Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thanh Xuân Tiên Vương Mang Thai Cáo Con Của Tôi
  3. Chương 64: Bị phát hiện rồi
Trước /126 Sau

Thanh Xuân Tiên Vương Mang Thai Cáo Con Của Tôi

Chương 64: Bị phát hiện rồi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cang Nhiễm nhìn vào bộ đồ rách nát trên người mình và vết thương chưa kịp băng bó, mắt cô bỗng cay xè. Cô đã vất vả đi suốt quãng đường dài, vậy mà Tán Thanh Xuân không có cô, vẫn có thể sống tốt mà.

 

Tán Thanh Xuân căn bản không cần cô, tại sao lại nói nhớ cô chứ? Chỉ có một mình cô ngốc nghếch nhớ nhung, tự mình làm khổ bản thân đến mức như vậy.

 

Nếu như cô không xuất hiện, Tán Thanh Xuân sẽ vẫn sống cuộc sống bình yên như vậy, vậy thì cô ở đây còn có ý nghĩa gì nữa?

 

"Nhiễm Nhiễm, ba người kia ai là Thanh Thanh của cậu vậy? Là người đang luyện kiếm dưới cây kia à?" Hoa Triêu nghiêng đầu qua lại, tò mò hỏi.

 

"Cậu đừng hỏi nữa."

 

Hoa Triêu nghe thấy âm thanh nghẹn ngào, quay đầu nhìn thì phát hiện đôi mắt đẹp của Cang Nhiễm đã đỏ lên, tai cáo cũng run rẩy không ngừng.

 

Hoa Triêu ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại khóc vậy? Cậu không phải luôn nhớ cô ấy sao?"

 

Tiểu Thích Duệ ngơ ngác hỏi: "Đại vương, người sao vậy?"

 

Cang Nhiễm cảm thấy mắt mình mờ đi, giọng nói khàn khàn: "Tôi không nhớ cô ấy nữa."

 

Hoa Triêu vỗ nhẹ vào lưng cô: "Nhưng cậu đã đến đây rồi, các cậu chẳng nói với nhau lời nào cả."

 

Cang Nhiễm nhìn thấy Vân Mộ Dữ thu kiếm lại, xoay kiếm thành một vòng hoa, không biết từ đâu lấy một đĩa mận đưa cho Tán Thanh Xuân. Tán Thanh Xuân nhận lấy, ăn một quả và mỉm cười với Vân Mộ Dữ, cười rất đẹp.

 

Cang Nhiễm cảm thấy ánh mắt mình bị cảnh tượng này đâm sâu vào, mi mắt run rẩy, nước mắt dâng lên rồi ào ạt tuôn xuống.

 

Trên đường đến đây, cô đã luôn nhớ nhung Tán Thanh Xuân, vậy mà giờ nhìn thấy cảnh này, cô còn gì để không hài lòng chứ? Tình yêu của cô thật thấp hèn, chưa từng được ai đặt vào lòng.

 

Hoa Triêu chưa từng thấy Cang Nhiễm buồn bã như vậy. Cảnh tượng này nhìn có vẻ hòa hợp, chẳng có gì sai cả, sao cô ấy lại khóc như vậy? Ngay lập tức, Hoa Triêu lại vỗ vỗ lưng cô.

 

"Cậu sao vậy? Khóc càng lúc càng mạnh, hay là cậu cứ đến trước mặt cô ấy mà khóc đi, cô ấy không thấy sao biết được cậu đang uất ức?"

 

"Không đi, tôi phải đi đây!"

 

Cang Nhiễm ánh mắt chằm chằm vào hướng của gian đình, không nói một lời mà đã quay người bước đi.

 

Tiểu Thích Duệ bám chặt ở dưới chân đại vương, đại vương đi đâu nó cũng đi theo.

 

Hoa Triêu thấy Cang Nhiễm lưỡng lự không muốn rời đi, liền đưa ra ý tưởng: "Hay là tôi đi giúp cậu thám thính xem họ đang nói gì, thực ra cậu nhìn thấy có thể không giống như cậu tưởng tượng đâu."

 

Cang Nhiễm hít sâu một hơi, trong lòng vẫn còn chút hy vọng, lập tức gật đầu: "Được, cô ấy là người ngồi trong gian đình, đang là một tu sĩ."

 

Hoa Triêu biến thành một con chim sẻ nhỏ, bay từ trên đỉnh núi cao xuống, dừng lại trên cành cây tùng nghìn năm xanh mướt.

 

Tán Thanh Xuân đã dưỡng bệnh một thời gian, định hôm nay sẽ đi tìm Cang Nhiễm, nhưng lại bị Song Chân đưa cho một bát thuốc an thai, dịu dàng khuyên nhủ:

 

"Chị, thai nhi trong bụng quan trọng lắm, vất vả lắm mới ổn định được chút, Cang Nhiễm lớn như vậy rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu thật sự cô ấy nhớ chị, lẽ ra đã tự đến môn phái rồi, đâu phải không có truyền tống trận, tôi đã thông báo với người canh giữ trận rồi."

 

Tán Thanh Xuân nhận bát thuốc nóng, nhíu mày một chút: "Nhưng tôi vẫn không yên tâm về cô ấy, trong bí cảnh có nhiều nguy hiểm, cô ấy chưa từng đi xa như vậy, chưa từng tự mình ra ngoài tu luyện."

 

Song Chân không hiểu: "Chị à, chị quá cưng chiều cô ấy rồi, cô ấy không phải con gái chị mà là mẹ của con trong bụng chị, sao có thể cứ lo lắng như vậy được?"

 

Tán Thanh Xuân đặt tay lên bụng, nhẹ lắc đầu: "Cô ấy không giống người khác."

 

Song Chân không thấy có gì đặc biệt, chỉ là một con yêu hồ có bộ lông sáng đẹp, thực ra cô ấy cũng có tính ương bướng, hay gây sự, còn khiến chị mang thai con hồ ly, nghĩ đến đây đầu cô ấy lại đau.

 

Song Chân nhìn bụng Tán Thanh Xuân, nhẹ giọng nói: "Chị à, uống thuốc đi, đừng lo nghĩ nữa, ngày mai tôi sẽ đi tìm Cang Nhiễm."

 

Tán Thanh Xuân gật đầu, ừ một tiếng, múc một muỗng thuốc, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị thuốc đắng, cô nghĩ đến đứa con trong bụng, vẫn uống hết bát thuốc.

 

Cô vẫn chưa quen với việc uống thuốc an thai mỗi ngày, sau khi uống xong đôi khi vẫn cảm thấy buồn nôn, nhưng từ khi thai ổn định, ít có cảm giác muốn nôn như trước nữa.

 

Thời gian trong bí cảnh và ngoài trời chảy khác nhau, Cang Nhiễm đã rời đi một tháng, đứa con trong bụng đã được hơn ba tháng, Cang Nhiễm cũng nên ra ngoài từ bí cảnh rồi. Gần đây Cang Nhiễm trả lời thư ngày càng ngắn gọn, không biết ngoài đó cô ấy có sống tốt không.

 

Tán Thanh Xuân gần đây sức khỏe yếu, dễ dàng nổi giận, sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa con, đành phải thu hẹp phạm vi nhận thức, ít cảm nhận được những gì xung quanh, cố gắng tĩnh tâm dưỡng thai, ngoài việc mỗi sáng sớm tìm kiếm dấu vết của Cang Nhiễm qua đồ vật định vị, thì lúc khác chỉ để ý đến xung quanh, dù sao trong môn phái cũng không có gì nguy hiểm.

 

Đột nhiên cô cảm thấy không khỏe, bàn tay áp lên ngực, cố gắng đè nén cảm giác muốn nôn mửa.

 

Vừa lúc, Vân Mộ Dữ, người vừa thu kiếm, thấy Tán Thanh Xuân không khỏe, vội vã đi đến để hầu hạ sư tôn.

 

"Sư tôn, đây là quả mận tôi tự làm, mấy ngày trước thấy người không khỏe, ăn quả mận thấy đỡ hơn, tôi lại đi tìm mận, đã bỏ hạt hết rồi, người có muốn ăn thêm không?"

 

Tán Thanh Xuân nhìn thấy quả mận phủ lớp đường trắng tinh, mỗi quả đều tròn trịa và đẹp mắt, liền lấy một quả nếm thử, cảm thấy thực sự dễ chịu hơn.

 

Tán Thanh Xuân cảm thấy lòng ấm lên, đôi mắt khẽ rực lên ánh sáng: "Cậu thật là chu đáo."

 

Vân Mộ Dữ nhận được lời khen của Tán Thanh Xuân, ánh mắt sáng ngời, mỉm cười nhẹ nhàng: "Có thể ở bên sư tôn phục vụ, tôi đã rất cảm kích rồi, sư tôn thích là tốt rồi."

 

Tán Thanh Xuân vén sợi tóc mai bên tai, gài lại sau tai, nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi trong chiêu kiếm của ngươi có vài chỗ sơ hở, ta sẽ lại giảng cho ngươi, ngươi nên làm thế nào để đối phó."

 

Vân Mộ Dữ ánh mắt lại sáng lên, mặt đầy vẻ kính trọng, vội vàng gật đầu: "Cảm ơn sư tôn."

 

Hai thầy trò đều dịu dàng trò chuyện, một người dạy, một người nghe, lại là vẻ đẹp hiếm có trong thế gian, làn gió nhẹ thổi qua, cảnh tượng nhìn vào cực kỳ dễ chịu.

 

Song Chân đứng bên cạnh, những đường nét nghiêm nghị trên mặt cũng giãn ra, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, bỗng nhiên cảm thấy pháp khí treo bên hông chấn động mạnh.

 

Chỉ thấy ánh sáng đỏ trên pháp khí bùng lên, những vạch đỏ trên đĩa chỉ hướng rõ ràng.

 

Song Chân vội vàng nhắc nhở Tán Thanh Xuân: "Chị, cẩn thận, pháp khí của tôi vừa phát hiện ra yêu khí của đại yêu gần đây."

 

Tán Thanh Xuân tưởng là Cang Nhiễm đã trở lại, lập tức dùng pháp ấn để mở rộng thần thức, phát hiện Cang Nhiễm đang ở gần một ngọn núi.

 

Cô vội vàng đứng dậy, đi tìm bóng dáng của Cang Nhiễm.

 

Lúc này, trên cây, Hoa Triêu nhìn nghiêng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Song Chân.

 

Song Chân nhận ra ngay con chim chết năm đó, ánh mắt trở nên lạnh lùng, lập tức rút kiếm: "Hoa Triêu!"

 

Hoa Triêu không đứng vững trên cành cây, một đạo kiếm khí đã chém tới, cả cây tùng nghìn năm lập tức bị chẻ làm đôi từ giữa.

 

Những nhánh cây rơi xuống ào ào, suýt nữa đè trúng Hoa Triêu, cô vội vã vỗ cánh, bay lên tránh kiếm khí.

 

Những luồng kiếm khí sáng chói đuổi theo không buông, những tảng đá xung quanh bị nổ tung, lăn từ vách núi xuống.

 

Hoa Triêu vội vàng bay về phía Cang Nhiễm, sau khi biến thành hình người, lập tức nắm lấy tay Cang Nhiễm chạy trốn.

 

"Xong rồi xong rồi, Cang Nhiễm, mau đi, kẻ thù của tôi muốn giết tôi rồi!"

 

Cang Nhiễm vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, để Hoa Triêu đi thăm dò tình hình, sao giờ lại bỗng chốc thành một cuộc chạy trốn thế này.

 

Một đạo kiếm khí đầy sát khí lại vù tới, suýt nữa xẹt qua bộ lông hồ ly của Cang Nhiễm.

 

Tiểu Thích Duệ co rút thân mình, trốn vào trong đám cỏ, run rẩy sợ hãi.

 

Cang Nhiễm vừa nhìn vào ánh mắt của Tán Thanh Xuân, nghìn vạn lời chưa kịp thốt ra, đã bị Hoa Triêu nắm tay kéo đi, chạy xa nghìn trượng.

 

Chưa kịp để cô ấy hồi thần, Hoa Triêu đã kéo cô chạy vội vàng, một bước nhảy vọt lao vào trận truyền tống của đệ tử đi ra ngoài.

 

Lông tuyết trắng của Hoa Triêu rơi mất rất nhiều sợi, chiếc váy xinh đẹp của cô cũng bị lệch ra.

 

Cô lập tức đánh ngất đệ tử đang chuẩn bị phát báo động trong trận truyền tống, vội vàng nói với Cang Nhiễm: "Suýt nữa là xong, nếu bị Song Chân đuổi kịp, chúng ta chắc chắn tiêu đời!"

 

"Á?" Cang Nhiễm vẫn còn đang nghĩ về Tán Thanh Xuân, bị lời này của Hoa Triêu làm cho ngơ ngác, "Ngươi nói Song Chân nào?"

 

Hoa Triêu hoảng hốt, mồ hôi toát ra trên trán: "Là Song Chân, người tu hành áo tím, cùng với Thanh Thanh của ngươi đi chung đó, sao nàng ta lại ở đây? Tôi biết thế đã không theo ngươi đến Thái Huyền Tông rồi!"

 

Thấy Hoa Triêu hoảng loạn như vậy, Cang Nhiễm lại cảm thấy bớt lo lắng, tò mò hỏi: "Ngươi và Song Chân có quan hệ gì? Cô ta chẳng phải là người đạo lữ cũ của ngươi, đã gần nghìn năm không gặp sao?" (Editor: cp phụ: người x chim =]]])

 

"Đúng đúng, mau chạy thôi, nếu bị bắt thì xong rồi, tôi sẽ chết mất, lông chim của tôi sẽ bị nhổ hết!"

 

Hoa Triêu vội vàng không kịp, có lúc biến thành chim, lúc lại hóa thành người, cả trận truyền tống đầy những lông vũ bay lên bay xuống.

 

Cang Nhiễm nghĩ không thể lãng phí, liền thu lông vũ của Hoa Triêu lại, sau này có thể làm quạt lông. (Editor: em lạy chị)

 

Đang thu thập, Cang Nhiễm bỗng nhiên phát hiện Tiểu Thích Duệ không còn ở đó, không giống họ đang ở trong trận truyền tống, liền vội vàng nói: "Hoa Triêu, chúng ta đi rồi lại quên mang Tiểu Thích Duệ, Tiểu Thích Duệ còn bị bỏ lại trong Thái Huyền Tông!"

 

Hoa Triêu cũng ngây ra, cúi đầu tìm xung quanh trong trận truyền tống, quả thật không thấy Tiểu Thích Duệ ngốc nghếch với đôi chân ngắn, vỗ trán nói: "Thất bại rồi, tôi cứ tưởng cô ta sẽ theo lên, giờ chúng ta đã vào trận truyền tống rồi, quay lại chắc chắn sẽ bị chặn lại, Thanh Thanh của ngươi chắc chắn có chút thế lực trong môn, cô ấy sẽ không mặc kệ Tiểu Thích Duệ đâu!"

 

Tiểu Thích Duệ trong Thái Huyền Tông quen biết khá nhiều nữ tu, bình thường hay cho người ta nựng bụng nhỏ, chắc chắn sẽ có nữ tu tốt bụng mang về nhà.

 

Cang Nhiễm và Hoa Triêu nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.

 

Trận truyền tống sau khi hoàn thành rất nhanh mở ra, vì họ vội vàng chạy trốn, căn bản không chú ý đến sẽ truyền tống đến đâu.

 

Hoa Triêu kéo Cang Nhiễm bay một vài vòng, rồi xác nhận nơi này không xa động phủ tạm thời của cô ở khu vực nhiều quái chim, liền vội vàng nói: "Đi thôi, gần đây có một động phủ của tôi, chúng ta vào đó tạm thời tránh một lát."

 

Song Chân chỉ chậm hơn Hoa Triêu một bước, đứng nhìn trận truyền tống đóng lại, cô trước đó bị thương nặng khi đi thu thập dược liệu ở bí cảnh tổ tông, mất nửa tháng mới hồi phục được chút ít, không ngờ lại gặp phải con chim chết năm xưa, vừa rồi vội vã vận kiếm quá nóng, vết thương lại nứt ra, hiện tại đau đớn vô cùng.

 

Tán Thanh Xuân đuổi kịp, nhìn thấy Song Chân tay cầm kiếm, khóe môi dính máu, vội vàng đỡ lấy cô: "Sư muội, ngươi có sao không?"

 

Song Chân lau sạch khóe miệng, nghiến răng nói: "Sư tỷ, tôi gặp phải kẻ thù cũ, hôm nay nhất định phải giết cô ta!"

 

Tán Thanh Xuân nghĩ đến con yêu chim vừa rồi đấu đá với Cang Nhiễm, lúc hai yêu quái rời đi vẫn còn nắm tay nhau, trước kia Cang Nhiễm còn nói với cô rằng, cùng yêu chim vào bí cảnh là để xung phong, giờ đã ba tháng không gặp, lại gần gũi như vậy.

 

Tán Thanh Xuân mím chặt môi, truyền linh khí cho Song Chân: "Ngươi bị thương, ta sẽ cùng ngươi đi."

 

Song Chân cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi được Tán Thanh Xuân truyền linh khí, lấy ra thuốc chữa thương uống mấy viên: "Trận truyền tống này chắc đi về phương Tây Châu, Hoa Triêu bay rất giỏi, vừa ra khỏi trận truyền tống chắc chắn sẽ chạy nhanh hơn, sư tỷ ngươi có thai không thể ngồi trong trận truyền tống, vẫn ở lại môn phái đi, ta một mình đuổi theo."

 

Tán Thanh Xuân ánh mắt khẽ động: "Đứa bé gần đây đã ổn hơn nhiều, Cang Nhiễm và yêu chim ở cạnh nhau, cô ấy có một cái phù định vị mà ta đã đặt, chỉ cần tìm theo phù định vị là có thể tìm thấy cô ấy."

 

Song Chân không ngờ sư tỷ đã chuẩn bị phù định vị từ trước, lập tức gật đầu: "Tốt, vậy tôi sẽ điều khiển pháp khí bay."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /126 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lấy Tên Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net