cuối cùng Tiêu Ninh không nhịn được nói lớn: “Đỗ Khả Nhi, cậu thân là con gái sao còn "đàn ông" hơn cả chúng tôi thế?”
“Cậu là đàn ông sao?” - Đỗ Khả Nhi khinh thường liếc cậu ấy một cái: “Sao tôi lại cảm thấy cậu ẻo lả nhỉ!”
“Khiếp thiệt!” - Tiêu Ninh nổi khùng. Thân là đàn ông con trai, chưa bao giờ từng chịu nỗi nhục này. Ngay sau đó, cậu ấy đẩy cái cốc đi, lấy bốn chai bia đặt trước mặt mình, mở từng chai một: “Trò này quá vô nghĩa! Uống bia đi, mỗi người hai chai... Ai uống hết trước thì người đó thắng!”
“Thích cái kiểu cáu kỉnh này của cậu! Uống thì uống!” - Cách làm của Tiêu Ninh rất đúng khẩu vị của Đỗ Khả Nhi. Cô cầm lấy một chai bia, nhìn về phía Tiêu Ninh: “Cạn!”
“Cạn!” - Tiêu Ninh đỏ mắt giận gân cổ nói.
“…”
Không hiểu nổi hai người... Hai người định làm cái gì thế? - Mấy người Bạch Mộc nhìn nhau im lặng
Thân là một thằng đàn ông, Tiêu Ninh thề tuyệt đối không thể bại dưới tay Đỗ Khả Nhi. Trong lòng nghẹn tức, cấp tốc trút bia vào bụng mình.
Kết quả cuối cùng... Tiêu Ninh thắng một ván.
“Thế nào?” - Tiêu Ninh đặt chai bia xuống, kiêu ngạo nhìn Đỗ Khả Nhi. Trong nháy mắt, Tiêu Ninh đột nhiên cảm thấy mình như "tỏa sáng".