Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thanh Xuân Nở Hoa
  3. Chương 30: 30: Đánh
Trước /177 Sau

Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 30: 30: Đánh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tin tức các học sinh đã lọt qua vòng sơ loại Olympic Học Trò quốc tế, nhanh chóng được nhà trường đăng lên fanpage chính thức.

Ở trong các hội nhóm phụ huynh các lớp cũng đều đồng loạt đăng thông báo này.

Tối hôm nay, Minh Đình Nhân và Dương Bảo Tuyền quyết định mang con gái đến nhà hàng sang trọng để ăn mừng.

Trên bàn ăn họ còn gọi điện cho Minh Hiểu Đông.

Minh Hiểu Đông ở bên kia điện thoại cười đến híp cả hai mắt.

"Thật không ngờ đó nha, em gái..."

Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt, đắc ý hất cằm.

"Không có anh đánh vào đầu nên IQ của em không bị giảm mà còn gia tăng đó."

"Ha ha ha..."

Hai vợ chồng Minh Đình Nhân nhìn hai anh em đấu võ mồm cười đến vui vẻ.

Không khí trên bàn ăn vô cùng ấm áp.

Dạo gần đây, trong thời gian chuẩn bị cho vòng loại Olympic Học Trò quốc tế, Minh Hiểu Khê rất nhàn rỗi, thường xuyên chơi game với lý do hoa lệ, thư giãn đầu óc.

Cô và Tử Thần nhờ chơi game mà trở lên thân thiết, thường sẽ vừa chơi game vừa tám chuyện.

Minh Hiểu Khê ngồi khoanh chân trên sô pha, tay liên tục thao tác.

Tiểu Khê Đáng Yêu: "Tử Thần, bên trái em có boss tập kích..."

Tử Thần: "Đã xử lý..."

Tiểu Khê Đáng Yêu: "Anh giỏi quá...!Em đi nhặt trang bị..."

Đoàn Trường Sinh ngồi đeo tai nghe, thao tác trên máy tính như đang đánh đàn, nghe giọng nói dịu dàng của cô gái, khoé môi khẽ cong nhẹ.

Minh Hiểu Khê chơi game một chút, sau đó nói tạm biệt với Tử Thần rồi đi ngủ.

"Hiểu Khê, hôm nay cậu có đi trà sữa với chúng tớ không?"

Minh Hiểu Khê nhìn đồng hồ, áy náy nói.

"Xin lỗi nhé, hôm nay mình có hẹn đánh quái rồi.

Hôm khác nhé."

Nguyễn Hương Giang khoác vai cô bạn.

"Em gái xinh đẹp, dạo này em hơi bị mê game rồi đấy nhé.

Đừng để bị nghiện đấy..."

Đỗ Thu Hoài cũng đi tới cười nói.

"Có phải cậu quen anh nào trong game không đấy."

Nguyễn Hương Giang nghe nói thì hai mắt mở lớn.

"Ôi! Ôi! Em gái thơ ngây.

Đừng có tin mấy tên trạch nam chỉ ở nhà cày game nhé.

Không đáng tin đâu."

Đỗ Thu Hoài gật gật đầu.

"Đúng vậy, đừng có tin những tên trạch nam đó..."

Tên trạch nam chỉ ở nhà cày game Đoàn Trường Sinh đi ngay phía sau mấy cô nàng, sắc mặt đen lại, yên lặng sờ sờ mũi.

Minh Hiểu Khê tạm biệt hai cô bạn, lái xe đạp điện của mình đi thẳng về nhà.

Nhưng Minh Hiểu Khê không chú ý, phía sau mình có hai người lạ mặt bám theo.

Đoàn Trường Sinh đi phía sau cô lại nhìn thấy.

Nhìn hai kia, Đoàn Trường Sinh chợt cảm thấy một trong hai người kia có chút quen mắt.

"Kia chẳng phải là em trai họ luôn đi theo..."

Nghĩ đến đây hai mắt Đoàn Trường Sinh bỗng chốc tối lại.

Nhớ đến lần trước Minh Hiểu Khê vì mẹ mình mà đắc tội cùng Đỗ Lệ Thủy.

"Không ổn rồi!"

Đoàn Trường Sinh hoảng hốt nhanh chóng đuổi theo hai kẻ kia.

Minh Hiểu Khê đạp xe đạp vừa đến khúc đường vắng, bất ngờ bị một chiếc xe máy áp sát, dồn vào lề đường.

"Á! Các người làm gì vậy?"

Minh Hiểu Khê bị áp sát, xe mất thăng bằng ngay xuống đường.

Khuỷu tay cày trên mặt đường rỉ máu, đau đến hít vào một hơi khí lạnh.

Hai tên kia thấy cô bị ngã cũng nhanh chóng nhảy xuống đi tới.

"Em gái! Nhìn xinh thế nhỉ."

"Chậc chậc! Xinh như thế này mà bị rạch vài đường đao cũng thật là phí phạm..."

Nghe hai tên kia nói, Minh Hiểu Khê trợn mắt, cũng không có vẻ gì là sợ hãi, chỉ nhàn nhạt hỏi.

"Các người là ai? Tôi và các người không quen biết, sao lại muốn làm hại tôi?"

"Ha ha...!Đúng là không quen biết thật.

Nhưng nhìn thấy cô em xinh đẹp như thế, cái miệng lại thích đi chơi xa nên bọn anh lại muốn hỏi thăm em đấy."

Hai tên kia nhìn nhau cười ha hả ngả ngớn mà trả lời.

Lúc này một chiếc xe ô tô màu đen đi tới, một nhóm người mặc toàn đồ đen xuống xe.

Một tên như thủ lĩnh của bọn chúng hất cằm, ra lệnh cho mấy tên đàn em.

"Mang nó lên xe, bà chủ còn đang chờ!"

"Bà chủ?" Minh Hiểu Khê khẽ lẩm bẩm.

Là bà chủ nào đây, không lẽ là bọn này bắt nhầm người.

Nghĩ như vậy cô liền hô lên.

"Này, các người có phải nhầm người rồi hay không vậy?"

Minh Hiểu Khê lúc này trong lòng cũng có chút gấp gáp.

Khi nãy chỉ có hai tên cô còn có thể đối phó được, nhưng hiện tại đối phương quá đông người.

Nhìn qua những người này đầu là luyện võ, không dễ chọc, Minh Hiểu Khê chó chút khóc không ra nước mắt.

Tên thủ lĩnh nhìn sang hai tên đàn em, lạnh giọng.

"Nhầm?"

"Không, không, đại ca, chính là nó, không hề nhầm đâu ạ."

Một trong hai tên kia hấp tấp đi tới, trên tay chìa ra hình ảnh của Minh Hiểu Khê.

Tên thủ lĩnh nhìn hình ảnh, lại nhìn Minh Hiểu Khê một chút, gật đầu.

"Đúng là nó."

Sau khi xác nhận đúng người hắn liếc mắt ra hiệu cho đàn em của mình.

"Mang người đi."

"Vâng."

Minh Hiểu Khê trong lòng thầm kêu không ổn, muốn chạy chốn, nhưng những kẻ kia ngay từ đầu đã bao vây cô lại, hết thảy một kẽ hở cũng không có.

Minh Hiểu Khê bắt đầu run rẩy sợ hãi, nước mắt lưng tròng.

"Huhu...!Các anh các chú ơi! Tha cho cháu! Tha cho cháu đi mà!"

"Huhu...!Cháu mới chỉ là học sinh cấp 3, cháu ngày ngày chỉ có đi học rồi về nhà đâu có chọc đến ai đâu chứ, sao lại bắt cháu."

"Huhu..."

Cô gái kêu khóc thảm thiết, tiếng khóc của cô làm cho bọn người bắt cóc khó chịu.

Tên thủ lĩnh ánh mắt nặng nề.

"Bịt mồm nó lại!"

Bất quá bọn chúng lại không để ý đến, cô gái cho dù kêu khóc rất thảm, cả như đang run rẩy sợ hãi kia, lúc này ánh mắt ngay cả một chút nước mắt cũng không có.

Minh Hiểu Khê nhắm đến phương hướng một tên đang giữ tay mình buông lỏng tay liền lật người đánh tới.

"Bụp..."

"Á!!!"

Một tiếng thét chói tai vang lên, tên kia ôm lấy hạ bộ lăn lóc ở trên mặt đất.

Minh Hiểu Khê cong khoé môi, xem ra chiêu này dùng không bao giờ sai, nhanh chuẩn, không mất sức.

Những tên còn lại bị sự tình bất ngờ phát sinh làm cho mất tập trung trong giây lát, như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Minh Hiểu Khê lúc này cả người mềm dẻo, linh hoạt xoay người, mang một tên nữa đang giữ mình đánh xuống.

Một động tác quật đối thủ qua vai vô cùng đẹp mắt.

Khi tên này ngã xuống, cô không một chút nể nàng đạp vào hạ bộ của hắn một cái.

"Á!!!"

Lại thêm một tiếng hét chói tai nữa vang lên.

Mấy tên còn lại đều ngơ ngác.

Bọn chúng chỉ coi Minh Hiểu Khê là một con nhóc miệng còn hôi sữa không có sức chống cự.

Vậy nên, tuy rằng bọn chúng đang bao vây xung quanh cô, nhưng người khống chế cô chỉ có hai tên yếu nhất bọn.

Hiện tại cô lại ra tay, đánh hai tên kia thảm hại, không bị khống chế nữa, đang tự do hoạt động, thật khiến bọn chúng có chút không tưởng tượng nổi.

"Còn ngây ra đó làm gì, mau bắt nó lại."

Tên thủ lĩnh nhìn hai tên đàn em đang kêu gào, tay ôm bộ hạ lăn lóc ở dưới đất.

Hắn cũng có chút cảm thấy đau đớn.

Không ngờ con nhóc này lại tàn nhẫn như vậy.

Mấy tên đàn em kia nghe đại ca quát lớn nhanh chóng hồi phục tinh thần, nhanh chóng áp đến.

"Một đám đàn ông lại đi bắt nạt một đứa con gái nhỏ tuổi, các người không thấy nhục hay sao?"

Minh Hiểu Khê lạnh lùng trào phúng.

Lời nói của cô khiến cho mấy tên kia nhìn nhau, bọn chúng cũng cảm thấy cả đám bu lại bắt nạt một cô nhóc, sự tình truyền ra ngoài đúng là có chút mất mặt.

"Vậy thì để một mình anh chơi với cô em vậy!"

Một tên trong nhóm tiến lên, vẻ mặt đầy *** tà, hắn cười lên sằng sặc.

"Được chứ?"

"Được..."

Minh Hiểu Khê gật đầu, cô mím chặt môi, nâng chân đá mạnh về phía tên kia một cước.

Vị trí nhắm vào vẫn là hạ bộ.

Nhưng tên này như đã có chuẩn bị, hắn né người sang một bên.

Sau đó lật tay bắt lấy chân của Minh Hiểu Khê.

Minh Hiểu Khê cười lạnh, tung người xoay một vòng, đá thẳng vào hàm của hắn một cái.

"Bốp!"

"Á!!!"

Tên kia ôm lấy miệng, máu phun ra, theo đó rơi xuống còn kèm theo hai chiếc răng nữa.

(còn tiếp).

Quảng cáo
Trước /177 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chuyện Tình Tay Ba Giữa Hai Chàng Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Ngổ Ngáo

Copyright © 2022 - MTruyện.net