Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyện của Nguyên Thu về sau như thế nào, Vưu Uyển không hỏi tới nữa, chỉ nghe nói tứ gia đã lật tung nhà bếp ở cả hậu viện lẫn tiền viện nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm ra kẻ đứng sau, chỉ lôi ra được mấy quản sự tay chân không sạch sẽ. Hai thái giám đã thả cho Nguyên Thu vào tiền viện cũng không thấy đâu nữa, chẳng biết đã bị tứ gia xử trí ra sao.
Vụ việc đi vào ngõ cụt. Dưới cơn nóng giận, tứ gia cấm túc phúc tấn tới tận trước Tiết Ban Kim. Mấy tháng này, ngoại trừ những trường hợp bắt buộc, e là phúc tấn sẽ phải cáo ốm không ra.
Thanh Mai dạo một vòng ở hậu viện, quay về kể lại với Vưu Uyển rằng sau khi Nguyên Thu bị phạt đánh, căn bản là không có thời gian để tĩnh dưỡng thì đã bị đưa vào chính viện lập quy củ. Phúc tấn mỗi ngày đều phạt nàng ta quỳ, hơn nữa một cước trước đó của tứ gia cũng đã tổn thương tới tim phổi của Nguyên Thu. Ngày nào nàng ta cũng ho ra máu mà phúc tấn cũng không phái người trị liệu cho.
Gánh một cái danh thị thiếp hão mà cuộc sống còn chẳng bằng một nha hoàn hạ đẳng nhất.
Vưu Uyển đã sớm đoán được quãng đời sau này của Nguyên Thu sẽ không dễ chịu nên nghe xong cũng chỉ lắc đầu nhưng không để trong lòng. Nếu trải qua chuyện này, đầu óc nàng ta có thể linh quang hơn một chút thì sẽ nhìn ra được là ai đã hãm hại mình.
Ngày mười lăm tháng Tám lặng lẽ tới. Phúc tấn vì "thân thể không khỏe" nên chỉ tiến cung một chuyến vào buổi sáng, sau khi trở về thì cả ngày không lộ diện. Gia yến buổi tối đều do Nữu Hỗ Lộc cách cách và Cảnh cách cách lo liệu.
Gia yến được tổ chức ở nhà thủy tạ cạnh đầm sen trong vườn hoa nhỏ. Mọi người chia nhau ra ngồi. Do phúc tấn không ở nên tứ gia ngồi một mình ở bàn trên.
Lý trắc phúc tấn vì phân vị cao nên có thể ngồi ở bàn bên phải ngay phía dưới. Võ cách cách ngồi kế nàng. Vưu Uyển được an bài ngồi đối diện Lý trắc phúc tấn, bị nàng ta lườm cho mấy cái.
Nghiêm ma ma đứng sau Vưu Uyển ho nhẹ một tiếng, Lý trắc phúc tấn nhất thời nghẹn họng, không dám dùng lỗ mũi mà nhìn xuống Vưu Uyển nữa.
Nữu Hỗ Lộc cách cách và Cảnh cách cách ngồi cùng một bề với Vưu Uyển. Trên mỗi bàn đều bày rượu và đồ ăn. Vưu Uyển mang thai nên đổi rượu thành nước trắng.
Từ sau khi Vưu Uyển được miễn thỉnh an, nàng đã lâu không gặp mặt đám người ở hậu viện, mãi đến Tết Trung Thu lần này mới có dịp gặp gỡ. Không chỉ nữ chủ tử hậu viện mà ngay cả các tiểu chủ tử cũng tham dự.
Đại cách cách và nhị a ca đã hiểu chuyện, an tĩnh ngồi bên cạnh Lý trắc phúc tấn. Tam a ca đang tuổi tập đi, thường thường còn có thể bập bẹ hai tiếng.
Lý trắc phúc tấn dỗ bé kêu a mã. Tam a ca nhìn tứ gia mà không dám gọi, sau đó càng thêm sợ tới phát khóc. Sắc mặt Lý trắc phúc tấn tối sầm.
Tứ gia lại không quá gấp gáp, sai người ôm tam a ca ra chơi với hai em trai rồi nói với Lý thị: "Nàng đừng vội dạy nó gọi người. Gia thấy tam a ca đi còn chưa vững, chớ có để nhũ mẫu bế bồng mãi, cho nó tự mình đi lại một chút."
Sắc mặt Lý thị càng thêm khó coi nhưng lại không thể phản bác, chỉ đành cất giọng cứng nhắc mà đáp ứng.
Tiệc diễn ra hơn phân nửa liền có tiểu thái giám trình lên một cái khay to. Vưu Uyển hiếu kỳ ngước mắt, phát hiện trên khay là một chiếc bánh Trung Thu với đường kính chừng mười hai tấc, phải hơn ba thái giám chung sức mới có thể bưng lên được.
Vưu Uyển vô cùng ngạc nhiên. Nàng nháy mắt với Nghiêm ma ma bên người ý bảo bà mau nhìn.
Nghiêm ma ma khom lưng nói bên tai Vưu Uyển: "Cách cách đừng lo. Loại bánh Trung Thu khắc hoa văn với kích thước to lớn này chỉ dùng để cúng tế thôi, không ăn được."
Vưu Uyển thở phào một hơi. Lần đầu tiên nàng trông thấy bánh Trung Thu lớn đến vậy, lại nghĩ tới phần nhân xanh đỏ đủ loại hạt bên trong mà đau cả đầu. Nếu phải ăn, e là nàng một ngụm cũng khó nuốt trôi.
Cảnh cách cách bên cạnh nghe được lời Nghiêm ma ma nói với Vưu Uyển thì không khỏi bật cười, ghé sát vào nàng thì thầm: "Muội đừng mừng vội. Bánh này không phải để hôm nay ăn, nhưng sau khi cúng lễ sẽ được chia thành phần nhỏ giữ lại. Đợi tới đêm Trừ Tịch thì lấy ra thưởng thức, lúc đó muội cũng đừng mơ trốn tránh."
Vưu Uyển lại một lần nữa khiếp sợ. Hiện tại mới là Tết Trung Thu, cách đêm Trừ Tịch còn những mấy tháng liền. Bánh làm ra tháng này dù có được bảo quản tốt đến đâu thì tới lúc đó liệu có thực sự ăn được nữa không?
Nhưng dường như chỉ có mình nàng là phiền não về vấn đề này. Sau khi nghi thức "Tế nguyệt" hoàn thành, bánh Trung Thu kia quả thực được chia thành mấy phần nhỏ cất đi như lời Cảnh cách cách nói. Nhìn phản ứng của người xung quanh, có lẽ đã sớm thành thói quen.
Vưu Uyển định để đến tối về sẽ lén hỏi thêm Nghiêm ma ma về tục lệ này.
Ngoại trừ chiếc bánh Trung Thu khổng lồ tới mức khó thể ăn kia, Nữu Hỗ Lộc cách cách và Cảnh cách cách còn chuẩn bị thêm những loại bánh khác, nhằm mang lại cho mọi người bầu không khí lễ hội vui mừng.
Mấy loại bánh Trung Thu khác kia vẫn là ý tưởng của Vưu Uyển.
Chỉ thấy hạ nhân bày lên mỗi bàn một khay đựng những chiếc bánh dẻo tinh xảo xinh đẹp. Mỗi người được bốn cái, phần nhân lần lượt là đậu đỏ, dứa, hạt sen và trứng sữa.
Vưu Uyển còn đặc biệt dành riêng hai chiếc nhân trứng sữa cho mình.
"Bánh Trung Thu này hình thức rất mới lạ." Đại cách cách cầm một chiếc lên quan sát rồi nói, "Đẹp hơn so với những loại ta từng thấy trước đây."
Vỏ ngoài trong suốt như băng, bao lấy nhân bánh bên trong, nhìn cực kỳ trong trẻo ngon miệng.
Vưu Uyển hạ mắt mỉm cười. Lần này xem như nàng tận dụng Tết Trung Thu để cho mình một bữa ngon. Nghiêm ma ma không cho phép nàng ăn đồ lạnh, Vưu Uyển bèn làm ra loại bánh này cho đỡ thèm.
Nàng cúi đầu chậm rãi ăn hết một chiếc bánh, đang muốn vươn tay lấy chiếc thứ hai thì chợt nghe được tiếng ho nhẹ của tứ gia bên trên. Vưu Uyển lập tức thu tay về.
Vừa lặng lẽ quay đầu đã thấy tứ gia đang nhìn nàng chằm chằm, không cho phép nàng ăn nhiều hơn nữa.
Vưu Uyển bĩu môi. Nghiêm ma ma lúc này mới đích thân đẩy khay bánh ra xa hơn một chút.
Lý trắc phúc tấn ngồi đối diện trông thấy rõ ràng, lại vô thanh vô tức đảo mắt hai cái.
Bánh Trung Thu dẻo này mới lạ, nhân bánh lại không quá ngọt, được rất nhiều người yêu thích. Nhị a ca ăn hết hai cái, thấy trong khay của Lý trắc phúc tấn vẫn còn loại nhân trứng sữa bèn vươn tay lấy.
"Đừng ăn!" Lý trắc phúc tấn đập vào mu bàn tay nhị a ca, "Đây cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, ăn nhiều vậy làm chi!"
Nhị a ca bị đánh thì rụt tay lại, viền mắt tức thì ửng đỏ.
Đại cách cách nghe tiếng nhìn qua, mày hơi nhíu lại.
Sắc mặt tứ gia khó coi. Hắn vẫy tay với nhị a ca: "Tới chỗ a mã."
Nhị a ca liền đi qua, được tứ gia nhét một khối bánh Trung Thu vào tay. Tứ gia nói: "Thích ăn thì ăn nhiều vào, chỉ cần chú ý không bỏ bữa chính là được."
Nhị a ca cầm bánh, hai mắt sáng lên, cười gật đầu với tứ gia.
Lý trắc phúc tấn có chút bẽ bàng bèn ngượng ngùng quay đầu, muốn kiểm tra tình hình bên tam a ca.
Vừa nhìn nàng ta liền trùng hợp thấy tam a ca đang bị hai đứa em trai bắt nạt, liền hô to một tiếng: "Người đâu, mau kéo hai thằng nhóc kia ra."
Hóa ra là tam a ca đang cùng tứ, ngũ a ca chơi đùa, nhưng chẳng biết có phải do chưa quen thân hay không mà tứ a ca và ngũ a ca không nguyện ý phản ứng bé. Bình thường tam a ca luôn được nuông chiều, sao có thể chịu được loại đối xử này, bèn cướp lấy đồ chơi của tứ a ca.
Tứ a ca và ngũ a ca hay chơi đùa với nhau, coi tam a ca như kẻ địch xâm lấn. Hai đứa nhỏ cũng được nuôi đến béo trắng, xúm lại kẹp tam a ca vào giữa mà đánh. Tam a ca bị ép ở chính giữa không cử động được, nhất thời khóc toáng lên.
Nhũ mẫu bên cạnh thấy vậy đã ngay lập tức tách người ra, cố tình lại bị Lý trắc phúc tấn bắt gặp.
Nữu Hỗ Lộc cách cách và Cảnh cách cách theo tiếng nhìn lại. Tứ a ca và ngũ a ca một trước một sau nhìn tam a ca đang gào khóc ở giữa, hai khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngẩn, căn bản không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cảnh cách cách vội nói: "Trẻ con chơi đùa với nhau, cãi cọ ầm ĩ cũng là chuyện bình thường. Bọn chúng đều còn nhỏ, chưa biết nặng nhẹ."
Lý trắc phúc tấn nhìn nàng chằm chằm, đứng dậy ôm lấy tam a ca dỗ dành.
Nữu Hỗ Lộc cách cách trầm mặc không nói, khoát tay để nhũ mẫu dẫn tứ a ca đi. Vừa thấy ca ca rời đi, ngũ a ca cũng nhõng nhẽo muốn đi cùng. Cảnh cách cách không lay chuyển được bé, chỉ đành chiều theo.
Bữa tiệc nhất thời thiếu đi hai đứa nhỏ. Tam a ca thấy hai nhóc vừa đánh mình không còn ở nữa thì mới ngừng khóc, nhút nhát núp trong lòng Lý trắc phúc tấn.
Vưu Uyển nhìn một màn này, nghĩ tới cảnh đoạt đích ngày sau đã có thể thấy được chút manh nha. Tam a ca được Lý trắc phúc tấn nuôi đến kiều quý lại nhu nhược, cũng không biết sau khi lớn lên thì cái tính tình này có thể sửa đổi một chút hay không.
Tứ gia cũng yêu cầu Lý trắc phúc tấn đừng chỉ nhốt tam a ca ở trong viện, phải thường xuyên cho bé ra ngoài chơi đùa với các huynh đệ.
Lý trắc phúc tấn gật đầu cho có lệ, cũng chẳng biết có ghi tạc vào lòng hay không.
Sau khi tiệc tàn, Vưu Uyển ngồi kiệu về Phù Dung Viện. Lúc sắp tới nơi thì phát hiện kiệu không dừng mà lại tiếp tục đi về phía trước, từ cửa hông tới thẳng tiền viện.
Tứ gia đang chờ nàng ở thư phòng. Có lẽ do uống rượu nên khuôn mặt hơi đỏ. Ánh mắt nhìn Vưu Uyển có chút mông lung.
Vưu Uyển được Thanh Mai đỡ xuống. Tứ gia đích thân tiến lên đón nàng.
"Gia cũng chẳng báo trước một câu," Vưu Uyển khẽ sẵng giọng, "Vừa rồi thiếp đã định dừng kiệu ở Phù Dung Viện đó."
Tứ gia cầm tay nàng cười khẽ. Hơi thở mang theo mùi rượu ấm áp phả vào sau tai Vưu Uyển: "Ngày hôm nay là thời điểm đặc thù, không thể để người khác biết chuyện nàng tới tiền viện được. Lần sau gia nhất định sẽ nói trước với nàng một tiếng."
Vưu Uyển cùng tứ gia tiến vào nội thất, thấy trên bàn đã bày đầy đồ ăn.
Tứ gia nói: "Đêm nay không thấy nàng ăn được bao nhiêu, hẳn là đồ ăn không hợp khẩu vị. Gia sai Chu Phương Toàn làm lại một bàn mới, nàng nếm thử xem."
Vưu Uyển đúng là đang đói bụng. Đồ ăn trên tiệc đều là món nóng, huống chi hiện giờ khẩu vị của nàng có sự thay đổi lớn. Những món ăn thoạt nhìn đẹp đẽ lại chẳng có nửa điểm hấp dẫn. Tứ gia tinh ý chuẩn bị bữa khuya cho nàng, thế là ngay lập tức nhận được cái ôm của Vưu Uyển.
"Cảm tạ gia!" Nàng hôn một cái lên mặt tứ gia, chưa đợi hắn kịp phản ứng đã vội vã đi tới ngồi xuống bên bàn.
Tứ gia bật cười, lắc đầu ngồi xuống bên cạnh Vưu Uyển.
"Nàng cứ ăn từ từ, gia nói với nàng một chuyện." Tứ gia mở lời.
Vưu Uyển cắn đũa ừ hai tiếng, tỏ vẻ mình đang nghe.
Tứ gia ngẫm nghĩ tìm từ một chút rồi nói: "Mấy hôm nữa gia phải rời kinh một chuyến, e là phải trước năm mới mới có thể trở về."
Động tác gắp đồ ăn của Vưu Uyển khựng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn tứ gia, hai mắt bắt đầu rơm rớm: "Vậy có phải là thiếp.. sẽ phải một mình ở lại trong phủ?"
Tứ gia chỉ sợ nàng không chịu nổi, vội ôm người vào lòng dỗ dành: "Nàng chớ nghĩ nhiều, sao gia có thể để một mình nàng ở lại chỗ này được? Như vậy gia ra ngoài cũng không an lòng."
Mấy tháng tới là thời kỳ sinh sản trọng yếu của tiểu cách cách. Nếu trong phủ xảy ra chuyện gì, lúc ấy tứ gia có hối hận cũng chẳng kịp.
"Gia đã tính cả rồi, sẽ để nàng tới thôn trang ở, lại mời ngạch nương nàng theo cùng, miễn cho nàng buồn bực. Được không?"
"Tới thôn trang? Ngạch nương thiếp cũng đáp ứng rồi ư?"
Tứ gia đã nói vậy thì đương nhiên đều đã an bài thỏa đáng. Từ sớm hắn đã báo với người nhà Vưu Uyển. Hỉ Tháp Tịch thị quan tâm nữ nhi, tất nhiên là nguyện ý.
"Tất cả bên kia đã thu xếp xong. Gia cho mời cả thái y và ma ma đỡ đẻ tới thôn trang, ngay cả Tô Bồi Thịnh cũng để lại cho nàng. Nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai, có việc nhớ phải viết thư cho gia."
"Như vậy cũng được, có điều.." Vưu Uyển đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Vậy đợi tới lúc gia trở về thì thiếp cũng sắp sửa lâm bồn. Tới lúc đó e là phải sinh sản ở thôn trang."
Sau khi sinh xong cũng không thể về phủ ngay, có khi phải kéo dài thời gian ở lại thôn trang tới tận hai tháng.
"Không sao, tới lúc đó gia đến ở với nàng. Chờ sau khi nàng dưỡng tốt thân thể thì lại về phủ."
Vưu Uyển chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Năm ngày sau, tứ gia khởi hành rời kinh, đồng thời Vưu Uyển cũng ngồi lên xe ngựa đi về thôn trang.
Tin tức truyền tới chính viện. Triệu ma ma bẩm báo với phúc tấn: "Chủ tử gia và Vưu cách cách đều đã rời phủ rồi ạ."
Phúc tấn ngồi dưới hiên nhà, nhìn Nguyên Thu bị phạt quỳ ở đằng xa, khẽ trào phúng: "Vưu cách cách? E là đợi tới lần sau khi nàng trở lại, ma ma phải đổi một xưng hô khác rồi."
Triệu ma ma cúi đầu không nói. Hiện phúc tấn bị giam ở chính viện, không thể làm được gì, chỉ có thể oán hận.
Nàng ta không hề biết, Nguyên Thu quỳ ở phía xa đang quan sát bọn họ, trong mắt thường xuyên ánh lên vẻ oán hận thâm độc.