Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thiệu Hinh Ngôn một lần nữa bước vào khu chung cư cũ nát chỉ có cầu thang và không có thang máy này. Đây là lần thứ năm Thiệu Hinh Ngôn đến nhà Liêu Tử Long trong năm nay. Thật kỳ lạ, mỗi lần cô đến đều mang theo những cảm xúc khác nhau. Lẽ ra cô chỉ như đến thăm người đồng nghiệp thân thiết nhất của mình, có thể cùng anh ấy dùng bữa cơm bình thường, nhưng hôm nay khi cô ấy tới đây với một tâm trạng hoàn toàn khác.
Làm sao nó có thể giống nhau được?
Liêu Tử Long đã tự sát.
Thành phố cô đang ở giống như bị bệnh, số người tự tử ngày càng tăng. Ngay cả cô, với tư cách là một cảnh sát, cũng bất lực không thể làm gì với những sự việc đang diễn ra. Tự tử không phải là giết người. làm sao có thể biết được người khác đang nghĩ gì cũng như kiểm soát những gì họ sẽ làm.
Nhưng hiện tại số lượng quá lớn làm cô nảy sinh nghi ngờ, cô cảm thấy tất cả những trường hợp tự sát này đều không phải là những vụ tự sát thông thường, nhưng cô không thể tìm ra lời giải thích hợp lý cho những chuyện đã xảy ra. Cô đã trò truyện trong vài ngày trước khi Liêu Tử Long chết, cô, và anh ấy trông không giống một người sẽ tự tử chút nào.
Vì thế cô quyết định điều tra riêng.
Cô gõ cửa, nhưng chưa kịp gõ lần thứ ba thì cửa đã mở ra, khuôn mặt già nua của mẹ Liêu Tử Long hiện ra trong khe cửa, khi bà nhìn thấy người tới chính là Thiệu Hinh Ngôn, nụ cười hiện ra trên khóe miệng bà.
"Hinh Ngôn à, vào đi."
"Con chào dì."
Mẹ của Liêu Tử Long mời Thiệu Hinh Ngôn vào và mang trà nóng từ trong bếp ra, Thiệu Hinh Ngôn vừa ngồi xuống, cô nhìn thấy bức chân dung đen trắng của Liêu Tử Long đặt trong phòng khách, khiến trái tim Triệu Hinh Ngôn như bị kim đâm.
Hai người im lặng nhìn nhau, không biết nên nói thế nào, cuối cùng Thiệu Hinh Ngôn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
"Dì, mấy ngày nay chắc dì đã vất vả nhiều. Thực ra cháu đến đây để tìm hiểu chuyện đã xảy ra với Tử Long khi cậu ấy còn sống." Thiệu Hinh Ngôn đặt tách trà lại trên bàn cà phê và nói: "Dì là người thân thiết nhất với cậu ấy. Mấy ngày nay cậu ấy có điều gì bất thường không? "
"A, cái này... Cảnh sát cũng cần biết sao? Tử Long...."
Nhắc đến đứa con trai duy nhất của mình, vừa trải qua chuyện đau thương lại bị tra hỏi như tội phạm , Thiệu Hinh Ngôn có thể hiểu được bộ dạng lúc này của mẹ Liêu Tử Long.
Nhưng lần này cô đến không phải với tư cách cảnh sát, cũng không biết có nên thú nhận với đối phương điều mình đã đoán hay không.
"Dì, đừng lo lắng, lần này con đến thăm không liên quan đến đồn cảnh sát, con tới đây với tư cách là bạn."
"Ồ, làm dì cứ tưởng? Haha..." Mẹ của Liêu Tử Long nói, vẻ mặt thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút dè dặt, bà gãi đầu nhớ lại: "Ngày đó chẳng có điều gì bất thường, nó đi làm về, ăn và ngủ, vui vẻ như thường ngày."
"Dì có nghĩ là cậu ấy tự tử không?"
"Làm sao có thể chứ? Nó chưa bao giờ đề cập đến loại chuyện này, hơn nữa tính cách nó rất tốt, không hề có xu hướng trầm cảm. Cho đến bây giờ sau khi nó qua đời, tôi không thể hiểu được điều gì đã khiến nó lựa chọn con đường này."
Điều mà mẹ Liêu Tử Long nói cũng là những gì cô mong đợi, Liêu Tử Long trông không giống một người sẽ tự tử chút nào.
"Dì ơi, con nghĩ con trai dì không tự sát." Thiệu Hinh Ngôn do dự trước khi nói ra suy đoán này.
"C-cái gì?" Mẹ của Liêu Tử Long sửng sốt một lúc, "Ý con là... nó đã bị giết? Nó thực sự không muốn rời đi?"
"Con không chắc, nhưng con không nghĩ cậu ấy sẽ tự tử. Dì có để ý là gần đây có một làn sóng tự sát ở thành phố của chúng ta không?"
"Ừ, tin tức nói đầy."
"Mặc dù con cũng là cảnh sát nhưng suy nghĩ của con khác với suy nghĩ của đồng nghiệp. Con đã đọc một số lời khai của người nhà nạn nhân. Nhiều người không có xu hướng tự tử nhưng lại dấn thân vào con đường không lối thoát này. Sở dĩ con tới đây vì nghĩ chúng ta nên dùng Liêu Tử Long làm phương hướng điều tra, bởi vì con quen thuộc với cậu ấy, biết rõ tính cách của cậu ấy, khả năng tự sát thực sự rất thấp."
"Ừ, con càng nói dì càng thấy lạ..." Mẹ của Liêu Tử Long đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Này, có lẽ cảnh sát không biết nó đã để lại di thư. "
"Cái gì? Thư tuyệt mệnh?" Thiệu Hinh Ngôn có chút kinh ngạc, "Cậu ấy để lại sao? Nó ở đâu? Làm sao dì phát hiện được?"
"Hôm đó dì tìm thấy nó khi đang dọn dẹp phòng ngủ của Tử Long, để dì lên lầu lấy xuống cho con."
"Dạ."
Sau khi mẹ của Liêu Tử Long lên lầu, Thiệu Hinh Ngôn uống một tách trà và nhìn quanh phòng khách, cô nhìn vào bức chân dung đen trắng của Liêu Tử Long. Cô đứng dậy và đi về phía trước, bên cạnh bức chân dung đen trắng của anh, có một bức chân dung đen trắng của một người đàn ông trung niên. Thiệu Hinh Ngôn nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông này, ông ta chính là cha của Liêu Tử Long, cô đã nghe nói rằng kể từ khi Liêu Tử Long tự sát, cha cậu ta liền lâm bệnh. Vì không thể chấp nhận sự thật rằng đứa con trai yêu dấu của mình đã qua đời nên ông đã qua đời chỉ sau vài ngày.
Chỉ trong vài ngày, gia đình bị phá hủy, con người bị phá hủy, vạn vật thay đổi, con người cũng thay đổi.
Thiệu Hinh Ngôn thở dài, sau đó cô chợt nghe thấy tiếng động từ trên lầu, giống như tiếng vật gì đó rơi xuống, cô ngập ngừng hét lên:
"Dì?"
Không hồi đáp.
Thiệu Hinh Ngôn trong đầu có dự cảm chẳng lành, lặng lẽ leo lên cầu thang, là một cảnh sát chất lượng được đào tạo trong nhiều năm, cô lo lắng trên lầu có người mai phục.
Tầng hai im lặng, Thiệu Hinh Ngôn chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, vô thức cô đưa tay tìm khẩu súng ở thắt lưng, nhưng nó không có ở đó, cô nhận ra mình chỉ nghĩ hôm nay đến nhà Liệu Tử Long sẽ không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, nên đã không mang theo súng.
Cô cúi người đi sát vào tường, nhìn cánh cửa đang hé mở, cô bước tới, dựa vào cửa, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa mở ra!
Lúc mới bước vào phòng, cô cảm thấy chân mình chạm phải một vũng nước, nhưng khi cúi đầu xuống nhìn, cô giật mình, đế giày có vết máu đỏ sậm, cô nhìn dọc theo vết máu. Cảnh tượng đập vào mắt khiến cô bàng hoàng, cô hít sâu rồi tay chân đột nhiên lạnh ngắt.
Bộ quần áo quen thuộc, người phụ nữ đang trò chuyện với anh mấy phút trước - mẹ của Liêu Tử Long, đang nằm trên mặt đất như thế này, đồng tử giãn ra, đôi mắt đã mờ đi, vết máu xung quanh đang lan rộng và chảy ra mọi hướng, trên cổ bà còn có một vết cắt cực kỳ sâu và dài, điều kỳ lạ nhất là trên tay bà vẫn còn cầm con dao.
Ở đây không có người thứ ba.
Thiệu Hinh Ngôn chỉ cần ngửi mùi không khí cũng có thể biết được sự thật này, cô hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, dùng tay nhéo nhẹ lông mày để kiềm chế cảm xúc, nhưng cô không thể kiềm chế, tay cô vẫn run rẩy đến tuyệt vọng.
Lúc này, chiếc máy tính trên bàn trong phòng ngủ thu hút sự chú ý của Thiệu Hinh Ngôn, Thiệu Hinh Ngôn bước tới, máy tính phát ra tiếng "xào xạc" và ở trạng thái mờ ảo, kèm theo tiếng nhạc vang lên một bản giao hưởng cổ điển Châu Âu. Cô không dám trực tiếp dùng tay chạm vào chuột nên cầm cuốn sách bên cạnh đẩy chuột, hình như máy tính bị hỏng và chuột không hoạt động nữa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao chuyện này lại xảy ra?
Thiệu Hinh Ngôn chỉ có thể đi về phía mẹ của Liêu Tử Long, không đành lòng nhìn bà chết trong im lặng, nên lấy tay nhẹ nhàng che mí mắt lại, khóe mắt cô nhìn thấy thứ mà mẹ Liêu Tử Long đang cầm, là một mảnh giấy.
Một lá thư tuyệt mệnh?
Thiệu Hinh Ngôn từ từ rút mảnh giấy ra khỏi ngón tay của mẹ Liêu Tử Long, dòng chữ trên tờ giấy hiện rõ, Thiệu Hinh Ngôn có thể nhận ra chữ viết tay của Liêu Tử Long trong nháy mắt, cô đã đọc mọi báo cáo do Liêu Tử Long viết ... Nét chữ không thể quen thuộc hơn.
Đây là những gì nó nói:
Cuộc đời của tôi đã trở nên vô nghĩa, khi cô ấy khắc lên tôi, lẽ ra cô ấy nên lưu cho tôi một mảnh linh hồn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");