Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ban đêm, ánh trăng lạnh như nước.
Đầu óc Vưu Uyển căng trướng, mơ màng tỉnh lại từ trong một mảnh hỗn loạn. Nàng phát hiện mình đang nằm sấp, trên người đắp một tấm chăn mỏng.
Thắt lưng truyền đến cảm giác nhức nhối không thể bỏ qua. Hình ảnh bị phạt đánh ban ngày hiện lên rõ mồn một trước mắt.
Vưu Uyển đau đớn siết chặt gối đầu bên dưới.
Thanh Mai đang ngủ gật bên cạnh nghe được tiếng động, thoáng chốc mở to hai mắt, vừa mừng vừa sợ: "Vưu tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh."
"Ta ngủ mất bao lâu rồi?" Vưu Uyển khàn giọng hỏi.
"Bốn canh giờ đó, hiện đã là giờ Dậu rồi. Tỷ tỷ đã đói chưa? Muội hâm cho tỷ nồi cháo đậu đỏ."
Vưu Uyển thấp giọng "Ừ" một tiếng. Thanh Mai bèn xoay người bưng cháo đang đun trên bếp lò sang, đút cho Vưu Uyển từng thìa một.
"Thái y nói mấy ngày này tỷ chỉ có thể dùng đồ ăn lỏng. Đợi vết thương kết vảy mới có thể ăn các món khác. Vưu tỷ tỷ cứ yên tâm. Thái y đã kê thuốc trị thương tốt nhất cho tỷ. Muội sẽ giúp tỷ bôi thuốc mỗi ngày, sẽ không để lại sẹo đâu."
"Thái y?" Vưu Uyển nhíu mày. Nàng chỉ là một tỳ nữ trong phủ bối lặc, sao xứng để thái y tới khám chữa cho mình?
Thanh Mai đáp: "Là chủ tử gia sai người mời tới, nghe nói rất giỏi chữa ngoại thương. Chủ tử gia phân phó muội mấy ngày này phải cẩn thận chăm sóc tỷ tỷ. Tỷ tỷ cần gì nhất định phải nói cho muội."
Vưu Uyển nằm trên gối, rũ mắt không nói năng gì.
Vừa bị nữ nhân hậu viện tát một cái thì lại được tứ gia cho một quả táo ngọt. Dù Vưu Uyển có không làm sai đi nữa thì chuyện này cũng chỉ có thể cho qua như vậy, mà nàng còn phải mang ơn tứ gia.
"Thanh Mai, cảm ơn muội truyền lời giúp ta. Nếu không.. có lẽ ta đã bị đánh chết tại đó rồi." Vưu Uyển nhẹ giọng nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dưới ánh nến.
Thanh Mai không biết có phải do ảo giác của mình hay không. Nàng phát hiện khóe mắt Vưu tỷ tỷ lấp lánh lệ quang. Tinh tế nhìn kỹ lại thì vệt sáng kia đã biến mất.
Thanh Mai không biết phải ứng phó thế nào, chỉ nói: "Vưu tỷ tỷ chớ buông lời ủ rũ. Chẳng phải chủ tử gia đã kịp thời tới cứu tỷ đó sao? Tỷ chịu khó thoa thuốc, sẽ khỏi ngay thôi."
Vưu Uyển không biết có nghe lọt tai hay không, chỉ rũ mi không nói.
Thanh Mai thấy nàng dù bị thương nên thần sắc tiều tụy nhưng mặt mày vẫn kiều diễm như cũ, đượm vẻ điềm đạm đáng yêu khiến người ta thương tiếc mà không khỏi thở dài.
Động tác nhẹ nhàng thay thuốc cho Vưu Uyển, Thanh Mai giương mắt, phát hiện Vưu Uyển đã ngủ say.
Nàng thu dọn đồ đạc rồi cuộn người thành một đoàn ngủ gục bên Vưu Uyển.
Trước khi ngủ, trong lòng Thanh Mai không nhịn được mà sinh ra chút oán giận.
Dù tứ gia cứu được Vưu tỷ tỷ thì đã sao? Hiện tại chẳng phải cũng chỉ có tỷ muội hai nàng dựa vào nhau à. Nghe nói buổi chiều Nữu Hỗ Lộc cách cách đã sinh hạ tứ a ca. Chủ tử gia hẳn là rất vui mừng nhỉ?
Ôm a ca do nữ nhân khác sinh ra, sao còn nhớ tới nỗi khổ mà Vưu tỷ tỷ đã phải chịu đựng?
Thanh Mai thở phì phò vung tay đấm vài quyền giữa không trung rồi mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, bầu không khí ở chính viện cũng chẳng hài hòa như Thanh Mai nghĩ.
Phúc tấn ngồi ngay ngắn cất lời: "Chúc mừng gia lại được thêm một a ca. Thái y nói tuy tứ a ca sinh non nhưng không có gì đáng ngại. Chỉ cần tỉ mỉ chiếu cố, đợi qua đầy tháng sẽ không khác so với đứa nhỏ bình thường."
Trên mặt nàng mang theo vui mừng nhàn nhạt mà trong lòng thì lại ê ẩm. Nữu Hỗ Lộc thị uống thuốc dưỡng thai mỗi ngày, sắp sinh còn bị va chạm nhưng cuối cùng vẫn bình an sinh hạ đứa nhỏ, mẹ tròn con vuông. Nàng ta quả thực có phúc. Mưu tính bấy lâu nay của mình xem như đổ sông đổ bể.
Tứ gia nói: "Dặn nhũ mẫu chăm sóc cẩn thận. Nữu Hỗ Lộc thị cũng cần được tĩnh dưỡng cho khỏe, không thể lơ là."
"Gia nói phải," Phúc tấn gật đầu, "Lần này Nữu Hỗ Lộc muội muội chịu khổ rồi. Thái y nói phải ở song cữ, không biết có còn tinh lực chăm sóc tứ a ca hay không?"
Tứ gia nhìn nàng: "Ý phúc tấn là sao?"
"Thiếp nghĩ, tứ a ca sinh ra yếu ớt, tinh lực Nữu Hỗ Lộc muội muội khó tránh có chỗ không đủ. Chi bằng để thiếp chiếu cố tứ a ca trước. Đợi ngạch nương nó khỏe lại thì sẽ trả về." Phúc tấn dè dặt nói.
Thế nhưng đối với loại chuyện này tứ gia lại cực kỳ mẫn cảm, đáp: "Tứ a ca có nhũ mẫu chăm sóc, cũng không cần Nữu Hỗ Lộc thị ở bên mỗi ngày, hẳn sẽ không khiến nàng ấy phải mệt mỏi. Phúc tấn không cần quan tâm."
"Là thiếp đã lo xa rồi." Phúc tấn cong môi cười nhưng lòng bàn tay thì siết chặt. Móng tay cắt tỉa chỉnh tề cắm vào trong thịt. "Có tứ a ca làm bạn, chắc chắn Nữu Hỗ Lộc muội muội sẽ khôi phục nhanh thôi."
"Chuyện xảy ra ở chính viện hôm nay hẳn là phúc tấn đã biết?" Tứ gia đổi đề tài câu chuyện. Nhớ lại tràng cảnh ban ngày, sắc mặt hắn âm trầm, đôi mày nhướng lên thật cao.
Chuyện phát sinh trong sân của phúc tấn thì làm sao nàng có thể không biết? Nàng còn nhớ rõ hạ nhân báo lại, tứ gia ngay cả y phục cũng chưa kịp đổi, trực tiếp ôm tỳ nữ đã ngất xỉu kia trở về tiền viện.
Phúc tấn không khỏi mắng Lý thị một câu phế vật. Cơ hội tốt như vậy mà lại lãng phí một cách vô ích.
Nàng lộ biểu tình không quá tán đồng: "Việc này Lý thị làm không quá thỏa đáng nhưng cũng chỉ vì lo lắng cho Nữu Hỗ Lộc muội muội mà thôi, là quan tâm thì dễ bị loạn."
Tứ gia nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt sắc bén như dao không bỏ qua bất cứ biểu tình biến hóa nào của phúc tấn. Giọng hắn lạnh băng: "Từ trước tới nay Lý thị lỗ mãng, coi rẻ quy củ cũng không chỉ mới ngày một ngày hai. Lần nay gia muốn nàng ở trong viện của mình mà soi xét cho kỹ. Đợi khi nào tính tình được mài giũa tốt thì mới cho ra ngoài."
Ý này là muốn cấm túc Lý thị. Dù sao Lý thị cũng là mẹ của ba đứa nhỏ. Tứ gia có thể trách phạt nàng nhưng lại không thể để đám nhỏ mất mặt.
Phúc tấn gật đầu đáp: "Gia yên tâm, thiếp sẽ quản giáo trắc phúc tấn thật tốt, tuyệt đối sẽ không để chuyện hôm nay tái diễn nữa, trả lại trong sạch cho người vô tội."
"Trong sạch?" Tứ gia cười lạnh. "Tô Bồi Thịnh đã thẩm vấn thị nữ hầu hạ bên người Nữu Hỗ Lộc thị và thái giám chăm nom hoa viên. Một lát nữa gia sẽ sai hắn đưa lời khai tới chính viện. Còn việc trừng trị kẻ đứng đằng sau như thế nào, hy vọng phúc tấn có thể xử lý một cách công bằng công chính."
Giọng tứ gia nhấn mạnh: "Ngàn vạn lần không được buông tha cho bất cứ một kẻ có tội nào."
Phúc tấn nghe vậy thì ấn đường khẽ giật, vội đáp: "Thiếp hiểu rồi."
Tứ gia đứng dậy, bước nhanh ra khỏi chính viện.
Phúc tấn nhìn theo bóng lưng xa dần của hắn, bấu chặt cánh tay của Triệu ma ma bên cạnh, miệng lẩm bẩm: "Ma ma, có phải tứ gia đã phát hiện ra gì rồi không?"
Triệu ma ma nói: "Phúc tấn chớ cả nghĩ. Chúng ta có làm gì đâu. Chủ tử gia sẽ không tra tới chính viện."
Phúc tấn định thần, nói nhỏ: "Đúng vậy. Ta không biết gì cả, cũng không làm gì hết."
* * *
Tứ gia đạp lên bóng đêm trở lại thư phòng, ngồi xuống ghế gỗ lạnh như băng. Vẻ mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, rũ mi hồi lâu không lên tiếng.
Tô Bồi Thịnh bên cạnh bẩm lại: "Chủ tử gia, nô tài đã tra hỏi ra rồi."
"Là ai?" Tứ gia không thèm nhìn, chỉ hỏi.
"Là Tống cách cách." Tô Bồi Thịnh nói xong liền gắt gao cúi đầu.
Trên mặt tứ gia không hiện lên chút kinh ngạc nào. Hậu viện của hắn cũng chỉ có từng ấy người. Tứ gia đã sớm đoán được tám, chín phần mười.
Tranh giành tình cảm là điều thường thấy ở hậu viện. Trước kia tứ gia cũng không muốn hao tâm tốn sức trên loại chuyện ấy. Nhưng lần này thì đã thực sự đụng chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn.
Trẻ con trong phủ đơn bạc vẫn luôn là tâm bệnh của tứ gia. Giữa người lớn đấu đá thế nào cũng được nhưng không nên đụng tới con trẻ.
Không chỉ vậy, lại có kẻ dám can đảm duỗi tay tới tiền viện. Lần này chỉ tính kế chó của hắn, đánh thị nữ cận thân của hắn mà thôi. Đợi tới lần sau, có phải là ngay cả hắn cũng dám tính toán hay không?
Tứ gia xoa ấn đường, biểu tình vô cùng bực dọc: "Đưa tội trạng của Tống thị cho phúc tấn, kêu càng cho gia một câu trả lời thuyết phục. Không cho phép Lý thị ra khỏi cửa. Đưa cả nhị a ca và đại cách cách tới tiền viện. Không có chuyện gì thì không cho phép chúng nó quay về hậu viện."
Tô Bồi Thịnh thầm nghĩ, ý này là muốn tách hai vị tiểu chủ từ và Lý trắc phúc tấn ra. Làm như vậy còn tàn nhẫn hơn so với xẻo tim Lý trắc phúc tấn! Chủ tử gia làm thế, không biết là đang trách Lý trắc phúc tấn đánh phạt hạ nhân hay là đang xả giận vì Vưu cô nương đây?
Ông vừa nghĩ tới Vưu cô nương thì đã nghe tứ gia hỏi: "Chỗ Vưu Uyển thế nào rồi? Thái y nói sao?"
"Thái y nói phải nằm trên giường tĩnh dưỡng ít nhất một tháng. Mỗi ngày đều phải thoa thuốc, nếu không rất dễ để lại sẹo. Có điều.." Tô Bồi Thịnh nghĩ đến chẩn đoán sau cùng của thái y, thực sự không biết nên mở lời như thế nào.
"Có điều gì? Nói mau!" Tứ gia thúc giục.
Đầu Tô Bồi Thịnh cúi càng thấp: "Thái y nói Vưu cô nương bị tổn thương vùng thắt lăng, e là.. E là sẽ gặp khó khăn đường con cái."
Từ trước tới nay, đám người thành tinh ở thái y viện đều không dám nói lời chắc chắn. Ba phần trong miệng họ, trên thực tế có lẽ là bảy, tám phần.
Tứ gia chợt siết chặt nắm tay, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này Tô Bồi Thịnh bèn nhắc: "Canh giờ đã muộn, Vưu cô nương đi ngủ rồi ạ."
Tứ gia nghe vậy nhưng vẫn muốn bước tiếp, đợi tới khi ra khỏi cửa, thấy sắc trời đen như mực mới ý thức được là đã khuya lắm rồi. Lúc này lại qua quấy rầy Vưu Uyển thì cũng không phải.
Lòng hắn bức bối, xoay người nói: "Mai gia qua thăm nàng. Ngươi lấy thuốc trị thương Hoàng a mã ban thưởng ra, ngày mai đưa tới phòng nàng. Lại mời thái y tới khám, nhất định phải chữa khỏi cho nàng."
Tô Bồi Thịnh vội vàng gật đầu đáp ứng. Thuốc trị thương chỉ có hai bình nhỏ, là vật ngự tứ mà ngay cả bản thân tứ gia cũng không nỡ dùng, thế mà đều đưa hết cho Vưu cô nương.
Hôm nay nàng chịu trận đòn roi kia đã khiến cho chủ tử gia càng thêm thương tiếc. Tô Bồi Thịnh thầm than, cũng không biết chuyện này đối với Vưu cô nương là họa hay là phúc.
Khi Vưu Uyển lần nữa trông thấy tứ gia thì đã là ngày thứ hai sau khi nàng tỉnh lại.
Vì vết thương nên nàng chỉ có thể nằm yên bất động. Nằm cả một ngày, nàng cảm thấy toàn thân cũng như tê liệt.
Nàng hơi híp mắt nên nhìn không rõ người tới, chỉ nghe thấy trong phòng có động tĩnh bèn gọi: "Thanh Mai, ta muốn uống nước."
Một bàn tay to lớn thon dài ẩn hiện gân xanh cầm chén đưa tới bên miệng nàng. Vưu Uyển sứng sốt, ngước mắt nhìn thì thấy tứ gia đang ngồi bên đầu giường.
"Không phải là muốn uống nước à? Hé miệng ra." Cổ tay tứ gia nâng lên, chậm rãi đút nước cho Vưu Uyển.
Vưu Uyển đúng là đang khát. Tuy không muốn phản ứng tứ gia nhưng nàng cũng không cần thiết phải tự làm khó chính mình, bèn ngoan ngoãn uống hết nước.
Tứ gia vừa thả chén trà lại trên bàn, Vưu Uyển liền quay đầu vào trong, chỉ để lại cho hắn một đầu tóc đen nhánh.
Tứ gia không muốn ép nàng, vẫn ngồi bên giường kể lại chuyện phát sinh ngày hôm qua cho Vưu Uyển nghe. Hắn nói đã trừng trị đám người kia, rồi lại quan tâm hỏi han vết thương của Vưu Uyển..
Vưu Uyển nghe mà đau cả đầu. Nàng bỗng xoay lại, nói ra câu đầu tiên với tứ gia: "Toàn Phong đâu rồi?"
"Sao?"
"Gia nói nhiều như vậy nhưng những chuyện này chẳng liên quan gì tới nô tỳ hết." Vưu Uyển mím môi, viền mắt không tự chủ được mà đỏ ửng, "Nô tỳ chỉ lo lắng cho Toàn Phong thôi. Không phải là gia đã.."
Giết ngay tại chỗ hoặc là đã đánh chết rồi chứ? Bất luận kết quả có ra sao cũng đều không phải là điều mà Vưu Uyển có thể chấp nhận được.
Toàn Phong là chú chó ngoan, sẽ không cố tình làm người khác bị thương, nhưng Vưu Uyển lại không có chứng cứ. Huống chi quả thực Toàn Phong đã va chạm tới tiểu chủ tử trong phủ. Dù tứ gia có buông tha thì nữ nhân hậu viện cũng sẽ không bỏ qua cho nó.
"Gia không động đến nó." Tứ gia thấy Vưu Uyển sắp khóc tới nơi bèn vội vàng nói, "Nó bị đánh gãy một chân. Gia đã đưa về thôn trạng, sai người đặc biệt chăm sóc."
Vưu Uyển hít hít cái mũi, rốt cuộc cũng yên lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch chôn vào bên gối tựa như đóa hoa lưu ly mỏng manh trong suốt.
Nàng cắn môi, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ đã biết, đa tạ chủ tử gia."
Tứ gia không đành lòng mà muốn vươn tay nhưng cuối cùng lại hạ xuống, cố gắng nói một cách chậm rãi: "Đợi đến khi ngươi khôi phục, gia sẽ dẫn ngươi tới thôn trang thăm nó."
Vưu Uyển không phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm đầu giường khắc hoa.
Tứ gia ngồi đó một lúc mà vẫn chẳng được đáp lại. Hắn còn có công vụ nên cũng không thể nán lại lâu, chỉ đành đứng dậy rời đi.
Lúc sắp ra khỏi phòng, tứ gia bỗng quay đầu nhìn Vưu Uyển, nói: "Cuối tháng này gia sẽ theo Hoàng thượng đi tuần ở tái ngoại. Ngươi ngoan ngoãn dưỡng thương cho tốt. Tới lúc đó, gia sẽ dẫn theo ngươi ra ngoài chơi."
Vưu Uyển trực tiếp nhắm nghiền hai mắt. Nàng đang ngủ, không nghe thấy gì hết!