Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Càng Nhiễm xem một lúc cuốn sách nhỏ, mặt hơi nóng lên, liền cất nó vào trong ngực.
Cô phát hiện Tiểu Thích Duệ Tinh đã ngủ trong tổ của cô, phát ra một chuỗi tiếng ngáy nhỏ, liền đá nhẹ vào Tiểu Thích Duệ.
"Quay về tổ của ngươi mà ngủ."
"Biết rồi, Đại Vương."
Tiểu Thích Duệ Tinh dụi dụi mắt, mơ màng bò ra khỏi tổ cáo của Càng Nhiễm, trở lại tổ của mình mà ngủ.
Tổ nhím hình dáng như tổ chim, bên ngoài có cành cây vươn ra, bên trong không mịn màng như tổ cáo, nhưng lại trải một lớp đệm lông mềm màu vàng nhạt.
Cành cây bên ngoài rất vừa vặn để Tiểu Thích Duệ Tinh mài móng, cô ta cào vài cái, phát hiện bên cạnh tổ còn có một cái lỗ tròn, móng tay cào vào trong, không ngờ lại lấy ra một cái xương làm từ gỗ.
Tiểu Thích Duệ Tinh cầm xương trong tay, thấy nó vừa vặn, không lớn không nhỏ, cắn thử một cái, không ngờ lại có vị thịt.
Cô lập tức tỉnh táo lại, vui vẻ chạy lên cung tiến cho Càng Nhiễm: "Đại Vương, ta tìm được một thứ hay ho! Cho ngài!"
Càng Nhiễm liếc nhìn, khinh bỉ nói: "Ồ, là cái đồ chơi mài răng thôi, ta không cần, ngươi cứ chơi đi, đừng ăn vào bụng là được."
Tiểu Thích Duệ Tinh nghe Đại Vương không muốn, vui vẻ gặm tiếp, lại tiếp tục vùi đầu trong tổ mềm mại.
"Đại Vương, cái lớp đệm này không biết làm từ vật liệu gì, mềm mềm lạnh lạnh, không làm đau gai của nhím chút nào, cọ thế nào cũng không rụng lông, thật dễ chịu, so với cái đệm ta mua trước đây còn tốt hơn nhiều."
"Cái đó là Linh Tằm Tơ làm đấy, ngươi thích thì ngủ thêm chút nữa."
"Đại Vương, khi chúng ta đi rồi, có thể mang cái tổ này theo không, ta muốn mang về động phủ của mình."
"Những chuyện nhỏ này cũng phải hỏi sao, tất cả mang đi, Đại Vương sẽ giúp ngươi bỏ vào nhẫn trữ vật."
"Đại Vương, ngài thật tốt với ta, huhu, dù ở đây rất tốt, nhưng ta vẫn thích sống cùng Đại Vương trên núi Hồ Hồ, ta nghĩ mỗi ngày sẽ lăn lộn trong đống rơm đó."
Càng Nhiễm bị Tiểu Thích Duệ làm cho im lặng, có thể đừng vào lúc này, khi no đủ rồi lại nhớ lại những chuyện khổ cực sao, sao lại nghĩ đến chuyện hồi tưởng vất vả như vậy.
Bọn họ đến Thái Huyền Tông làm gì, đương nhiên là để trả nợ, cô, Càng Nhiễm, bây giờ đổi ý rồi, bọn họ chính là đến để nhập hàng! (Editor: =]]])
Càng Nhiễm lạnh lùng nói: "Lợn rừng ăn không được gạo tốt."
Tiểu Thích Duệ không hiểu: "Lợn rừng từ đâu ra?"
Càng Nhiễm nói không nên lời: "Nhím hoang không ngủ được cái tổ tốt, nghĩ nhiều làm gì, chơi vui vẻ là quan trọng nhất."
Tiểu Thích Duệ xoa xoa bụng đầy, nhìn đống thịt khô mà Đại Vương chia cho mình: "Đại Vương nói đúng lắm, bây giờ ta thật vui, lần sau lại muốn cùng Đại Vương ra ngoài chơi!"
Càng Nhiễm gật đầu, còn có thể cứu vãn, đã trở thành yêu quái rồi, ngày nào cũng nghĩ đông nghĩ tây, chỉ khiến bản thân không thể nằm xuống thoải mái hơn.
Vui vẻ một ngày cũng là một ngày, suốt ngày nghĩ đến những chuyện đau buồn sẽ khiến cuộc sống quá tẻ nhạt.
Nhắc đến nhẫn trữ vật, Càng Nhiễm lại nhớ đến hai chiếc nhẫn trữ vật bị Tán Thanh Xuân thu đi, trong đó có một ngọn núi linh thạch lớn và nhỏ của cô, cả Bát Thập cũng ở trong đó, lâu như vậy rồi, Tán Thanh Xuân cũng đã chữa xong vết thương chưa?
Cô không muốn gặp phải vị sư muội cứng nhắc và tẻ nhạt của Tán Thanh Xuân, nên quyết định đi dạo trước, nếu sư muội của Tán Thanh Xuân không có ở đây, cô sẽ vào tìm Tán Thanh Xuân.
Càng Nhiễm nhảy ra khỏi tổ cáo, định đi xem thử đại điện trước.
Tiểu Thích Duệ đang nhấm nháp đồ chơi mài răng, thấy Đại Vương sắp đi, liền hỏi: "Đại Vương, ngài đi đâu vậy?"
Càng Nhiễm vẫy tay: "Ta đi tìm Tán Thanh Xuân, ngươi ở đây ngủ một lúc đi."
Tiểu Thích Duệ nghe Đại Vương sắp gặp Tán Thanh Xuân, sợ hãi thu lại cổ: "Đại Vương cố lên."
Cung điện Phù Dao này Càng Nhiễm đã quan sát một lượt, ngoài Tán Thanh Xuân ra thì không có tiên tì hầu hạ, đại điện hẳn là nơi Tán Thanh Xuân tiếp khách, nếu sư muội của cô ta chưa đi, chắc chắn sẽ ở trong đại điện.
Càng Nhiễm đến nơi, phát hiện đại điện không có ai, xem ra sư muội của Tán Thanh Xuân đã rời đi rồi.
Cô biến thành hình người, đi về phía cung điện nghỉ ngơi của Phù Dao điện.
Cung điện nghỉ ngơi này hình như có cấm chế, không biết có vào được không, Càng Nhiễm đứng trước cửa lớn, dùng tay chạm nhẹ, cảm thấy có một lớp ánh sáng mờ, nhưng không có cản trở gì.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, bước chân vào, nhìn quanh không thấy ai, không khỏi gọi: "Thanh Thanh, ngươi ở đây không?"
Không nghe thấy đáp lại, Càng Nhiễm định đi tìm chỗ khác, đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Sư muội của Tán Thanh Xuân hình như định làm thuốc tắm cho cô, hai người này chắc không phải đang ở chung chứ?
Cô đã chăm sóc cho người đẹp tuyệt trần này lâu như vậy, nhưng chưa từng cùng Thanh Thanh tắm chung một lần.
Càng Nhiễm siết chặt nắm tay, trong lòng rất tức giận, đi theo tiếng nước vào trong cung điện nghỉ ngơi, vòng qua chiếc giường chạm khắc hoa văn với lớp màn mỏng, đi qua màn sơn thủy mực, Càng Nhiễm mới thấy trong cung điện nghỉ ngơi này lại có suối nước nóng.
Chỉ có Tán Thanh Xuân đang ngâm mình trong suối, tóc đen rủ xuống hai vai, mắt dài khép hờ, gương mặt như tranh vẽ lạnh lùng thanh thoát, đầy khí chất tiên phong.
Càng Nhiễm nhìn ngây người một lúc, khẽ gọi: "Thanh Thanh."
Tán Thanh Xuân không lên tiếng, có lẽ đang dùng thuốc tắm trị thương, nhìn cô đúng là đẹp đến ngẩn ngơ, đẹp như một bức tranh vậy.
Càng Nhiễm muốn lại gần một chút, hơi nước nóng bốc lên tạo thành sương mù màu trắng sữa, che khuất tầm nhìn của cô.
Cô giơ tay vung nhẹ, dùng linh khí đẩy sương mù ra một ít, nhưng chỉ đẩy được một khoảng chừng một thước.
Có vẻ như Thanh Thanh biết cô ở đây, cố tình dùng sương mù để ngăn cản cô.
Chút sương mù này không là gì với Càng Nhiễm, cô rất nhanh đã đến bên Tán Thanh Xuân, ban đầu định gọi thêm một tiếng "Thanh Thanh" nữa.
Nhưng nghĩ lại, Tán Thanh Xuân đã lừa dối cô quá nhiều, cô làm sao có thể giống như trước, thân thiết gọi cô ấy là Thanh Thanh nữa?
Mặt hồ bị một lớp sương mù phủ kín, không thể nhìn thấy thân hình mềm mại, xinh đẹp dưới nước.
Cô đứng sau lưng Tán Thanh Xuân, khẽ hỏi: "Thanh Xuân tiên vương, nhẫn trữ vật của ta, khi nào ngươi trả lại cho ta?"
Tán Thanh Xuân nghe Càng Nhiễm lại muốn đòi lại nhẫn, lại còn lạnh nhạt gọi cô là tiên vương, không khỏi nhíu mày nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, sau khi tắm thuốc xong ta sẽ trả lại cho ngươi."
"Được." Càng Nhiễm xoay người định ra ngoài đợi, nhưng ngửi thấy trong không khí một mùi thuốc đắng nhẹ, liền quan tâm hỏi: "Sư muội của ngươi vừa mới châm cứu cho ngươi, giờ thấy khá hơn chưa?"
Lông mi dày của Tán Thanh Xuân hơi rung lên, trước đây cô luôn cảm thấy mỗi lần Càng Nhiễm lại gần, trong cơ thể sẽ dâng lên một cảm giác nóng bừng, lúc trước tu vi mạnh mẽ còn có thể kìm nén được, nhưng hôm nay cơn nóng trong cơ thể thực sự khó kiềm chế.
Sư muội và cô ấy châm cứu xong, nói là vì cô cố gắng khôi phục tu vi, cơ thể vốn chưa hồi phục tốt, những ngày này dùng thuốc sẽ càng thêm suy yếu, nhưng không ngờ cơn nóng trong cơ thể cũng càng thêm mãnh liệt.
Cô nhớ lại những lời chia tay của Càng Nhiễm, trước đây cô mang Càng Nhiễm đến Thái Huyền Tông là do chính cô quyết định, nếu bây giờ vì tình trạng cơ thể mà đuổi Càng Nhiễm đi, có lẽ tiểu yêu này sẽ lập tức tức giận bỏ đi.
Cô cắn chặt môi, chịu đựng cơn sóng cuộn trong cơ thể, giọng nói vẫn lạnh lùng như thường: "Đỡ hơn rồi, ngươi ra trong phòng trân bảo, giúp ta lấy chút thanh tâm hoàn."
Càng Nhiễm đáp một tiếng "được," tưởng rằng Tán Thanh Xuân thật sự đã khá lên, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu một chút về cô sư muội đáng ghét của cô, tuy miệng có phần không dễ nghe, nhưng tay nghề y thuật có vẻ cũng không tồi.
Nhưng sao lại phải dùng thanh tâm hoàn, chẳng phải phải dùng thuốc có tác dụng phục hồi kinh mạch sao?
Càng Nhiễm trong lòng hơi nghi ngờ, đi tới tủ bảo vật, tìm thấy một lọ sứ trắng có ghi ba chữ "Thanh Tâm Hoàn."
Cô không yên tâm mở nắp lọ, ngửi thử một cái, cảm thấy rất mát, là làm từ bạc hà, có linh khí nhẹ nhàng quanh quẩn, chắc là thuốc tốt.
Càng Nhiễm đậy lại nắp lọ thuốc, quay lại hồ nước nóng, thấy Tán Thanh Xuân đang ngâm mình trong suối thuốc, không tiện, cô tự mình rót thuốc ra, nhấc viên hoàn thuốc giữa hai ngón tay, đưa đến bên môi Tán Thanh Xuân: "Thanh Tâm Hoàn đây, ngươi uống đi."
Tán Thanh Xuân hơi cúi đầu, tóc dài rủ xuống hai vai, mềm mại như lụa, theo tay của Càng Nhiễm, mở miệng ngậm lấy viên thuốc.
Càng Nhiễm nhìn đôi môi đỏ hồng của cô, cổ họng có chút căng thẳng, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay mình bị chạm vào một cái mát lạnh.
Cảm giác tê dại ngay lập tức lan tỏa từ tay xuống toàn thân, nhanh chóng xâm nhập vào trong lòng.
Càng Nhiễm tim đập nhanh hơn, nhìn thấy Tán Thanh Xuân nghiêng mặt lạnh lùng, phát hiện cô khác hẳn với trước đây, đuôi mắt hằn lên một chút đỏ, cả người từ trong ra ngoài đều tỏa ra một vẻ quyến rũ khó tả.
Càng Nhiễm vội vàng dời ánh mắt đi, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng, nắm chặt các ngón tay: "Ngươi uống thuốc rồi, giờ cảm thấy khá hơn chưa?"
Tán Thanh Xuân tưởng rằng thanh tâm hoàn sẽ làm dịu đi cơn nóng trong cơ thể, ai ngờ viên thuốc vừa vào người, như một hòn đá rơi xuống biển, lại khiến cơn nóng trong người càng thêm dữ dội.
Không kịp phong tỏa kinh mạch, cô cảm thấy một cơn ngọt ngào và mặn đắng trào lên trong cổ họng, không thể kìm chế, cô đứng trước mặt Càng Nhiễm mà ho ra máu.
Càng Nhiễm lập tức hoảng hốt, vội vàng nhảy xuống, ôm Tán Thanh Xuân ra khỏi hồ nước nóng: "Sao đột nhiên lại ho ra máu vậy?"
Cô không khỏi mắng xối xả sư muội của Tán Thanh Xuân, lúc trước đã bảo sẽ chữa trị tốt cho Tán Thanh Xuân, sao lại kê thuốc khiến người ta ho ra máu chứ?
Đôi tai cáo và đuôi cáo của Càng Nhiễm hoảng hốt hiện ra, cô vội vàng kéo một chiếc áo bên cạnh, quấn chặt Tán Thanh Xuân lại.
Cô ôm Tán Thanh Xuân đặt lên giường trong phòng, thấy Tán Thanh Xuân sắc mặt tái nhợt, đôi tay dài nhẹ nhàng vén mái tóc rối, cảm giác đầu ngón tay nóng rực.
Càng Nhiễm lo lắng nói: "Ngươi đợi ta một chút, ta lập tức đi tìm sư muội của ngươi, sao lại có loại y sĩ tồi tệ như vậy, thuốc cũng không biết kê, ta đã nói rồi thanh tâm hoàn này không thể tin được!"
Cô vừa định đi thì bị Tán Thanh Xuân giữ chặt tay.
Ánh mắt của Tán Thanh Xuân đầy hơi nước, có chút mơ màng hiếm thấy, giọng nói run rẩy: "Không liên quan đến sư muội, viên thuốc này là ta tự muốn uống, không ngờ lại ra nông nỗi này."
Càng Nhiễm thấy Tán Thanh Xuân còn muốn biện hộ cho sư muội mình dù cô ấy đang chịu đựng khó khăn như vậy, không biết có nên cảm thán tình cảm chị em trong môn phái của họ hay không.
Tán Thanh Xuân toàn thân nóng bức, chờ sư muội đến chữa trị, e là không kịp rồi, hiện giờ Càng Nhiễm chính là thuốc tốt có thể giải tỏa cơn nóng trong người cô.
Cô nắm chặt cổ tay Càng Nhiễm, đôi môi đỏ mím lại, khẽ nói: "Lại đây, cho ta ôm một lúc."
Càng Nhiễm không hiểu y thuật, chỉ có thể nghe theo lời Tán Thanh Xuân, cô ấy hẳn là hiểu rõ tình trạng cơ thể mình hơn, hiện giờ là tiên vương, chắc chắn sẽ không làm những việc dại dột đâu.
Cô quỳ xuống bên giường, cúi người ôm chặt lấy Tán Thanh Xuân, mới phát hiện Tán Thanh Xuân nóng rực khó chịu, khiến chiếc đuôi cáo của cô cũng toát ra những giọt mồ hôi nhỏ.
Càng Nhiễm rất ít khi được Tán Thanh Xuân ôm sát như vậy, cảm giác như bị siết chặt không thể thoát ra, sự gần gũi đến cực điểm khiến cô bất giác nhớ lại những lần Tán Thanh Xuân xoa đuôi giúp cô giảm căng thẳng, rất dễ chịu.
Hiện giờ không phải lúc để nghĩ về những chuyện đó, nhưng khuôn mặt Càng Nhiễm lại bất giác nóng lên, lo lắng nói: "Như vậy thật sự ổn à? Cảm giác ngươi rất khó chịu."
Đôi tai cáo mềm mại vô tình chạm vào mặt Tán Thanh Xuân, làn da mềm mại như tuyết của cô bị chạm vào khiến cả người run lên, một cảm giác ngứa ngáy lan tỏa khắp người, tràn ngập cảm giác tê dại vào trong lòng.
Tán Thanh Xuân vốn đã rất khó chịu, lại ngửi thấy hương thơm quyến rũ của Càng Nhiễm như hoa đào, hai gò má đỏ ửng, ngón tay dài lướt vào tóc dài của Càng Nhiễm, siết chặt lấy sau gáy cô.
Đôi bàn tay ướt mồ hôi áp lên mặt Càng Nhiễm, ép khuôn mặt cô vào cổ đầy đỏ rực của mình, hơi thở nóng rực thoát ra từng tiếng: "Ừm, đừng động."
Càng Nhiễm đôi môi đỏ hồng áp vào cổ Tán Thanh Xuân, cảm nhận cô khẽ run lên, không khỏi mở miệng, nhẹ nhàng hôn lên đó vài cái, rõ ràng cảm nhận được cơ thể Tán Thanh Xuân càng khó kiềm chế hơn nữa.
Tán Thanh Xuân lúc này như cành hoa tuyết lạnh giá, một nụ hôn có thể khiến cô tan chảy, Càng Nhiễm còn muốn tiếp tục hôn nữa, nhưng đột nhiên bị Tán Thanh Xuân nhẹ nhàng giữ lấy mặt.
Trong mắt Tán Thanh Xuân, sóng nước nhẹ nhàng dao động, ánh sáng lấp lánh khiến người ta không thể không chìm đắm vào, đôi môi đỏ tươi đẹp như hoa mẫu đơn thanh nhã.
Càng Nhiễm đã thử hôn Tán Thanh Xuân và cảm thấy môi cô ấy rất ngọt ngào mềm mại, khiến cho một lần hôn muốn hôn mãi không thôi, nhưng không thể hôn lâu, cô ấy sắp trả hết món nợ rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");