Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bầu không khí vui mừng khi tam a ca ra đời ngập tràn khắp nơi. Hai ngày nay, không chỉ hạ nhân ở Đông Viện được thưởng mà ngay cả nô tài hầu hạ ở tiền viện cũng được ban thưởng.
Hôm nay tứ gia về sớm, sau khi ghé thăm tam a ca bèn trở lại tiền viện, dặn dò Tô Bồi Thịnh: "Mang Toàn Phong tới đây."
Toàn Phong là con thổ cẩu tứ gia nuôi, bình thường đều giao cho thái giám nuôi chó chăm sóc. Chỉ khi tứ gia rảnh rỗi mới chơi đùa với nó một lúc.
Tô Bồi Thịnh vội vã sai người truyền triệu thái giám nuôi chó, lại không nghĩ tới chỉ có một mình thái giám xuất hiện, phía sau không có bóng dáng con chó nào.
"Toàn Phong đâu rồi?" Tứ gia nhíu mày hỏi.
Tiểu thái giám nhát gan, vội vã quỳ rạp xuống: "Hồi bẩm chủ tử gia, hiện tại vốn là khoảng thời gian Toàn Phong chủ tử ra ngoài hít thở khí trời, không có ở trong ổ ạ."
Môi mỏng của tứ gia khẽ mím.
Tô Bồi Thịnh rất có ánh mắt, liền trách cứ thái giám kia: "Toàn Phong chủ tử không ở đây thì ngươi không biết đi tìm sao? Chỉ biết thưa chuyện thế này thôi hả?"
Thái giám vội vàng đáp: "Dạ dạ, nô tài đi tìm ngay ạ."
"Đợi đã," Tứ gia đứng lên, "Gia cùng đi với ngươi. Ngươi có biết bình thường Toàn Phong hay đi đâu không?"
"Nô tài biết, ở phía sau nhà bếp ạ. Mời chủ tử gia theo nô tài." Tuy lúc Toàn Phong ra ngoài không thích để thái giám theo sau nhưng bọn họ cũng không thể mặc kệ. Chăm theo dõi mấy lần sẽ biết bình thường Toàn Phong hay chạy đi đâu chơi.
"Dẫn đường đi." Tứ gia trầm trọng.
Tứ gia chưa từng đặt chân tới nhà bếp. Phủ bối lặc lớn như vậy, trừ bỏ sân viện của các chủ tử, nơi ở của nô tài hắn chẳng bao giờ ghé qua.
Tiểu thái giám dẫn hắn tới trước một cái sân nhỏ. Chưa kịp tới gần, tứ gia đã nghe thấy trong viện truyền ra tiếng cười thanh thúy của nữ tử, xen lẫn là tiếng sủa "gâu gâu" của Toàn Phong.
Tiếng con chó này kêu nghe thật vui vẻ hoạt bát, là âm thanh tứ gia chưa được nghe bao giờ.
Toàn Phong vừa ra đời đã được hắn ôm về phủ. Tứ gia không có thời gian chơi với nó, thái giám lại không dám đùa nghịch cùng nó, Toàn Phong ngày ngày đều tự chạy tới chạy lui trong phủ. Đây là lần đầu tiên nó thân cận với một người khác ngoài tứ gia.
Tô Bồi Thịnh đi theo phía sau, tất nhiên cũng nghe được, trực giác cảm thấy tiếng cười kia có chút quen tai.
Tỉ mỉ ngẫm lại, đây chẳng phải là thanh âm của tỳ nữ hầu thiện kia sao? Sao Toàn Phong lại chạy tới trong viện của nàng? Cũng không biết tứ gia có nghe thấy không?
Tô Bồi Thịnh len lén liếc nhìn sắc mặt tứ gia, vẫn không có biểu tình gì, nhìn không ra trong lòng vị gia này đang nghĩ thế nào.
Tứ gia đi vào trong sân, thấy ở góc viện có kê một bàn đá. Tiểu tỳ nữ mặc trang phục mùa đông màu hồng cánh sen ngồi bên bàn, trong tay cầm một cuốn sách mỏng.
Tuy xiêm y dày dặn mập mạp nhưng vẫn có thể nhìn ra tư thái lả lướt của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn kiều diễm như trước. Ngắn ngủi mấy ngày không gặp, nàng dường như còn đẫy đã hơn một chút so với trước kia. Gương mặt tròn trịa không khỏi khiến người mơ màng, nếu bóp lên, chẳng biết xúc cảm sẽ mềm mại trơn truột đến thế nào.
Ánh mắt tứ gia không dấu vết đảo qua eo thon của tiểu tỳ nữ. Mặt tròn trịa mà thân thể lại không thấy mũm mĩm chút nào.
Toàn Phong đang chạy như điên trong sân, đuổi theo một quả cầu bị ném ra xa, làm đủ thao tác từ đuổi bắt, nhảy lên cắn, rồi lại vòng về tìm Vưu Uyển đòi thưởng.
Vưu Uyển đã sớm chuẩn bị một chén thịt khô. Chó nhỏ vừa chạy lại, nàng bèn cho nó một miếng, tiện thể khen nó vài câu.
Chó đen nhỏ vui vẻ vô cùng, vây quanh Vưu Uyển đi tới đi lui.
Lực chú ý của Vưu Uyển không thể tập trung vào cuốn sách, đều bị vẻ đáng yêu của chó nhỏ làm cho không thể chuyên chú được.
"Ai da, sao nhóc bám người quá vậy! Hôm nay la cà một lúc lâu không trở lại, chủ nhân của nhóc chẳng phải sẽ rất sốt ruột ư?" Vưu Uyển cúi người xoa đầu nó.
Đang cười đến vui vẻ, chợt nghe được một thanh âm trầm thấp vang lên đằng sau: "Toàn Phong, lại đây."
Chó đen nhỏ đột nhiên kích động, hướng về phía sau Vưu Uyển mà sủa nhặng cả lên. Vưu Uyển bỗng thấy không ổn. Sao nàng có cảm giác âm thanh này nghe quen tai thế nhỉ?
Chó nhỏ vui mừng như vậy, người phía sau không phải là chủ nhân của nó đấy chứ?
Vưu Uyển cứng ngắc xoay người, trước hết ánh mắt chạm tới một đôi giày mang sắc xanh đen, hướng lên chút nữa là áo bào màu lam. Trên vải gấm hoa văn chìm hình sóng nước có thêu rồng, óng ánh sáng lên dưới ánh mặt trời.
Trông thấy hoa văn hình rồng, mi mắt Vưu Uyển giần giật. Giày thì có thể giống giày của thị vệ trong phủ nhưng mặc nổi y phục thêu hình rồng ở tiền viện thì chỉ có một vị mà thôi.
Vưu Uyển lập tức hành lễ, giọng nói trong trẻo: "Thỉnh an chủ tử gia, chủ tử gia cát tường."
Tứ gia làm như không nghe thấy, tiếp tục vẫy tay với chó nhỏ: "Toàn Phong, tới đây."
Toàn Phong do dự vài giây như đang lưỡng lự không biết nên ở lại chỗ Vưu Uyển ăn ngon uống tốt hay là nghe theo tiếng gọi đến bên cạnh chủ nhân.
Cái đầu nhỏ của nó suy xét một lát, cuối cùng nghĩ ra cách tốt nhất. Nó cắn góc áo Vưu Uyển, kéo nàng hướng về phía tứ gia.
Răng nanh sắc bén cắn thật chặt, như thể nếu Vưu Uyển không chịu theo nó đi, nó sẽ cắn hỏng y phục của nàng.
Tứ gia thấy thế, hơi hơi nhướng mày.
Vưu Uyển cực kỳ khó chịu, bảo trì tư thế nửa ngồi, âm thầm dùng sức túm lại y phục.
Tứ gia cũng không miễn lễ cho nàng, chỉ lẳng lặng quan sát Vưu Uyển đang giằng co với Toàn Phong.
Toàn Phong kéo không động, tủi thân rên rỉ hai tiếng. Vưu Uyển cũng rất ủy khuất, tay đang nắm áo siết chặt, đầu ngón tay được vải vóc màu hồng cánh sen làm nổi bật lên trông như bạch ngọc thượng hạng.
Tứ gia cuối cùng cũng lên tiếng: "Ngươi, dẫn theo Toàn Phong tới đây."
Vưu Uyển lúc này mới dám thẳng người dậy, chậm rãi bước từng bước về phía tứ gia. Toàn Phong vội vàng bám theo nàng.
Tứ gia khom lưng vỗ đầu Toàn Phong. Lỗ tai chó nhỏ lập tức dựng thẳng dậy rồi lại tiu nghỉu cụp xuống.
"Nó thường chạy tới chỗ này của người à?" Tứ gia hỏi.
"Dạ, phải ạ." Vưu Uyển có chút khẩn trương.
"Nó tới đây làm gì?"
"Nô tỳ có chuẩn bị đồ ăn cho nó. Thi thoảng cũng giữ nó lại chạy chơi vài vòng." Vưu Uyển chưa nói hết. Hai hôm trước nàng còn huấn luyện cho chó nhỏ chắp tay hành lễ, nói ra chỉ sợ tứ gia không cao hứng.
Tứ gia gật đầu, đứng thẳng người dậy, cũng chẳng thèm nhìn Vưu Uyển mà chỉ nói với chó nhỏ: "Toàn Phong, quay về."
Vưu Uyển lập tức thở phào một hơi, nhún người nửa ngồi: "Nô tỳ cung tiễn chủ tử gia."
Nàng nói thật sảng khoái, như thể khẩn cấp muốn tứ gia đi mau cho lẹ, ngược lại khiến tứ gia phải nhìn nàng thêm lần nữa.
Toàn Phong không muốn đi. Trước đó nó đã trăm phương nghìn kế muốn lôi kéo Vưu Uyển về ổ nhỏ của mình mà nàng không chịu. Lần này thật vất vả mới gặp được chủ nhân, nó muốn nhờ chủ nhân mang theo cái người thơm nức này về.
Toàn Phong hạ quyết tâm, cái đuôi quấn lấy chân Vưu Uyển, mắt chó ướt át nhìn về phía tứ gia, rõ ràng cho thấy muốn hắn dẫn theo cả hai cùng về.
Tô Bồi Thịnh đứng ở cổng viện, chứng kiến từ đầu tới đuôi tất cả mọi chuyện, không khỏi thán phục trong lòng: Cái người mà Đức phi nương nương đưa tới này thật không tầm thường nha, khai sáng ra cách tranh thủ tình cảm chốn hậu viện hoàn toàn mới mẻ. Ai sẽ nghĩ tới việc xuống tay từ con chó của chủ ta gia chứ? Vưu Uyển này chỉ mấy hôm đã chặt chẽ nắm được Toàn Phong trong lòng bàn tay. Nếu mà sử dụng những thủ đoạn này trên người tứ gia thì..
Phì phì phì! Sao có thể so sánh một con chó với tứ gia chứ? Sao mà giống được?
Tứ gia lần mò chuỗi vòng mười tám hạt Phật châu nơi cổ tay, nói: "Toàn Phong rất thích ngươi." Thích hơn cả chủ nhân là hắn đây.
Mặt mày Vưu Uyển đều sắp chôn vào trong vòng lông trước cổ: "Chắc chỉ là thích đồ ăn do nô tỳ làm thôi ạ!"
Toàn Phong phối hợp kêu lên hai tiếng.
"Vậy thì từ nay ngươi hãy tới thư phòng hầu hạ, chuyên môn phụ trách chăm sóc Toàn Phong." Tứ gia ngay tức khắc an bài. Hắn sợ nếu mạnh bạo lôi Toàn Phong về thì nó sẽ bất mãn, vây quanh hắn sủa ầm ĩ cả nửa ngày mất.
Về phần vì sao lại an bài Vưu Uyển tới thư phòng mà không phải là nơi nuôi chó, tứ gia cảm thấy chỗ kia không thích hợp cho người ở, hoàn toàn quên mất rằng bên cạnh nơi ở của chó vẫn có phòng ở cho hạ nhân.
Vưu Uyển có chút mơ màng. Nàng không nghe lầm chứ, sao bỗng nhiên đang từ đầu bếp biến thành người nuôi chó rồi? Không không, là biến thành đầu bếp nấu cơm cho chó mới phải.
Tứ gia thấy nàng sững sờ, mày hơi nhíu lại: "Đờ ra đó làm gì, mang Toàn Phong đi theo Tô Bồi Thịnh đi."
"A, nô tỳ hiểu rồi." Vưu Uyển giật mình một cái, chợt đứng phắt dậy.
Nhưng nàng quên mất bên chân còn quấn quýt một con chó con, cộng thêm trước đó đã ngồi chồm hổm một lúc lâu nên chân có hơi tê. Lúc này vừa nhỏm dậy liền vấp phải Toàn Phong mà ngã nhào về phía trước.
Vưu Uyển chỉ cảm thấy thân thể ngả nghiêng. Màu xanh ngọc trước mắt không ngừng phóng đại. Nàng gần như có thể đếm kỹ hình rồng trên áo bào kia có bao nhiêu miếng vảy, bao nhiêu sợi râu..
"Ôm đủ chưa?" Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu.
Thân thể Vưu Uyển cứng đờ, lập tức sử dụng khí lực lớn nhất vùng ra từ trong lòng tứ gia: "Nô.. nô tỳ nhất thời đứng không vững. Xin.. xin chủ tử gia thứ tội."
Mặt tứ gia không chút biểu cảm, mắt phượng thâm thúy phản chiếu tình trạng quẫn bách của Vưu Uyển. Ánh mắt sắc bén tựa như có thể xuyên thấu qua người nàng.
Vưu Uyển thề với trời, nàng thực sự chỉ là đứng không vững mà thôi! Tứ gia sẽ không cho rằng nàng là loại nha hoàn "tiến thủ" thích thông đồng với chủ tử đấy chứ?
Tô Bồi Thịnh ở phía sau len lén che mắt lại. Chậc chậc chậc, vừa rồi còn cảm thấy cô nương này có chút thủ đoạn, hiện tại thấy thế này, thực sự là rập khuôn cũ kỹ mà, ngay cả ông cũng không nhìn nổi.
"Ngây ra đó làm gì! Mau đi theo." Tô Bồi Thịnh đang nói thầm trong lòng, bất ngờ nghe được tiếng tứ gia răn dạy, lập tức phục hồi tinh thần chạy theo sau tứ gia.
Tứ gia sải bước, hai chân Tô Bồi Thịnh phải di chuyển cực nhanh mới đuổi kịp. Ông ngoảnh đầu nhìn, Vưu Uyển và Toàn Phong đang tụt lại phía sau, một người một chó trông hết sức hài hòa.
"Gia, còn cần an bài vị Vưu cô nương này tới thư phòng nữa không ạ? Tô Bồi Thịnh cẩn trọng hỏi.
Tứ gia liếc ông một cái:" Lời gia đã nói, làm gì có đạo lý thu hồi? "
" Nô tài hiểu rồi."Chủ tử gia vẫn có ý muốn điều chuyển Vưu Uyển. Xem ra ông phải nghĩ xem từ nay về sau nên đối đãi với vị Vưu Uyển cô nương này như thế nào.
Tứ gia lại có suy tính khác. Vị gia này chỉ muốn đặt tiểu cô nương dưới mí mắt để xem nàng còn có thể giở thủ đoạn nào khác hay không!
Nhớ lại xúc cảm trong một khoảnh khắc mỹ nhân sà vào lòng kia, sắc mặt tứ gia sâu thẳm, Phật châu trong tay xoay chuyển cực nhanh.