Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Càng Nhiễm không có nhiều thời gian để suy nghĩ, nàng nóng đến mức đầu óc mụ mị, đuôi mắt đỏ hoe, cơ thể mềm mại chầm chậm cọ sát về phía Tán Thanh Xuân.
Lần này nàng còn táo bạo hơn trước, ba chiếc đuôi lớn trực tiếp quấn lấy vòng eo thon nhỏ, mảnh mai của Tán Thanh Xuân.
Càng Nhiễm thoải mái nheo mắt lại, siết chặt lấy vòng eo uyển chuyển, mềm dẻo ấy.
Tán Thanh Xuân lần trước ngủ say như chết, hoàn toàn không phát hiện ra nàng. Lần này tu luyện lại tập trung như vậy, chắc chắn sẽ không để ý đến nàng đâu.
Cô chỉ cần dựa vào một chút, không làm gì cả, giải tỏa được sự nóng bức là tốt rồi.
Càng Nhiễm nhanh chóng tự thuyết phục bản thân, nhưng cơ thể nàng thực sự không chịu nổi ngọn lửa bức bối đang thiêu đốt bên trong. Hóa thành nhân hình, nàng lặng lẽ từ phía sau áp sát lưng Tán Thanh Xuân.
Nàng nóng đến mức đã sớm cởi bỏ áo ngoài, thậm chí ngay cả tiểu y cũng không để lại, cả người mềm nhũn như không có xương, cơ thể mềm mại áp sát Tán Thanh Xuân không để chừa chút khoảng trống nào.
Tán Thanh Xuân mát lạnh, mềm mại, lại còn thơm ngát, bảo sao nàng lại thích người đến thế.
Má Càng Nhiễm nóng bừng, mồ hôi thơm ngát chảy ròng ròng, nàng dụi mặt lên xương bướm tinh tế của Tán Thanh Xuân, cảm thấy thoải mái đến mức phát ra những tiếng rên khe khẽ đầy mãn nguyện.
Càng Nhiễm càng áp sát, càng thêm vui vẻ, hoàn toàn quên mất rằng Tán Thanh Xuân đang nhập định tu luyện, chứ không phải ngủ mê không biết gì. Đương nhiên, người sẽ cảm nhận được hành động của nàng.
Tán Thanh Xuân vừa ngửi thấy mùi hương ngọt ngào và quyến rũ thoang thoảng, đã biết ngay phát tình kỳ của Càng Nhiễm lại đến.
Đôi mày thanh tú của nàng hơi chau lại, hàng mi dài rậm run rẩy không ngừng, sống lưng thẳng tắp căng cứng, ngón tay vô thức siết chặt trong lòng bàn tay.
Hơi thở nóng rẫy không ngừng phả lên lưng nàng, ba chiếc đuôi to lớn và bông xù quấn chặt, cơ thể mềm mại dính sát không để lại chút khe hở.
Khuôn mặt trắng nõn như hoa phù dung cọ qua phần lưng mỏng manh của nàng, đôi môi nóng bỏng lướt qua, thậm chí còn lén hôn lên xương bướm của nàng vài lần.
Đôi môi đỏ khẽ hôn xuống làn da nàng, mang theo hơi lạnh, nhưng lại để lại cảm giác tê dại không thể diễn tả thành lời.
Không giống như lần trước bị liếm hôn ướt át, nhưng cũng đủ khiến làn da nàng run rẩy không ngừng.
Càng Nhiễm vừa hôn, vừa khẽ gọi nàng: "Thanh Thanh."
Mỗi lần gọi một tiếng, đuôi nàng lại quấn chặt hơn, dường như muốn siết gãy vòng eo mềm mại của Tán Thanh Xuân.
Dù không cần dùng thần thức, Tán Thanh Xuân cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng nhỏ bé của con hồ ly này khi hút ma khí cho nàng lần trước.
Đôi tai của Tán Thanh Xuân ửng đỏ, nàng mở mắt ra, giống như lần trước, đưa tay nắm lấy chiếc đuôi nghịch ngợm của Càng Nhiễm, không để nàng tiếp tục làm những hành động lỗ mãng.
Đuôi hồ ly bị nắm chặt, nhưng lần này chặt hơn lần trước rất nhiều.
Mắt Càng Nhiễm ngập nước, nhịp tim dồn dập, ngay cả ngón chân cũng co lại, luồng nhiệt trong bụng liên tục trào dâng.
Thanh Thanh thật sự bị nàng làm phiền tỉnh dậy, vậy chẳng phải bây giờ có thể giúp nàng được rồi sao?
Chỉ là giúp một con hồ ly đáng thương, bất cứ ai có lòng nhân hậu đều sẽ sẵn sàng ra tay giúp đỡ, đúng không?
Hai má Càng Nhiễm ửng đỏ, trong mắt phủ một tầng sương mờ, đôi môi mềm áp lên cổ trắng ngần của Tán Thanh Xuân, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Thanh Thanh."
Giọng nói dịu dàng như được bao bọc bởi mật ngọt, tựa như từ trái tim nàng thốt ra, ấm áp và mềm mại.
Tán Thanh Xuân bị nàng dụi đến mức cổ đỏ ửng, hơi thở dần trở nên gấp gáp, bàn tay đang nắm đuôi nàng cũng buông lỏng đôi chút.
Càng Nhiễm vốn đã thích nàng, thấy nàng không lập tức đẩy mình ra, liền dùng chóp đuôi quấn ngược lại cổ tay Tán Thanh Xuân, không chịu buông.
Tán Thanh Xuân sinh ra đã đẹp, ngay cả đôi môi cũng xinh xắn đến mức khiến người ta muốn hôn.
Càng Nhiễm vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Tán Thanh Xuân, ánh mắt dán chặt vào đôi môi đỏ mọng, cảm giác nóng bức trong lòng càng mãnh liệt hơn.
Hầu kết của nàng nhấp nhô, hơi thở càng thêm bỏng rát, ánh mắt vừa khao khát vừa nóng nảy, nói: "Thanh Thanh, ta muốn hôn ngươi."
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã muốn nếm thử mùi vị của Thanh Thanh.
Đôi môi đẹp như thế, nàng chưa từng có cơ hội chạm vào, thật sự rất muốn.
Càng Nhiễm hé mở đôi môi đỏ, híp đôi mắt dài quyến rũ, khẽ thổi một hơi nhẹ nhàng lên đôi môi của Tán Thanh Xuân.
Đôi môi thanh tú của nàng sau khi bị hơi thở của Càng Nhiễm lướt qua càng thêm mê hoặc, ánh nước nhè nhẹ run rẩy, như đang chờ đợi nàng đến để tận hưởng một nụ hôn.
"Chỉ một cái thôi, Thanh Thanh, được không?"
Càng Nhiễm giống như một chú cún con quấn quýt, dọc theo cổ Tán Thanh Xuân cọ lên, chầm chậm trượt đến đường nét hàm dưới mượt mà của nàng.
Ánh mắt Tán Thanh Xuân hơi chao đảo, cảm giác mùi hương mê hoặc trước mặt ngày càng nồng nàn hơn, khiến ý niệm thanh tỉnh trong tâm trí nàng bị một màn sương đỏ mơ hồ bao phủ.
Nàng vừa kịp thoát khỏi màn sương đỏ đó, đôi môi mềm mại của Càng Nhiễm đã gần chạm đến môi nàng, hơi thở ngọt ngào khiến tâm trí rung động, mang theo sức cám dỗ cực lớn.
Gương mặt lạnh nhạt của Tán Thanh Xuân thoáng hiện một nét xuân sắc, vội vã quay đầu sang một bên.
Đôi môi mềm mại của Càng Nhiễm chỉ sượt qua má nàng, cuối cùng hôn vào khoảng không.
Gương mặt trong trẻo của Tán Thanh Xuân hiện rõ vẻ nhẫn nhịn và kiềm chế, đôi mắt sáng như trăng mờ mịt khó đoán: "Không được, Càng Nhiễm."
Tán Thanh Xuân siết chặt đầu ngón tay, đứng dậy định rời đi, nhưng Càng Nhiễm đã nhanh chóng ôm chặt lấy nàng từ phía sau, giữ chặt cổ tay nàng.
Vừa rồi không hôn được, dáng vẻ của Tán Thanh Xuân rõ ràng là chán ghét nàng.
Nhưng nàng lại không có chút bản lĩnh nào, chỉ biết thật lòng thích nàng.
Trong lòng Càng Nhiễm tràn đầy ủy khuất, đôi mắt rưng rưng, giọt lệ trong veo lăn dài trên gò má, cộng thêm hơi nóng trong cơ thể khiến nàng vừa bức bối vừa đau khổ, khóc nức nở: "Thanh Thanh, không cần hôn nữa, ngươi giúp ta đi, ta khó chịu lắm."
Giọt nước mắt lạnh lẽo chảy xuống, thấm ướt tấm lưng mỏng manh của Tán Thanh Xuân, như dòng nước dịu dàng chảy vào nơi mềm mại nhất trong trái tim nàng.
Tán Thanh Xuân không kìm được hạ thấp ánh mắt, nhớ đến hôm đó, khi Càng Nhiễm mang thương tích cứu nàng, đôi mắt trong veo của nàng tràn ngập sự bền bỉ và kiên định.
Ánh mắt đó vừa khiến nàng đau lòng, lại vừa gõ cửa trái tim lạnh lẽo đã yên ắng từ lâu của nàng.
Thấy Tán Thanh Xuân không định bước đi nữa, Càng Nhiễm đổi động tác giữ cổ tay nàng thành nhẹ nhàng vuốt ve, ba chiếc đuôi hồ ly lại lần nữa âu yếm quấn quanh bàn tay thon dài của nàng.
Đôi mắt nàng phủ đầy sương mờ, khẽ khàng cầu xin: "Xoa đuôi ta đi, được không?"
Trong ánh mắt của Tán Thanh Xuân thoáng qua một tia giằng co, hồi lâu sau, ngón tay thon dài của nàng siết lấy một chiếc đuôi hồ ly.
Càng Nhiễm phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn, biết rằng Tán Thanh Xuân đã đồng ý giúp nàng giải tỏa.
Nàng không kìm được mà xoay người lại, đè lên người Tán Thanh Xuân, cảm thấy tư thế này có lẽ sẽ tiện lợi hơn một chút.
Không biết phải bày tỏ cảm xúc yêu thích này thế nào, nàng chỉ có thể cọ cọ vào lòng Tán Thanh Xuân để lấy lòng, hai tay vòng lên ôm cổ nàng.
Càng Nhiễm tựa cằm lên cằm dưới của Tán Thanh Xuân, khẽ ngửi hương trầm nhàn nhạt trên người nàng, tham lam đến cực điểm.
"Tay kia cũng phải xoa, hai tay cùng xoa, ta còn hai chiếc đuôi nữa mà."
Chiếc đuôi to bông xù mềm mại thoát khỏi lòng bàn tay ấm áp, phần chóp đuôi lướt dọc theo mặt trong cánh tay của Tán Thanh Xuân, cọ qua cọ lại vô cùng thân mật.
Chỉ cần tiếng rên rỉ của nàng hơi khác đi một chút, Thanh Thanh liền biết cách điều chỉnh, quả nhiên là người tu đạo, thiên tư lĩnh ngộ thật sự xuất sắc.
Kỳ phát tình lần này của Càng Nhiễm so với lần trước tốt hơn rất nhiều, Tán Thanh Xuân nhiều năm luyện kiếm, thể lực rất tốt, bị nàng ôm ấp rất lâu mà cũng không kêu một tiếng ngừng.
Tình nguyện hết lòng giúp đỡ như vậy, Càng Nhiễm rất nhanh đã thoải mái mà thiếp đi.
Dù có lẽ không thể có được trái tim của Thanh Thanh, nhưng có được thân thể của nàng cũng coi như gián tiếp đạt được, cả đời này xem như đáng giá rồi.
Vẻ đỏ ửng trên gương mặt Tán Thanh Xuân mãi vẫn chưa tan đi, ngón tay thon dài bị lớp lông cáo ướt át làm ẩm một chút, nàng lặng lẽ cúi mắt, dùng khăn vải sạch lau khô.
Mặc dù tu đạo nhiều năm, nhưng nàng cũng không phải hoàn toàn không hiểu chuyện nhân gian. Hàng trăm năm trước, nàng cũng từng có mộng tưởng và hiếu kỳ, nhưng vì trách nhiệm đè nặng, nàng đã đè nén những suy nghĩ ấy, một lòng thanh tu và nghiên cứu đạo pháp.
Nàng biết vừa rồi mình đang giúp Càng Nhiễm giải tỏa dục vọng, vốn dĩ đó không phải là chuyện nàng nên làm, nhưng khi nghe giọng khóc thút thít đầy tội nghiệp của Càng Nhiễm, vốn chỉ cần một lần là có thể dừng lại, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn làm cho đến khi Càng Nhiễm hoàn toàn hài lòng.
Làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai? Càng Nhiễm đã hai lần cứu mạng nàng, bây giờ điều Càng Nhiễm cần nhất chính là chuyện này, nàng giúp nàng ấy coi như trả được nhân quả.
Nhưng như vậy thực sự đúng sao? Rõ ràng tiểu yêu này cũng có thể tự mình giải quyết, dù hôm nay nàng không giúp Càng Nhiễm, nàng ấy vẫn có thể đi tìm yêu khác, cớ sao lại cứ quấn lấy nàng?
Nàng không thể dung túng Càng Nhiễm thêm nữa, lần này sẽ là lần cuối cùng.
Bên ngoài trời đã sáng rõ, ánh mắt nàng không kìm được lại rơi lên người Càng Nhiễm. Y phục xộc xệch nửa kín nửa hở, thân hình yểu điệu, làn da trắng mịn phớt chút hồng nhạt, đuôi hồ ly phía dưới lại ướt nhẹp chưa được lau sạch.
Tán Thanh Xuân khẽ nhíu mày, gấp đôi tấm khăn trong tay, tỉ mỉ lau sạch chiếc đuôi hồ ly của tiểu yêu.
Thời gian này, nàng đã thay đổi sang một loại công pháp cấp cao bị phong ấn, giúp khôi phục tu vi lên đến động hư (8) kỳ. Tuy có một số tác dụng phụ không thể kiểm soát, nhưng cũng đủ để loại bỏ toàn bộ ma khí trong cơ thể Càng Nhiễm.
Trong động phủ vẫn còn lưu lại mùi hương, Tán Thanh Xuân sau khi hoàn thành tất cả những việc này không ở lại lâu, liền rời khỏi động phủ, ra ngoài hít thở gió sớm.
Càng Nhiễm hoàn toàn không hay biết gì, nàng ngủ một giấc ngon lành. Khi tỉnh lại không thấy Tán Thanh Xuân, nghĩ đến những chuyện Thanh Thanh đã làm trong kỳ phát tình, nàng cảm thấy thực sự rất xấu hổ.
Nếu đổi lại nàng là Thanh Thanh, nàng cũng sẽ không dám tiếp tục ngồi trong động phủ này. Nhưng phải thừa nhận rằng, được xoa đuôi thực sự rất thoải mái, Thanh Thanh lại cần mẫn như thế, nàng thật sự muốn lần sau nữa.
Tuy nhiên, nàng không chắc liệu lần sau chỉ xoa đuôi thôi có thể giải tỏa được không, bởi nàng cảm thấy sự nóng bức trong cơ thể vẫn còn, chỉ là tạm thời được xoa dịu.
Đặc biệt sau khi nâng cao tu vi, cảm giác nóng bức này kết hợp với sự nôn nóng khi không thể đột phá ngưng hồn (7) kỳ, lại càng khiến nàng khao khát nhiều hơn.
Trong cơ thể nàng vẫn còn ma khí, trước đây, mỗi lần tỉnh lại, nàng luôn bị ma khí quấy rối đến mức đan điền đau nhức.
Hôm nay lại hiếm hoi cảm thấy thần thanh khí sảng, linh khí lưu chuyển khắp cơ thể, nàng phát hiện luồng ma khí tích tụ trong cơ thể trước kia đã hoàn toàn tan biến.
Càng Nhiễm không dám tin, kiểm tra thêm một lần nữa, thật sự không còn chút ma khí nào!
Chẳng lẽ sau khi để Tán Thanh Xuân xoa đuôi, còn có tác dụng tự động thanh trừ ma khí?
Càng Nhiễm vui mừng nhảy khỏi giường, đi qua đi lại vài vòng, nhận ra ma khí thực sự đã biến mất, nàng không kìm được nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Trên án kỷ, chiếc móc khóa hình hồ ly nhỏ đột nhiên nhận được chỉ lệnh, lập tức hóa thành một tiểu nhân bán trong suốt, lơ lửng giữa không trung, giơ thanh kiếm nhỏ sáng lấp lánh.
"Chào buổi sáng, tiểu hồ ly. Kiếm chiêu hôm qua ngươi chỉ học được tầng thứ nhất, hôm nay phải tiếp tục cố gắng! Mau bắt đầu luyện kiếm thôi!"
Tán Thanh Xuân hôm nay không ở đây, Càng Nhiễm đã nghi ngờ tiểu nhân này từ lâu.
Nó giống hệt nàng thì thôi, nhưng ba chiếc đuôi cáo rậm rạp từ đâu mà ra, hơn nữa còn có mùi hương y hệt nàng.
Thông thường, lông cáo chỉ mọc trên người hồ ly, chẳng lẽ Tán Thanh Xuân thừa lúc nàng ngủ, lén nhổ lông cáo của nàng?
Lông cáo của nàng mọc rất chắc chắn, trừ khi bị thương hoặc đến kỳ thay lông, bình thường sẽ không rụng. Chỉ có một khả năng, đó chính là bị nhổ.
Tán Thanh Xuân trông nghiêm túc như thế, lại có thể đi nhổ lông cáo của nàng sao?
Thật sự là làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của nàng. Miệng thì không cho hôn, vậy mà lại lén làm chuyện này, thì ra Tán Thanh Xuân lại là người như thế.
Tiểu nhân lại vẫy vẫy chiếc đuôi hồ ly được làm từ lông cáo nhổ trên người nàng, thúc giục:
"Mau lên, mau lên, một ngày tốt đẹp bắt đầu từ buổi sáng!"
Càng Nhiễm đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị thu hồi lại lông cáo của mình.
Tiểu nhân nhận ra móng vuốt hồ ly đầy ý đồ xấu của nàng, lập tức cảnh giác lùi lại:
"Tiểu tử, dám vô lễ với sư tôn!"
Càng Nhiễm thấy bị phát hiện, liền cười lạnh, rút linh kiếm ra:
"Hôm nay ta nhất định phải làm phản Thiên Cương!"
Chỉ trong chốc lát, Càng Nhiễm đã bị tiểu nhân dùng kiếm chiêu đánh ngã xuống đất, ba chiếc đuôi hồ ly bất động không nhúc nhích.
Đáng ghét, đánh không lại! Tiểu nhân này nhất định đã được cường hóa!
Tán Thanh Xuân thu hồi đạo pháp đã gia trì lên tiểu nhân, trong ánh mắt thoáng hiện một nụ cười dịu dàng nhàn nhạt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");