Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thao Túng Tim Tôi - Ande
  3. Chương 5
Trước /79 Sau

Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tại một nhà hàng Tây.

Vì đã lâu không gặp Trác Thế Tuyết, Thiệu Hinh Ngôn nhìn đối phương khuôn mặt, trong lòng thầm nghĩ [Trác Thế Tuyết đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều]. Nàng cũng không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng là kiểu con gái ngoan ngoãn, có cảm giác bị bắt nạt sẽ chỉ biết khóc thầm, cũng không thể phản kháng.

"Tôi không muốn kết hôn! Mẹ tôi đã nhiều lần gọi điện giục tôi. Trong mắt họ, tôi dường như chỉ là một cỗ máy sinh sản chứ không phải thứ gì khác!"

Trác Thế Tuyết luôn đề cập đến áp lực kết hôn từ gia đình cô, và Thiệu Hinh Ngôn có lẽ là người bạn duy nhất biết Trác Thế Tuyết là người đồng tính.

"Bố mẹ tôi cũng thế, nếu không muốn kết hôn thì cứ trì hoãn đi." Thiệu Hinh Ngôn thở dài. Về cơ bản thì gia đình nào cũng như vậy. May mắn thay, bố mẹ cô không thúc ép việc kết hôn. Khi cô được nhận vào trường Học viện cảnh sát, cô đã nói với bố mẹ rằng cô sẽ cống hiến cả đời cho sự nghiệp và phục vụ nhân dân, họ đã hiểu cho cô. Bên cạnh đó, cô cũng cho rằng đó là vì anh trai đã lấy vợ và có con nên bố mẹ không quan tâm đến chuyện đó nhiều như vậy.

Nhưng Trác Thế Tuyết thì khác, nàng là con một, nên nhiều áp lực so với người khác.

"Nếu Hạ Đồng có thể cho tôi một ít sức mạnh, tôi cũng sẽ không bất an như vậy..."

Trác Thế Tuyết dày vò vạt váy của mình, vẻ mặt cô độc nói: "Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, cô ấy sẽ lẩn tránh. Có thể lẩn tránh mãi sao? Rõ ràng là cuối cùng cô ấy sẽ phải đối mặt, trừ khi cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ ở mãi bên tôi..."

Nói tới đây Trác Thế Tuyết càng cảm thấy buồn bực hơn.

"Hạ Đồng còn nhỏ, cô ấy không thể cảm nhận được áp lực của cậu, cho nên chỉ muốn trốn đi, thôi thì chờ đợi thêm mấy năm."

"Mấy năm nữa tôi đã ba mươi rồi, làm sao có thời gian chờ cô ấy?" Trác Thế Tuyết lau nước mắt, "Tôi già rồi, ngay cả dũng khí tìm người yêu khác cũng không có."

"Này, cậu đừng khóc. Chúng ta ăn trước nhé? Đồ ăn nguội rồi." Thiệu Hinh Ngôn nhẹ nhàng an ủi.

Hai người im lặng ăn cơm, mỗi người đều có mối quan tâm riêng, so với vẻ mặt cau có của Trác Thế Tuyết, Thiệu Hinh Ngôn cũng bị vụ án này dày vò, cả hai đều lo lắng cho chuyện hiện tại.

Sau đó, cả hai đều im lặng, Thiệu Hinh Ngôn đề nghị đưa Trác Thế Tuyết về nhà, sau bữa tối có thể đi dạo tiêu cơm. Trác Thế Tuyết do dự một lát, nhưng vẫn gật đầu đồng ý trong nước mắt.

Trên thực tế, Trác Thế Tuyết là loại người rất cần bạn đồng hành, rất sợ cô đơn. Nàng đã nhận ra Thiệu Hinh Ngôn trong bữa ăn hôm nay có chút lơ đãng, vốn dĩ nàng muốn trực tiếp về nhà, để không làm gánh nặng cho đối phương. Nhưng khi Thiệu Hi Nghiên đề nghị đưa nàng về nhà, nàng vẫn không khỏi bật khóc.

Cuộc sống hiện tại quá đau khổ đối với Trác Thế Tuyết, nàng cảm giác như đang đi trên một lưỡi dao, mỗi bước đi đều là máu, nàng hy vọng Hạ Đồng có thể làm người đồng hành hỗ trợ nàng. Nhưng cho dù nhìn thấy nàng phải chịu áp lực lớn như vậy, Hạ Đồng người yêu của cô lại nhắm mắt làm ngơ.

[ Hạ Đồng còn trẻ, cô ấy không cảm nhận được áp lực của cậu, cho nên chỉ muốn chạy trốn, hãy chờ đợi thêm mấy năm.]

Thiệu Hinh Ngôn đi cùng nàng dọc theo bờ sông để đường về nhà, những lời của cô ấy hiện lên trong đầu Trác Thế Tuyết.

Kỳ thực nàng không nghĩ vậy, họ đã yêu nhau hai năm, nàng cũng biết nguyên nhân, Hạ Đồng chỉ đang vui nhất thời. Một hai năm sau, khi cảm thấy chán, cô ấy sẽ tìm một người khác. Xã hội bây giờ là vậy, yêu thì tìm cách, không yêu thì tìm lý do. Chuyện yêu đương lâu dài không biết còn tồn tại không.

Có lúc nàng muốn đuổi theo Hạ Đồng để hỏi, em có thực sự yêu chị không?

Tại sao chị không thể cảm nhận được gì khi ở bên em?

Tại sao em muốn tránh những vấn đề tồn tại giữa hai ta?

Tại sao em không bao giờ an ủi chị?

Nghĩ tới đây Trác Thế Tuyết không khỏi bật cười, nàng cảm thấy tất cả những gì nàng đang nghĩ đều thật buồn cười, nàng coi Hạ Đồng như một nơi trú ẩn an toàn, như một mảnh gỗ trôi dạt có thể cứu nàng, như cọng rơm cứu mạng. Nàng nghĩ về tương lai với cô ấy, nếu kết hôn ở nước ngoài thì có thể có con.

Nhưng Hạ Đồng nghĩ gì về nàng, một công cụ thanh toán hóa đơn hay chỉ là người tình ngắn hạn trong thời kỳ quá độ?

"Tiểu Tuyết, cậu đang suy nghĩ gì vậy?"

"Không có gì, không có gì, tôi chỉ là nghĩ tới một số chuyện. Gần đây cậu bận việc gì?" Trác Thế Tuyết chắp hai tay sau lưng, nhìn Thiệu Hinh Ngôn hỏi. "Tôi đang bận xử lý vụ án, không có gì để nói, tôi sợ nói ra cậu sẽ sợ, dù sao đây cũng không phải chuyện tốt."

"Hừ, tôi khá dũng cảm nhá. Những vụ giết người không làm tôi sợ."

"Ha ha ha ha---"

Hai người đang nói chuyện cười đùa, đột nhiên trước mắt Thiệu Hinh Ngôn hiện lên một bóng người, cô nhìn kỹ, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Họ vừa bước ra khỏi cầu, nhìn xuống thì có một người phụ nữ đội mũ nồi, mặc áo khoác nhung, đi bốt cao đi ngang qua.

"Hahaha, thật sao? Thú vị quá à?"

Trác Thế Tuyết không có chú ý đến thanh âm quen thuộc này, vừa rồi cô đang đùa giỡn với Thiệu Hinh Ngôn, giây tiếp theo, cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Người phụ nữ đó có chiều cao, giọng nói và lưng đều giống Hạ Đồng, cô ấy đang ôm cánh tay của ai? Một người đàn ông trông rất vạm vỡ.

Đợi đã, tại sao Hạ Đồng lại nắm tay người đàn ông đó...?

"Tiểu Tuyết...? Cậu ổn chứ?"

Thiệu Hinh Ngôn chú ý tới Trác Thế Tuyết sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cả người dường như đông cứng lại.

Trác Thế Tuyết không biết lúc này có nên gọi Hạ Đồng hay không.

Nếu không gọi thì cô ấy sẽ không chia tay với nàng đúng không? Nàng có thể giả vờ không nhìn thấy, sau đó về nhà tắm rửa ngủ, ngày mai đi làm gặp Hạ Đồng, nàng vẫn có thể mỉm cười chào hỏi, làm như không có chuyện gì xảy ra. Nàng có thể tiếp tục yêu như vậy, cho đến khi lúc đối phương đề nghị chia tay. Sau đó nàng khóc lóc hoặc gây sự, Hạ Đồng sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt ghê tởm, nàng hèn mọn đến mức quỳ xuống trước mặt cô cầu xin hòa giải.

Nếu yêu cầu gọi đối phương, thì chuyện sẽ thành thế này: Hạ Đồng chia tay với nàng, sau đó nàng khóc lóc gây chuyện, cuối cùng trở nên hèn mọn đến mức quỳ xuống trước mặt Hạ Đồng cầu xin hòa giải.

Người phụ nữ 29 tuổi quỳ xuống cầu xin hòa giải...

*Editor: bà nên gia nhập hội người hèn chứ giả thuyết nào cũng « ba chấm », bà mới 29 tuổi thôi không cần ủy mị như vậy.

Trác Thế Tuyết nhìn người phụ nữ có tấm lưng rất giống Hạ Đồng, trong đầu đã tua lại tất cả những chuyện có thể xảy ra, nàng không có dũng khí gọi tên cô ấy.

Nàng run rẩy cầm điện thoại lên chụp ảnh lưng đối phương, nhưng sau đó nàng nghĩ lại, nàng không muốn tin rằng đối phương sẽ lừa dối mình, sau đó chỉ muốn hèn nhát xóa ảnh đi.

"Tiểu Tuyết, có lẽ chúng ta đã nhìn nhầm...đừng lo lắng."

"Tôi, tôi không sao, Hinh Ngôn, cậu về nhà trước đi, tôi có chút không thoải mái." Trác Thế Tuyết gượng cười, nhưng trong lòng lại có một nỗi buồn sâu sắc.

Đừng lo lắng, Thế Tuyết, có lẽ cô ấy không phải Hạ Đồng, chỉ là một người phụ nữ trông rất giống, đúng không?

Trác Thế Tuyết cúi đầu đi về phía trước, bóng tối hòa vào nàng, giờ phút này, cho dù có Thiệu Hinh Ngôn đi cùng, nàng cũng phát hiện dường như không có nơi nào để đến.

Ngày hôm sau đi làm, Trác Thế Tuyết vẫn như thường, tựa hồ đã quên chuyện tối qua, nhưng khi nhìn thấy Hạ Đồng ăn mặc đẹp đẽ đến văn phòng của mình, trong đầu nàng lại nhớ đến chuyện đêm hôm qua.

[Tiểu Tuyết, có lẽ chúng ta đã nhìn nhầm...đừng lo lắng.]

Lời nói của Thiệu Hinh Ngôn vô thức nhắc nhở, Trác Thế Tuyết đã rất cố gắng để khống chế cảm xúc của mình.

"Thế Tuyết, chào buổi sáng." Hạ Đồng mỉm cười chào đón nàng.

Mọi cảm xúc của nàng lập tức sụp đổ trước lời chào của Hạ Đồng, cô giả vờ như không nhìn thấy, mỉm cười chào hỏi, nhìn Hạ Đồng càng ngày càng gần mình, cơn tức giận trong lòng khó có thể đè nén.

"Sao vậy? Trông chị không được khỏe."

"Để tôi yên!"

Trác Thế Tuyết đột nhiên đứng dậy chạy ra khỏi văn phòng, nàng không thể ở cùng phòng với Hạ Đồng vì sợ mình sẽ mất khống chế.

Nàng bước ra khỏi văn phòng, đi ra hành lang, tâm trạng thực sự rất khó chịu, áp lực từ mọi phía đang đuổi theo nàng.

"Tiểu Tuyết, có chuyển phát nhanh của cô này."

Một nhân viên bảo vệ của công ty tình cờ đi ngang qua hành lang và hét lên với nàng.

"Giao hàng nhanh? Gần đây tôi không mua gì cả."

"Nó ghi Trác Thế Tuyết, tôi có thể nhớ nhầm tên cô sao? Hahaha." Bảo vệ mỉm cười nói: "Mau đi lấy đi, hôm nay mới tới."

Trác Thế Tuyết chỉ cảm thấy kỳ lạ là đã lâu nàng không mua sắm trên Taobao, thậm chí nàng còn không mua bất cứ thứ gì trong lễ hội mua sắm Double Eleven (11/11 là quốc tế độc thân, mấy trang mua sắm giảm giá mạnh) và Double 12 (12/12 là ngày sales dành cho ai chưa mua kịp ngày 11/11). Nàng đi đến phòng bảo vệ, một nhân viên bảo vệ khác nhìn thấy nàng và chỉ vào chiếc chuyển phát nhanh nhỏ nhưng bắt mắt nhất trên đống chuyển phát nhanh phía sau nàng.

Trác Thế Tuyết cầm lấybưu kiện chuyển phát nhanh lắc lắc, bên trong có thứ gì đó, vừa đi vừa mở ra,bên trong phát hiện một chiếc USB màu đen.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /79 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Cùng Phòng Đừng Thẹn Thùng

Copyright © 2022 - MTruyện.net