Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Minh Hiểu Khê được Đoàn Trường Sinh ôm, mơ màng bị cơn buồn ngủ đánh úp.
Bình thường cô không phải người quá dễ ngủ, ấy vậy mà hôm nay, khi được anh ôm, chỉ mới đi mấy bước cô đã có thể ngủ ngon lành rồi.
Đoàn Trường Sinh cẩn thận đặt cô lên giường, chỉnh lại tư thế giúp cho cô thoải mái hơn.
Đoàn Lê Oanh nhìn Minh Hiểu Khê lại nhìn Đoàn Trường Sinh.
“Anh… Anh với chị Hiểu Khê làm lành rồi hả?”
Đoàn Trường Sinh gật đầu, lại lắc đầu.
Đoàn Lê Oanh khó hiểu.
“Là sao? Sao lại vừa gật vừa lắc thế.”
Đoàn Trường Sinh ra dấu im lặng với cô, nói nhỏ.
“Anh đang dùng mọi cách, mọi thủ đoạn để năn nỉ nhưng chưa thành công.”
Đoàn Lê Oanh liếc anh trai một cái.
“Anh, em không nghĩ anh trong chuyện tình cảm lại vô dụng như vậy đấy.”
Đoàn Trường Sinh bị em gái châm chọc cũng không chịu thua, liếc cô ấy một cái.
“Vô dụng, em còn dám nói anh.
Em nhìn em xem, ngay cả một đứa như Đoàn Nhật Ánh cũng không đối phó nổi, em còn có mặt mũi…”
Hai anh em châm chọc nhau một chút, chẳng ai chịu thua ai.
Đoàn Lê Oanh nhạy cảm phát giác ra có điều không đúng cho lắm.
“Anh, chị Hiểu Khê hình như có…”
Cô làm động tác vòng tay trước bụng…
Đoàn Trường Sinh không nghĩ đến em gái mình lại tinh tường như vậy.
Anh khẽ gật đầu.
Đoàn Lê Oanh che miệng, hai mắt mở to chớp chớp.
“Thật sao?”
Đoàn Trường Sinh lần đầu tiên cảm thấy có thành tựu lớn.
“Đúng… Em sắp được làm cô rồi…”
“Year…”
Đoàn Lê Oanh vui mừng nhảy lên, nhưng sợ làm ảnh hưởng đến Minh Hiểu Khê nên cố kiềm lại.
Cô nhỏ giọng ghé qua Đoàn Trường Sinh.
“Anh, anh làm cho chị ấy có em bé rồi mà còn chưa cua đổ, thật là vi diệu… Cái này em không biết nói anh giỏi hay là kém cỏi nữa đấy…”
Đoàn Trường Sinh xém chút nữa bị những lời này chọc cho tức đến thổ huyết.
“Có đứa nhỏ rồi, anh mày còn sợ cái gì.
Nghe qua câu cha quý nhờ con chưa em gái…”
“Haha…”
Đoàn Lê Oanh ôm bụng cười nắc nẻ, nhưng sợ Minh Hiểu Khê thức dậy nên cô cố gắng kiềm chế lại.
“Anh trai, người ta nói đẹp trai không bằng chai mặt, em ủng hộ anh.
Cố lên…”
“Con nhóc này…”
“Hì hì… Anh, em phải thông báo tin tốt này cho mẹ mới được…”
“Này, không được, anh còn chưa cua đổ đâu…”
“Nhưng mà chúng ta phải nói với mẹ, để mẹ chuẩn bị tinh thần.”
Đoàn Lê Oanh ghé đến, cẩn thận nhỏ giọng nói.
“Anh nghĩ bên bà nội sẽ để yên cho anh sao.
Anh còn chưa rút kinh nghiệm lần trước nữa.
Cứ nói với mẹ, để mẹ đối phó với bên đó sẽ dễ hơn…”
Cô đắc ý hất cằm.
“Đúng không!”
Nghe em gái nói anh cũng cảm thấy có lý, suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
“Con nhóc này nhìn ngố ngố mà thông minh phết nhỉ…”
“Đương nhiên…”
Đoàn Lê Oanh được anh trai công nhận thì vô cùng đắc ý.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra có cái gì đó không đúng.
“Không đúng, anh nói ai ngố ngố chứ…”
“Được rồi, đừng có lằng nhằng nữa, mau về đi, để anh chăm sóc lấy lòng chị dâu em…”
“Còn cả cháu em nữa…”
“Ừ ừ…”
Đúng như Đoàn Lê Oanh nói, bên kia mấy người Đỗ Lệ Thủy ăn thiệt thòi bọn họ nào có để yên, bọn họ nghĩ cách khiêu khích Đặng Nhã Đan, truyền thông tin của Đoàn Trường Sinh và Minh Hiểu Khê đến cho bà cụ Thời.
Bà cụ Thời nghe đến Đoàn Trường Sinh lại nối lại tình xưa với Minh Hiểu Khê thì tức giận vô cùng.
Ngày hôm sau, Minh Hiểu Khê đang trực thì Đặng Nhã Đan tìm tới.
Minh Hiểu Khê không biết cô ta, nên còn tưởng cô ta là bệnh nhân.
“Cô muốn khám gì?”
Đặng Nhã Đan đặt túi xách hàng hiệu xuống bàn, đầu ngẩng cao đầy kiêu ngạo.
“Tôi muốn thuốc diệt trà xanh…”
Minh Hiểu Khê nghe giọng điệu thì biết người đến là muốn gây chuyện, nhếch môi cười.
“Xin lỗi nhưng cô đi nhầm chỗ rồi…”
Đặng Nhã Đan ngồi xuống ghế, hất cằm.
“Không hề sai đâu.
Tôi tìm cô là đúng rồi.
Có lẽ cô còn chưa biết tôi là ai nhỉ.
Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Đặng Nhã Đan, là vợ sắp cưới của Đoàn Trường Sinh.
Hôm nay tôi đến đây là muốn cô biết điều, tránh xa chồng của tôi ra, nếu không…”
Cô ta lấp lửng bỏ nửa chừng câu nói.
Minh Hiểu Khê nhíu mày, cười lạnh.
“Nếu không thì làm sao?”
Đặng Nhã Đan xoa xoa tay, cười đầy sự tự tin.
“Nếu không thì chào đón nhan sắc mĩ miều này của cô sẽ là một lít axit sunfuric đó… Thiết nghĩ cô sẽ không thích điều đó đâu nhỉ.”
Minh Hiểu Khê bị hăm doạ cũng chẳng có chút sợ hãi nào.
Cô bình tĩnh lấy điện thoại ra.
“Nếu cô đã nói như vậy thì để tôi gọi điện cho chồng cô, chúng ta ba mặt một lời nói cho rõ đi… Dù sao axit sunfuric cũng không phải thứ có thể mang ra giỡn chơi.
Tôi cũng rất quý trọng cái nhan sắc xinh đẹp động lòng người của mình này lắm.”
Không để Đặng Nhã Đan nói thêm câu nào nữa, điện thoại đã được kết nối.
Đoàn Trường Sinh đang họp, nhưng nhìn thấy người gọi đến là Minh Hiểu Khê thì mừng đến muốn bay lên, lập tức đưa tay ra hiệu tạm dừng cuộc họp rồi đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Anh vừa đi ra ngoài, tất cả mọi người đều kinh ngạc, tò mò nhìn theo, ghé đầu nhỏ giọng bàn tán với nhau.
“Sếp nhà mình hôm nay lại dừng họp nghe điện thoại, có phải trời sắp có bão không?”
“Chuyện lạ có thật à nha…”
“Nhưng mà tôi thắc mắc, là ai có thể có sức mạnh, để sếp vui sướng ngừng họp vội vã nghe điện thoại như vậy chứ…”
“Theo kinh nghiệm của một người ngoài 50 như tôi.
Mọi người tin tôi đi, người có sức mạnh như vậy chỉ có thể là sếp bà, nóc nhà của sếp…”
Lời của người này vừa nói ra như một tin tức bùng nổ khiến mọi người vừa vui lại vừa lo sợ.
Bên ngoài phòng họp Đoàn Trường Sinh gấp gáp bắt máy, cẩn thận nói.
“Anh nghe…”
Minh Hiểu Khê nghe thấy giọng anh, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Anh lập tức đến bệnh viện chỗ tôi đi.
Vợ sắp cưới của anh đang ở đây, và cô ta nói sẽ tặng tôi một can axit sunfuric làm quà đấy… Anh mau đến mà mang cô ta về đi.”
“Hả??? Em bình tĩnh, anh lập tức đến ngay.”
Trước khi nghe máy tâm trạng anh kích động vui vẻ bao nhiêu thì hiện tại bị đánh cho tan tác không còn mảnh vụn nào cả.
Thay vào đó là sự sợ hãi không tên…
Đoàn Trường Sinh lập tức ngừng họp, ba chân bốn cẳng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện.
Khi nhìn thấy Đặng Nhã Đan đang ngồi đối diện với Minh Hiểu Khê, trong lòng anh dâng lên một cỗ lửa giận không tên.
“Cô đến đây làm gì?”
Đặng Nhã Đan thấy Đoàn Trường Sinh nhanh như vậy đã chạy tới, trong lòng cô ta vô cùng chua chát.
“Anh Trường Sinh…”
“Đừng gọi tôi bằng cái giọng như vậy, chúng ta không thân đến như vậy đâu.”
Đoàn Trường Sinh lạnh giọng cảnh cáo, ánh mắt sắc như đao muốn cắt cổ cô ta.
Đặng Nhã Đan tủi thân cúi đầu.
Đoàn Trường Sinh đi tới đằng sau Minh Hiểu Khê, bóc cho cô một viên kẹo.
Minh Hiểu Khê ngậm kẹo vào miệng, ánh mắt hơi híp lại, tùy ý hất cằm.
“Anh giải quyết đi.
Tôi sợ nhan sắc bị hủy hoại lắm…”
Đoàn Trường Sinh nhìn Đặng Nhã Đan, hận không thể đá cô ta bay sang châu phi lập tức.
“Nghe nói cô nói với bạn gái tôi, cô là vợ chưa cưới của tôi.
Nhưng trong trí nhớ của tôi, tôi và cô còn chưa hẹn hò riêng bao giờ, tôi cũng đã nói rõ ràng rằng tôi không thích cô, không muốn có bất kỳ sự liên quan nào với cô cơ mà.
Cô đang muốn phá hoại hạnh phúc của tôi?”
(còn tiếp).