Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Minh Hiểu Khê bất lực thực sự, chẳng còn cách nào khác là đi vào trong nhà.
Kỹ năng nấu nướng của Đoàn Trường Sinh đã được nâng cao trong mấy năm nay, anh nấu khá nhanh.
Nhưng Minh Hiểu Khê vừa vào đến phòng bếp đã lập che miệng.
“Oẹ… Oẹ …”
Đoàn Trường Sinh đang dọn thức ăn, thấy cô nôn lo lắng chạy tới.
“Em làm sao vậy?”
Minh Hiểu Khê chỉ người anh.
“Anh cách xa tôi ra, trên người anh có mùi nước hoa quyện với mùi thức ăn thật kinh khủng quá…”
Đoàn Trường Sinh như bị điểm huyệt đứng bất động không dám tới gần cô.
“Vậy, vậy anh dọn cơm rồi tránh ra cho em ăn nhé…”
Minh Hiểu Khê khó khăn nôn một hồi.
“Cứ làm như vậy đi.
Nhưng cái mùi nước hoa của anh tui sợ quá…”
“Anh lập tức đi thay ngay…”
Đoàn Trường Sinh dọn cơm xong liền chạy ra ngoài, về nhà mình tắm rửa thay đồ.
Minh Hiểu Khê ngồi vào bàn ăn, cô ăn khá ngon miệng, một chút đã ăn xong, cô định dọn đồ thì nhớ đến bữa cơm này là Đoàn Trường Sinh nấu, nghĩ đến cũng không nên quá đáng quá nên cô đậy lồ ng bàn lại phần cho anh.
Đoàn Trường Sinh rất nhanh đã trở lại, thấy cô đã ăn xong, còn có để phần lại cho mình thì vui như mở hội, thiếu chút nữa là vừa ăn vừa hát luôn rồi.
Ăn xong anh tự giác dọn dẹp, rửa bát đ ĩa, rồi lấy ra một quyển vở trắng ngồi ở bàn ăn viết viết gì đó.
Minh Hiểu Khê hơi nhíu mày nói.
“Anh không về hả, tôi còn phải đi ngủ nữa…”
Anh nhìn cô lắc đầu.
“Sức khỏe em không được tốt cho lắm, anh không yên tâm để em một mình, anh sẽ ở lại chăm sóc em, có gì em cứ gọi anh là được…”
Minh Hiểu Khê nhìn anh đầy nghiêm túc.
“Đoàn Trường Sinh, tôi là bác sĩ, tôi biết rất rõ tình trạng sức khoẻ của mình…”
Đoàn Trường Sinh lại không cho là đúng, cẩn thận tìm từ ngữ phản bác lại.
“Người ta nói, dao sắc không gọt được chuôi, em xem, hôm nay chẳng phải em đã ngất ra đấy còn gì.”
Minh Hiểu Khê trợn mắt không thể nói lại, không lẽ cô lại nói đấy là do cô chủ quan nghĩ thân thể mình mệt mỏi, bởi vì lúc trước cô đã nhớ uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi.
Ai mà nghĩ đến, thuốc tránh thai ngu xuẩn kia lại dởm đến vậy, cô trúng thưởng luôn…
“Tùy anh… Tôi đi ngủ…”
Nói rồi dậm chân đi vào phòng ngủ.
Đoàn Trường Sinh nhìn động tác của cô trái tim như vọt lên tận cổ.
“Em nhẹ nhàng một chút tổ tông của tôi ơi…”
“Hừ…”
Minh Hiểu Khê liếc mắt đầy khinh thường.
Đoàn Trường Sinh thấy cô đã vào trong phòng ngủ một lúc, liền rón rén chuyển ra phòng khách tiếp tục viết…
Sáng ngày hôm sau, Minh Hiểu Khê tỉnh dậy đã có đồ ăn sáng nóng hổi, nhưng khi nhìn đến người đang đeo tạp dề nấu cơm cô lại giật nảy mình.
“Này… Này… Đêm qua anh không ngủ hả, hai con mắt sao thành mắt gấu trúc rồi…”
Đoàn Trường Sinh cười, nói.
“Em ăn sáng đi, anh có cái này cho em…”
“Ồ!”
Cô nhìn đôi mắt của anh cười cười bắt đầu ăn sáng.
Chờ cô ăn xong, anh trịnh trọng khom người đưa cho cô một cuộn giấy buộc bằng ruy băng đỏ.
Minh Hiểu Khê hơi nghi ngờ nhìn anh.
“Đây là cái gì?”
“Em cứ xem đi rồi sẽ biết…”
Minh Hiểu Khê tò mò mở cuộn giấy ra, khi nhìn thấy ba chữ to, rõ ràng, Bản Tường Trình thì phụt cười thành tiếng.
“Haha… Đoàn Trường Sinh, anh còn viết bản tường trình… Haha… Anh tường trình cái gì…”
Đoàn Trường Sinh lần đầu tiên biết đỏ mặt tía tai vì ngượng, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Em cứ xem đi.
Anh đi làm đây, có gì thì nhớ gọi điện cho anh nhé…”
Nói rồi anh co giò chạy thật nhanh ra khỏi nhà.
Minh Hiểu Khê ở đằng sau vẫn đang cười sằng sặc.
Ai có thể nghĩ đến, Đoàn Trường Sinh, tổng giám đốc mặt diêm vương, người đứng đầu tập đoàn Đoàn Nguyên lại viết bản tường trình đưa cho cô chứ.
Còn là cả đêm thức viết, rất có thành ý…
Minh Hiểu Khê nhâm nhi cốc sữa bắt đầu đọc bản tường trình của anh.
Ban đầu cô còn không mấy nghiêm túc, nhưng càng đọc, sống lưng cô càng thẳng lại.
Cuối cùng là thở dài dựa ra đằng sau.
“Thật là…”
Đoàn Trường Sinh ở công ty cứ thấp thỏm không yên, không biết học theo ông chú cách này có ôn không, hay là lại chọc cho cô thêm giận nữa.
“Cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ, kéo anh về hiện thực.
“Vào đi…”
Đặng Nhã Đan đẩy cửa bước vào.
“Anh Trường Sinh…”
Đoàn Trường Sinh nhìn thấy cô ta thì nhíu mày.
“Sao cô lại lên được đây?”
Đặng Nhã Đan uyển chuyển bước vào, chiếc váy đỏ hai dây bó sát tôn lên đường cong nóng bỏng đốt mắt người nhìn.
“Là bà nội đưa em đến, nói muốn để em làm thư ký chăm lo đời sống cho anh, cũng là để chúng ta có thời gian ở bên nhau tăng tình cảm đôi lứa…”
“Cốc cốc…”
Khi Đặng Nhã Đan còn chưa nói hết, thì bị tiếng gõ cửa làm cắt ngang.
“Vào đi…”
Cô thư ký mặc đồ công sở nghiêm túc đi vào.
“Thưa sếp, bên Vân Cảnh nói có vấn đề cần trao đổi trực tiếp với anh, họ hỏi anh có thời gian hay không ạ?”
Đoàn Trường Sinh gõ gõ bàn, gật đầu.
“Có, hẹn họ 1h sau gặp mặt, cô đi chuẩn bị phòng họp, thông báo với phòng kế hoạch phụ trách chuẩn bị tài liệu liên quan.”
“Vâng…”
Cô thư ký xoay người ra ngoài, không khỏi liếc Đặng Nhã Đan một cái sắc lạnh.
Đặng Nhã Đan nhận ra ánh mắt của thư ký cũng nhìn lại, đầy khinh thường.
Đặng Nhã Đan thấy thư ký đi ra ngoài thì sát lại chỗ của Đoàn Trường Sinh.
Cô ta không màng đến liêm sỉ, mặt mũi mà nhào lên người anh.
Đoàn Trường Sinh đẩy người ra, nhưng cô ta bám chặt như sam.
“Cô tránh ra cho tôi.”
“Không, em yêu anh…”
“Cô xuống…”
Nói rồi anh tức giận, hất mạnh người xuống, chỉnh lại quần áo rồi gọi điện cho Hoàng Nam.
“Cậu tới, dọn dẹp phòng cho tôi…”
Hoàng Nam rất nhanh đã đến, khi nhìn thấy Đặng Nhã Đan thì con ngươi hơi co lại.
Đây là người mà bà cụ mang tới, anh ta biết làm sao bây giờ.
Đoàn Trường Sinh nhìn thấy Hoàng Nam đứng đó, anh quát lên.
“Còn đứng ở đó làm cái gì, nhanh lôi cô ta ra ngoài cho tôi.
Từ nay về sau không có lệnh của tôi, thì bất kể là ai cũng không cho vào đây nghe chưa.”
“Nhưng đây là người bà cụ dẫn đến…”
Hoàng Nam liều chết hỏi lại.
Đoàn Trường Sinh trừng mắt.
“Cậu là trợ lý của tôi hay của bà cụ.
Nếu cậu muốn làm trợ lý cho bà cụ tôi cũng có thể giúp đấy…”
Hoàng Nam bị những lời này của anh doạ cho chân mềm nhũn, mồ hôi lạnh túa ra.
“Không, em là trợ lý của sếp, chỉ nghe chỉ thị của sếp thôi ạ.”
Nói rồi như để chứng minh lòng trung thành tuyệt đối của mình, Hoàng Nam nhanh chóng tiến đến chỗ Đặng Nhã Đan.
“Cô Nhã Đan, mời cô rời khỏi đây…”
“Anh dám…”
Đặng Nhã Đan hét lên với Hoàng Nam.
Đoàn Trường Sinh nhíu mày.
Hoàng Nam nhìn sếp mình, anh không màng tới sĩ diện đàn ông trước người đẹp nữa, cứng rắn không một chút thương hoa tiếc ngọc mà mạnh mẽ lôi người ra bên ngoài.
“Tôi tự đi… Tôi về tôi sẽ nói chuyện này với bà nội…”
Đặng Nhã Đan hất mạnh tay của Hoàng Nam ra, hung hăng đe doạ rồi dậm chân rời đi.
Đoàn Trường Sinh day day trán mệt mỏi thở dài một hơi.
Minh Hiểu Khê đọc xong bản tường trình của Đoàn Trường Sinh, cô nghiêm túc suy nghĩ lại vấn đề của bọn họ, tay vô thức đặt lên trên bụng.
Cuối cùng cô quyết định sẽ cho anh một cơ hội.
(còn tiếp).