Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây quả thật là một sự sỉ nhục lớn đối với anh.
Nếu nói cô là nữ thần gì đó, thì anh cũng chính là nam thần chính hiệu.
Không đúng, nữ thần nam thần nghe sao giống một đôi vậy, anh ngàn vạn lần không muốn một đôi với cô, cho nên tìm cách lý giải khác, thì anh chính là hot boy của trường, biết bao nhiêu cô gái yêu thích, trao thư tình cho anh đây đấy!
Vậy mà cô lại nói như anh là một thằng ất ơ nào đó vậy?
Được lắm, ăn miếng trả miếng đúng không?
Còn nữa, cho rằng cô là ai mà anh phải để ý đến?
Nằm mơ!
“Cậu nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ tôi cũng không biết cậu, chỉ là mấy thằng bạn thân cứ lải nhải bên tai.” Lâm Phong trong lòng bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn điềm đạm trả lời.
Di Giai nhún vai, ra vẻ à thì ra là vậy.
Người lớn hai bên đều vui vẻ, không hề cảm nhận được mùi thuốc súng giữa Di Giai và Lâm Phong.
Dương Vân còn dặn dò Lâm Phong, nếu có nam sinh nào quấy rối Di Giai thì ra mặt giúp một chút, đừng để Di Giai bị kéo theo mấy chuyện bát quái không đáng có.
Lâm Phong trong lòng đang nói, con gái dì ấy à, chắc không có ai dám quấy rối gì đâu, vừa rồi là anh đây, còn chưa có làm gì, chỉ đơn thuần đi về nhà mình mà còn bị cô mắng xối xả rồi.
Nhưng ngoài mặt khẽ gật đầu một cái, xem như nể mặt ba mẹ cô.
Sau khi tiễn mẹ con Lâm Phong về nhà, Di Giai giống như vừa mới đánh trận xong, toàn thân rã rời mệt mỏi đi về phòng mình.
Cô bay người đáp xuống cái giường một cái, tay chân dang rộng, hoàn toàn không chú ý đến hình tượng.
Mà ở bên này, có một người con trai đang đứng ở bệ cửa sổ phòng, không nhịn được mà cười thành tiếng khi nhìn thấy mấy động tác vừa nằm phịch xuống giường, vừa ngồi dậy không ngừng đấm đấm vào con gấu bông nhỏ.
Đoán chừng cô xem con gấu ấy là anh, cho nên mới cật lực đánh như vậy.
Nghĩ cũng tội con gấu đó quá! Chắc là anh phải giải cứu nó thôi.
Anh lấy điện thoại ra, lướt đến cái tên “NỮ MA ĐẦU” rồi nhấn gọi.
Vừa rồi là mẹ Cố và mẹ Lâm bắt cô và anh trao đổi số điện thoại với nhau.
Anh không nghĩ nhiều mà lưu cho cô cái tên nữ ma đầu kia.
Hình ảnh cô vô cùng khí thế mắng người, còn không giống nữ ma đầu thì là gì?
Bên này, Di Giai đang tận lực tưởng tượng con gấu bông trên tay là Lâm Phong, hung hăng đánh đấm.
Đột nhiên điện thoại reo, cô nhìn thoáng qua, chính là số Lâm Phong, cô còn chưa kịp lưu tên.
Cô định không nghe máy, nhưng mà cũng tò mò muốn xem cái tên kia gọi đến để làm gì, chần chừ giây lát, rồi nhấn nút nghe.
“Alo! Có chuyện gì? Tôi đây rất bận, còn phải xem bài vở ngày mai!” Cô không kiên nhẫn nói.
Lâm Phong cười khẽ, nói dối trắng trợn đến vậy, cô học bài lúc nào vậy nhỉ?
‘Học bài sao? Tôi lại thấy cậu đang ngồi trên giường đánh đấm với con gấu bông đấy!” Anh không ngần ngại vạch trần cô.
Cô nghe mấy lời anh nói, liền giật bắn người, vô thức nhìn về phía cửa sổ.
Bóng dáng thiếu niên đứng vẫy vẫy tay với cô khiến cô hoảng hốt thật sự.
Thôi chết rồi, cô quên không có kéo rèm cửa sổ.
Dù cửa sổ có đóng, nhưng đèn trong phòng cô bật rất sáng, hai cái vách lại sát nhau, chỉ có một khe hở nhỏ, cho nên khi hai phòng đối diện, vừa vặn có thể nhìn sang phòng ở bên kia rất rõ ràng, lại thêm lớp kính dù đã đóng vẫn có thể nhìn được vào bên trong phòng cô, đặc biệt là chiếc bàn học đặt sát cửa sổ, còn có chiếc giường ở phía đối diện.
Nhận ra vấn đề, cô lập tức đến kéo kín rèm cửa lại, vò đầu bứt tay tự mắng mình sao có thể không có chút ý thức đề phòng nào như vậy?
Chỉ tại phòng đó trước kia là một bé gái ở, cho nên cô mới vô tư như vậy đã quen, quên mất tên hỗn đản kia đã dọn vào nhà đó rồi.
Nhà cạnh bên không nói, thế quái nào lại ở đối diện phòng nhau như vậy?
Cũng có quá sức có duyên rồi.
Lấy lại bình tĩnh, cô mắng anh: “Này, cậu có phải con trai không? Rình mò phòng con gái à?”
“Sao lại gọi là rình mò, tôi chỉ lơ đãng nhìn ra cửa sổ phòng mình thôi mà? Ai bảo cậu không kéo rèm?”
Di Giai hít một hơi thật sâu: “Cậu đã nhìn thấy tôi ở đây từ bao giờ?”
Lâm Phong bình thản: “Từ chiều, vô tình nhìn thấy có một cô gái ngồi ở bàn học viết viết cái gì đó, rồi nghĩ nghĩ cái gì đó, chốc chốc lại còn đứng làm dáng trước gương, còn có vừa nãy nằm ườn ra giường, lại ngồi bật dậy đánh nhau với gấu bông.”
Di Giai cảm thấy mình vừa bị dính một đòn chí mạng.
Trời ơi bấy nhiêu đó đủ để cô mất mặt chết rồi, mấy cái trò điên khùng kia đã bị cái tên Lâm Phong đó nhìn thấy hết! Sau này bảo cô đối mặt với tên đó kiểu gì?
Cô nén xuống tiếng nấc nghẹn, cố gắng vớt vát chút hình ảnh với Lâm Phong.
“Thật ra… là do hôm nay tâm trạng tôi à… cậu biết không… con gái có lúc… sẽ rơi vào trạng thái như vậy… Bình thường tôi… rất đàng hoàng trang nghiêm và tỉnh táo…”
Cô cố gắng nói cho trọn câu, cuối cùng lại nghe được tiếng cười không chút kiêng dè nào của Lâm Phong.
Sau đó, lại nghe anh không nhanh không chậm nói: “Vậy ra con gái tới tháng sẽ đều làm mấy trò ngớ ngẩn như vậy?”
Tới tháng? Mấy chữ này vo ve bên tai Di Giai, khiến cô không thể nào tiếp tục cuộc nói chuyện, dứt khoát tắt điện thoại.
Mặt cô bỗng chốc đỏ lên như quả cà chua chín mọng, nhiệt độ cơ thể tăng cao bất thường.
Tên Lâm Phong đó là con trai thật à? Con trai bây giờ nói ra mấy vấn đề nhạy cảm của con gái kia bình thường thản nhiên như vậy?
Con trai mà lại hiểu rõ mấy chuyện này như vậy, có phải tên đó từng quen rất nhiều bạn gái cho nên có kinh nghiệm không?
Cũng giống lắm, cái mặt đào hoa thế kia!
Nhưng mà, cô chỉ lấy bừa cái cớ, thế quái nào tên đó lại nghe ra cô đang đến tháng?
Ha… cười… cười chết cô rồi… cái tên ngốc đó… đến cái gì mà tháng… chứ… hu hu…
Di Giai bây giờ không hiểu mình đang cười hay đang mếu máo khóc nữa.
Cô cùng một tên con trai bàn luận về vấn đề riêng tư kia?
Cô chính là cảm thấy, chuyên này còn mất mặt hơn chuyện làm trò điên khùng vừa nãy nữa.
Cô đúng là bây giờ muốn khóc cũng không khóc nổi nữa, ai xui khiến cô bịa ra cái cớ kia chứ? Chính mình lấy đá đập chân mình à? Cô sợ không đủ xấu mặt hay sao?
Cô lại thất thểu đi đến bàn học, kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa xem bên kia Lâm Phong còn có thể nhìn thấy cô không.
Cảm thấy đã ổn, cô lại lôi quyển nhật ký ra.
Lúc chiều, Lâm Phong nhìn thấy cô hí hoáy viết, cũng chính là viết nhật ký, ghi lại chuyện cô và anh đụng độ trên đường.
Bây giờ, cô lại viết thêm về chuyện lúc tối, cùng với cả chuyện vừa xảy ra.
Cô luôn có thói quen viết nhật ký để ghi lại chuyện hàng ngày, cũng là một phương thức lưu lại cảm xúc của mình.
Có lẽ nhờ thói quen viết này, mà cô học văn rất giỏi.
Cô nghĩ nghĩ một chút, rồi bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện một lượt.
“Cái tên hỗn thế, người mà mình bảo theo đuôi mình lúc trưa, vậy mà lại là hàng xóm sát vách.
Đến nhà mình chơi, vậy mà còn dám nói nhăng nói cuội, mình biết tên đó chính là muốn trả thù mình chuyện lúc trưa mà thôi.
Đúng là tên nhỏ nhen.
Đã thế, cửa sổ phòng mình và phòng tên đó còn đối diện nhau, còn vừa vặn phát hiện mấy chuyện xấu hổ của mình.
Chưa dừng lại ở đó, tên đó còn hỏi có phải con gái tới tháng sẽ làm mấy trò khùng điên như mình?
Có thể hỏi con gái như vậy sao?
Mình lại nhớ lúc chiều mẹ mình và mẹ tên đó nói, bọn mình đúng là có duyên quá.
Đúng vậy, có duyên thật, học cùng lớp, ở trên đường gặp nhau cãi vã, ở cạnh nhà, phòng ngủ nhìn sang nhau.
Duyên phận gì ư? Chắc chắn là nghiệt duyên rồi!”
Sau khi viết xong, tâm tình Di Giai đỡ hơn một chút, cô dứt khoát tắt đèn đi ngủ.
Trước khi đặt điện thoại sang một bên, cô không quên lưu cho tên Lâm Phong đó biệt danh “HỖN THẾ MA VƯƠNG”.
Bên này, Lâm Phong bị Di Giai tắt điện thoại ngang, tự hỏi mình nói gì không đúng à?
Không phải cô nói con gái sẽ có những lúc không bình thường sao? Theo như những gì mẹ anh từng nói, thì chính là kỳ kinh nguyệt rồi!
Nhưng đến tháng là con gái sẽ làm mấy trò điên điên ngốc ngốc đó à? Hình như mẹ anh nói hơi khác thì phải?
Anh khẽ nhún vai, con gái thật khó hiểu!
Lại thấy phòng cô tắt hết đèn, đoán chừng cô đã đi ngủ, anh cũng không nghĩ nhiều, lên giường chơi mấy ván game cùng bọn Lục Huy và Hàn Tuấn..