Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thanh Xuân Tiên Vương Mang Thai Cáo Con Của Tôi
  3. Chương 43: Thử thăm dò nhẹ nhàng
Trước /126 Sau

Thanh Xuân Tiên Vương Mang Thai Cáo Con Của Tôi

Chương 43: Thử thăm dò nhẹ nhàng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Càng Nhiễm nhìn vào đôi mắt mềm mại như nước mùa xuân của Tán Thanh Xuân, trái tim cô đập nhanh hơn, đôi tai run lên dữ dội: "Nếu ta hôn ngươi bây giờ, ngươi có thể không tính vào món nợ mà ta phải trả không?"

 

Tán Thanh Xuân cổ uốn cong, đường nét càng thêm căng thẳng, làn da lạnh như ngọc giờ đã nhuộm một màu đỏ đậm, giọng nói khàn đặc: "Phải tính."

 

Đầu ngón tay thon dài của cô phủ lên mu bàn tay Càng Nhiễm, ngón tay đan vào nhau, ấn vào những khe hở, xoa nhẹ vài lần, nhiệt độ ẩm ướt nóng bức khiến ngực họ như bị thiêu đốt.

 

Nhịp tim của Càng Nhiễm như bị Tán Thanh Xuân khẽ chơi đùa trong lòng bàn tay, càng lúc càng đập mạnh hơn.

 

Cô rất muốn hôn Tán Thanh Xuân, muốn đẩy cô xuống, đè lên người, không quan tâm gì nữa.

 

Không được, không được, tính mạng quan trọng, "một đao treo trên đầu" mà.

 

Càng Nhiễm trong lòng đấu tranh kịch liệt, hơi thở trở nên gấp gáp, năm chiếc đuôi cáo mềm mại như hiểu được ý cô, quấn lấy cơ thể Tán Thanh Xuân, từ từ ép vào người cô.

 

Cô liếm môi khô, hít sâu vài lần, cuối cùng không thể kìm chế, hướng về đôi môi đỏ mềm của Tán Thanh Xuân.

 

Càng Nhiễm lần này hôn điêu luyện hơn lần đầu, nhưng vẫn không thể ngừng run rẩy.

 

Cô chưa từng hôn ai như vậy, mỗi lần hôn Tán Thanh Xuân, trái tim cô lại không ngừng cháy bỏng.

 

Cô nhẹ nhàng mở miệng, ngậm lấy môi trên của Tán Thanh Xuân, khẽ mút một cái rồi rút lui một chút.

 

Cô nhìn thấy Tán Thanh Xuân nhắm mắt lại, mi dài run lên, gò má như ngọc vẫn ửng đỏ, tay đang nắm chặt cô cũng vô thức buông lỏng.

 

Càng Nhiễm tim đập thình thịch, lại hôn lên môi Tán Thanh Xuân, hôn liên tiếp vài lần, thăm dò đưa đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng tách hàm răng của Tán Thanh Xuân.

 

Cô muốn tìm kiếm chiếc lưỡi mềm mại như hoa nhài của Tán Thanh Xuân, không kìm được mà lấn sâu vào, cuối cùng cũng chạm được vào chiếc lưỡi ướt mềm, nhưng Tán Thanh Xuân nhanh chóng tránh đi.

 

Cô siết chặt eo nhỏ mềm mại của Tán Thanh Xuân, kéo cô vào lòng.

 

Tưởng rằng mình sẽ tiếp tục quấn quýt với Tán Thanh Xuân, mời cô nhảy cùng mình, nhưng Tán Thanh Xuân không muốn, cô không thể đuổi theo được, đang định thất vọng rời đi thì đột nhiên chiếc lưỡi mềm mại đỏ tươi ấy nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi cô.

 

Cảm giác lưỡi tiếp xúc như bị điện giật, lan tỏa khắp cơ thể, tê dại từ cổ đến tận xương sống.

 

Càng Nhiễm tim đập mạnh, hơi thở rối loạn, khi nhận ra mình vội vàng quấn lưỡi lại, cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Tán Thanh Xuân.

 

Hai người thử thăm dò nhau, nụ hôn này kéo dài rất lâu, Càng Nhiễm dần dần không hài lòng, tay cô trượt xuống cổ áo của Tán Thanh Xuân, khi vừa chạm vào làn da mềm mại mịn màng, cả hai đều khựng lại một chút.

 

Càng Nhiễm mặt đỏ rực, ánh mắt tràn ngập dục vọng cháy bỏng, hôn lên tai Tán Thanh Xuân đã đỏ ửng, nhẹ nhàng nói: "Thanh Xuân, ta thích ngươi, ta sẽ khiến ngươi cảm thấy thoải mái như ta."

 

Hơi thở nóng bỏng cuốn lấy tai Tán Thanh Xuân, cô không chịu nổi nữa, quay mặt đi, dái tai đỏ như máu, nhắm mắt lại, ngực không ngừng lên xuống, cảm nhận bàn tay Càng Nhiễm vẫn không ngừng lướt trên cơ thể mình.

 

Ngọn lửa cháy bùng lên, càng lúc càng mạnh, gần như thiêu đốt vào nơi không nên đốt, nhưng đột nhiên Càng Nhiễm bị đẩy ra, ngã xuống giường mềm mại.

 

Cô nâng người dậy, Tán Thanh Xuân đã mặc xong áo choàng rộng, chỉ có ba nghìn sợi tóc vẫn chưa búi lên, gương mặt còn vương lại chút đỏ ửng, vẫn là dáng vẻ tiên nữ, mang theo vẻ lạnh lùng, cao quý không thể với tới.

 

Càng Nhiễm nghi hoặc nhìn Tán Thanh Xuân: "Sao vậy, vừa rồi có chỗ nào làm ngươi khó chịu không?"

 

Cô vừa rồi đã rất nhẹ nhàng, chỉ vuốt ve thôi, không hề có hành động quá đáng, không hiểu vì sao Tán Thanh Xuân lại đẩy cô ra.

 

Tán Thanh Xuân quay lưng lại với Càng Nhiễm, nắm chặt ngón tay, hơi thở rối loạn một chút rồi bình ổn lại: "Ngươi ra ngoài đi."

 

Nhưng rõ ràng vừa rồi cô ấy rất muốn, là do mình làm sai sao? Nhưng mình còn chưa bắt đầu mà.

 

Càng Nhiễm cụp tai, có chút thất vọng: "Được rồi."

 

Cô bước xuống giường, không nỡ rời đi, cứ bước ba bước lại quay đầu nhìn Tán Thanh Xuân.

 

Tán Thanh Xuân trong lòng thở dài nhẹ, lấy từ trong tủ đồ ra một viên châu bảo sáng lấp lánh, đưa cho Càng Nhiễm: "Đây là món bảo vật cấp cao mà ta đã hứa cho ngươi, ngươi xem có hài lòng không?"

 

Càng Nhiễm mắt bỗng sáng lên, năm chiếc đuôi phía sau liền không ngừng vẫy động: "Nhưng bây giờ ta chỉ muốn cùng ngươi song tu."

 

Tán Thanh Xuân mặt vẫn còn đỏ, ánh mắt lấp lánh hơi ẩm: "Nếu ngươi không cần, thì vứt đi."

 

Cô vung tay áo, một cơn gió mạnh thổi ra, cửa sổ mở rộng, tay nhấc lên ném ra ngoài.

 

Càng Nhiễm thấy Tán Thanh Xuân thật sự ném đi, vội vàng biến thành hình dáng con cáo, lao ra khỏi cửa sổ.

 

Chiếc lắc bạc đẹp đẽ bị con cáo ngậm trong miệng, bộ lông cáo đỏ rực bị gió thổi bay, càng thêm xù xì.

 

Dây chuỗi lắc bạc rơi xuống, những hạt châu lấp lánh va vào nhau phát ra tiếng leng keng, con cáo nhỏ ngậm lại, lông cáo toàn thân dựng đứng, tức giận kêu lên mấy tiếng.

 

Càng Nhiễm vừa mở miệng nói, chiếc lắc lập tức rơi xuống, cô vội vàng dùng đệm thịt mềm mại của chân trước ôm lấy.

 

Cả trái tim cô đập loạn xạ, Càng Nhiễm không nhịn được mà oán trách: "Tại sao lại vứt đi như vậy?"

 

Tán Thanh Xuân không nói gì, chỉ nhìn về phía xa, không nhìn cô nữa.

 

Càng Nhiễm thấy thái độ lạnh nhạt của cô, đuôi cáo to xù của mình tức giận quất lên mặt đất bằng gỗ, giận dỗi nói: "Ai mà tặng quà, người ta không muốn là vứt đi thế à!"

 

Nhìn thấy Tán Thanh Xuân bị tiếng động của mình thu hút ánh mắt, Càng Nhiễm lập tức ngẩng cao cằm, tạo dáng: "Bây giờ ta là con cáo nhỏ, phải để ngươi tự tay đeo cho ta."

 

Cô ngậm chiếc lắc, tiến lại gần vài bước, đứng trước mặt Tán Thanh Xuân, đôi mắt tròn xoe như bị nghiền vụn vàng, chiếc mũi nhỏ đen thô nhô lên một chút, thể hiện vẻ đáng yêu và cứng đầu.

 

Tán Thanh Xuân nhìn xuống, con cáo nhỏ đỏ rực, lông trắng lớn ở ngực và bụng, bị gió thổi lệch sang một bên, trông như một trái tim xiêu vẹo.

 

Tán Thanh Xuân ánh mắt lướt qua, thò tay lấy chiếc lắc bạc từ trong miệng con cáo nhỏ, nhìn thấy những chiếc răng thú trắng như tuyết và chiếc lưỡi mềm ẩm đỏ rực.

 

Cô cúi xuống vuốt nhẹ lớp lông cáo quanh cổ con cáo nhỏ, đeo chiếc lắc bạc óng ánh lên đó. Ở trung tâm chiếc lắc là một chiếc hoa sen ngọc phức tạp và đẹp đẽ, hoàn toàn phù hợp với đóa sen đỏ ở giữa trán Tán Thanh Xuân, phía dưới là chín chuỗi ngọc trai và đá quý đính trên dây tua.

 

Hoa sen ngọc áp lên lớp lông trắng mềm mại, ngay tại vị trí trung tâm của trái tim lệch, nhìn rất quý giá và lộng lẫy.

 

Tán Thanh Xuân dùng ngón tay như ngọc vuốt nhẹ lớp lông mềm mịn, làm cho trái tim lệch cũng trở nên ngay ngắn, gọn gàng.

 

Càng Nhiễm nhìn Tán Thanh Xuân cúi xuống trước mặt mình, tóc đen dài xõa ra, vuốt qua lớp lông cáo của cô, khiến cô không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, và vô thức rùng mình, lông cáo toàn thân lập tức dựng đứng lên.

 

Chiếc lắc bạc đung đưa, đá quý lấp lánh phản chiếu ánh sáng, chiếu sáng lên cơ thể con cáo nhỏ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

 

Con cáo nhỏ được bao phủ bởi ánh vàng, tạo thành một viền vàng nhạt quanh người, mang cảm giác thần thánh như đến từ cửa tiên môn.

 

Tán Thanh Xuân nhướn mày, ánh mắt thanh thoát, giọng nói mềm mại hơn: "Rất hợp với ngươi."

 

"Hừ, ta đi đây!" Càng Nhiễm tai đỏ bừng, đuôi cáo xù lên vung vẩy, quay người không nhìn lại mà bước ra khỏi phòng của Tán Thanh Xuân.

 

Trong không khí vẫn còn vương lại mùi hương mê hoặc như mật đào từ người Càng Nhiễm, Tán Thanh Xuân khẽ động ngón tay, gom lại mùi hương đó thành một đám, vây quanh mình.

 

Sau khi tiếp xúc thân mật với Càng Nhiễm, cảm giác nóng bức trên người cô đã dịu đi khá nhiều. Hiện tại cô thể trạng yếu, không phải ở trạng thái tốt nhất, không thể song tu với Càng Nhiễm. Nếu cưỡng ép song tu sẽ khiến tu vi của Càng Nhiễm giảm xuống.

 

Tán Thanh Xuân cảm nhận dòng khí nóng trong cơ thể lắng xuống một chút, dùng linh khí mạnh mẽ áp chế những nơi bốc lửa.

 

Cô trước đây chưa bao giờ cảm thấy như vậy, những lần nóng bức khó chịu chỉ có khi bên cạnh Càng Nhiễm, nhưng ngoài việc chữa trị cho cô, Càng Nhiễm không có cơ hội tiếp xúc với cơ thể cô. Có lẽ là do vài lần dùng nội đan để chữa trị.

 

Nội đan của hỏa hồ ly so với mùi hương mê hoặc khi Càng Nhiễm tình nóng còn nguy hiểm hơn, chắc chắn chứa độc mê, cô nghĩ mình đã cẩn thận đủ, nhưng giờ xem ra vẫn không thể tránh khỏi bị trúng chiêu.

 

Càng Nhiễm trở lại phòng phụ, tiếng ngáy của tiểu nhím dài và đều, đã ngủ say.

 

Cô quấn chặt mình trong chăn, chỉ còn lại một màu đen tối trước mắt, bắt đầu hồi tưởng xem mình đã sai sót ở bước nào.

 

Khi tình cảm đến sâu sắc, tại sao Tán Thanh Xuân luôn kiềm chế như vậy, cô ấy rốt cuộc có thích mình không?

 

Nếu không thích, sao lại hôn mình, nếu thích, sao lại đẩy mình ra, Tán Thanh Xuân rốt cuộc đang nghĩ gì?

 

Càng Nhiễm vật lộn trong suy nghĩ rất lâu, sau đó từ trong chăn chui ra, lông cáo bù xù, tai cáo bị góc chăn đè xuống, đôi mắt tiểu cáo mờ mịt, lần đầu tiên cô cảm thấy bối rối như vậy.

 

Cô cúi đầu nhìn chiếc lắc bạc đẹp đẽ mà Tán Thanh Xuân tặng, chiếc lắc tự động co lại khi đeo vào cổ, vừa vặn khít với kích cỡ của cô, không gian chứa đồ bên trong lớn hơn gấp mười lần so với trước.

 

Ngọn núi linh thạch của cô vẫn ở trong đó, còn có thêm một ngọn núi linh thạch hạng cao cấp, chắc là do Tán Thanh Xuân tặng.

 

Cô biết rõ cô ấy dùng tiền để làm dịu lòng mình, giống như lần trước tặng hoa vậy, người phụ nữ đáng ghét.

 

Càng Nhiễm lật người, không thể ngủ được, bắt đầu đếm số linh thạch cao cấp mà Tán Thanh Xuân đã tặng. Đếm được nửa chừng, ánh sáng lấp lánh từ linh thạch khiến mắt cô choáng váng, không cẩn thận ngủ thiếp đi.

 

Cô không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy, tiểu nhím đã ăn hết toàn bộ thịt khô mà Càng Nhiễm chia cho hôm qua, trên đất là những túi trống, que cắn răng cũng đã bị cắn nhẵn nửa.

 

Tiểu nhím ôm bụng, vẻ mặt đáng thương nhìn Càng Nhiễm: "Đại vương, tôi đói rồi, cuối cùng ngài cũng thức dậy."

 

Càng Nhiễm không khỏi chống cằm: "Trước đây ở núi Hồ Hồ, tôi chưa từng thấy ngươi ăn nhiều như vậy."

 

Tiểu nhím tỏ ra tủi thân: "Trước đây trên núi có rất nhiều đồ ăn, chỉ cần bắt vài con là đủ no, còn ở đây tôi chỉ có thể ăn dự trữ, mà món ăn của loài người ngon quá, ăn nhiều rồi thì hết."

 

Tiểu nhím kêu lên một tiếng rồi áp bụng xuống, phát ra một chuỗi âm thanh đói khát.

 

Càng Nhiễm từ trên giường ngồi dậy, vươn vai một cái: "Đi thôi, chúng ta đến Linh Thực Đường ăn cơm. Ta nhớ người tên Minh Nguyệt đó có nói qua, mỗi tháng Thái Huyền Tông sẽ phát cho mỗi linh thú tám trăm trung phẩm linh thạch. Hẳn là có chứng nhận gì đó, tìm xem để đâu rồi."

 

Tiểu Thích Duệ Tinh lập tức gật đầu, dùng móng vuốt nhỏ chỉ về phía giá đựng đồ trong Đa Bảo Các, nhớ mang máng rằng đống đồ kia đều được đặt ở đó.

 

Càng Nhiễm nhảy xuống giường, đi qua đó lục lọi, rất nhanh đã tìm thấy hai tấm thẻ tròn bằng gỗ gụ. Mặt trước khắc hai chữ "Thái Huyền", mặt sau khắc chữ "Linh Thực", xung quanh là hoa văn lưu vân trang trí.

 

Cô nghiên cứu một chút, phát hiện tấm thẻ gỗ bình thường này lại có cơ quan. Đệm thịt của móng vuốt lướt qua hai chữ "Thái Huyền", vị trí của các đại điện trong Thái Huyền Tông lập tức hiện ra dưới dạng ảo ảnh lập thể.

 

Các cung điện lớn nhỏ được bố trí xen kẽ rõ ràng, rất dễ dàng để tìm thấy viện nhỏ của Linh Thực Đường. Khi cô chạm nhẹ móng vuốt vào đó, một tia sáng xanh dẫn đường thẳng đến Linh Thực Đường lập tức xuất hiện, chỉ ra con đường nhanh nhất để đến đó. Quả là cao cấp! (Editor: như google maps hen)

 

Càng Nhiễm lại dùng đệm thịt nhấn vào hai chữ "Linh Thực", một loạt hình ảnh ảo của linh thạch hiện ra, cuối cùng định mức tại tám trăm trung phẩm linh thạch. Đồng thời, hình ảnh cáo nhỏ của cô cũng bị quét qua, rồi thẻ gỗ gợi ý thực đơn dưỡng sinh trong ngày, thậm chí hiển thị lượng thức ăn còn lại tại Linh Thực Đường.

 

Ban đầu Càng Nhiễm vốn không thấy đói, nhưng khi thấy những món ăn hấp dẫn lướt qua trước mắt, mà lượng thức ăn lại đang giảm dần, cô lập tức túm lấy Tiểu Thích Duệ Tinh rồi chạy thẳng đến Linh Thực Đường.

 

"Khoan đã, đại vương, ta còn chưa biết dùng mà!" Tiểu Thích Duệ Tinh bốn chân nhỏ quơ loạn, giọng kinh hoàng kéo dài trong gió.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /126 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Copyright © 2022 - MTruyện.net