Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Mia! Con lại bắt nạt Tiểu Dĩnh nữa à!?"
Isabella tức giận nhìn Mia Dietrich, đứa con không khác gì phiên bản thu nhỏ của chính mình. Lần đầu tiên cô cảm thấy vai trò làm mẹ của mình quá vất vả. Việc giáo dục con cái không khó bằng nghiên cứu, nhưng nghiên cứu lại khiến cô thích thú. Giờ đây, cô đã mất đi vẻ đẹp tri thức và bắt đầu chửi bới.
"Con không bắt nạt, em ấy cứ khóc suốt, đúng là một đứa trẻ hay khóc nhè ~ Lêu lêu!" Mia làm mặt xấu với Trác Tiểu Dĩnh, em bé đang khóc, mặt lấm lem nước mắt.
"Huhuuuuuuuuuuuuuuuuu! Mẹ ơi..."
Trác Tiểu Dĩnh khóc lớn, khuôn mặt nhăn nhó vì khóc, Isabella đành phải từ ghế sô pha đi đến chỗ Trác Tiểu Dĩnh, ôm con vào lòng.
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa con yêu, Tiểu Dĩnh bé nhỏ của mẹ." Isabella vừa dỗ dành vừa nhìn đồng hồ, lo lắng nhìn về phía cửa chính, mong chờ được nhìn thấy bóng dáng đó.
Tuy nhiên, một thời gian dài trôi qua mà không có động tĩnh gì.
Cô cảm thấy bực bội.
Vốn dĩ Trác Thế Tuyết nên là người chăm sóc bảo bảo, nàng luôn có biện pháp đối phó với hai đứa nhóc này. Bây giờ, cô còn rất nhiều công việc, có nhiều dự án chưa hoàn thành và hiện tại lại bị mắc kẹt ở nhà không thể đi đâu được, cô thực sự rất đau khổ.
Vậy tại sao Trác Thế Tuyết lại không có ở nhà?
Đó là vì hôm nay Trác Thế Tuyết bị Yên Nam kéo đi tham gia lễ diễu hành Lễ hội mừng xuân hàng năm ở khu phố Tàu, bà nói rằng Trác Thế Tuyết có thể cảm nhận được không khí năm mới ở nước ngoài và nên thư giãn sau khi làm việc vất vả trong một thời gian dài.
Yên Nam yêu Trác Thế Tuyết đến tận xương tủy, và cảm thấy rằng nàng đang bị đối xử bất công khi phải kết hôn ở Đức, cách xa Trung Quốc hàng ngàn dặm. Lại thêm Isabella ở nhà có sở thích xấu là thích trêu chọc Trác Thế Tuyết, như một ngọn lửa ngột ngạt vây quanh không buông tha Trác Thế Tuyết.
"Nếu biết trước, mình đã ở Trung Quốc và không bao giờ quay lại..." Isabella ôm Trác Tiểu Dĩnh và không nhận ra rằng mình đã thốt ra những lời này.
"Trung Quốc? Mẹ muốn về Trung Quốc à?" Mia nghe thấy Isabella lẩm bẩm, hứng thú hỏi: "Con đọc trong sách nói Trung Quốc có rất nhiều món ăn ngon. Mẹ đã ăn chưa?"
"Món ăn Quảng Đông rất ngon."
Isabella trả lời mà không cần suy nghĩ. Nói đến đây, cô chợt nhớ đến lần đến nhà Trác Thì Tuyết uống rượu và ăn tối với ba nàng. Ngày hôm sau, Trác Thế Tuyết dẫn cô đi ăn món Quảng Đông, nàng đã nhìn cô với vẻ mặt ngượng ngùng.
Không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, thời gian trôi nhanh thật.
"Đồ ăn Quảng Đông? Lần trước mẹ dẫn chúng ta đến nhà hàng Quảng Đông. Con không thấy ngon chút nào." Mia nói: "Nếu thực sự đó là đồ ăn Trung Quốc thì có vẻ như người Trung Quốc không biết cách ăn. Chưa có bà mẹ nào biết nấu ăn hết."
Làm ơn đi, mẹ con là người Trung Quốc đó.
Isabella trợn mắt bất lực, cô cảm thấy mình không thể hòa hợp với nhóc tì này.
Trác Tiểu Dĩnh ngủ say trong vòng tay Isabella, Mia làm ầm ỉ xung quanh, vứt đồ chơi khắp nơi, sự bình tĩnh còn lại của cô như một sợi chỉ mỏng manh sắp đứt.
"Ôi trời, sao Tiểu Tuyết vẫn chưa về?"
Đây là lần thứ một trăm cô thở dài trong ngày hôm nay.
________________________________
"Tiểu Tuyết! Mau đến đây! Chiếc kẹp tóc này rất hợp với con. Con có muốn mua một chiếc không? Nó không đắt đâu."
Yên Nam nắm tay Trác Thế Tuyết và dẫn nàng đi qua các con phố của khu phố Tàu, họ dừng lại ở một cửa hàng trang sức, Yên Nam thích một chiếc kẹp tóc hình phượng hoàng và mua nó mà không cần đợi sự đồng ý của Trác Thế Tuyết.
"Nhìn vào gương nè."
"Cái này, thật sự rất bắt mắt." Trác Tiểu Tuyết nhìn mình trong gương, kết hợp với chiếc kẹp tóc mà Yên Nam đã chọn, trông có chút giống mỹ nhân Trung Hoa cổ đại, nàng tháo nó ra, nhìn vào bảng giá trong tay mình, sắc mặt đột nhiên tối sầm.
Kể từ khi nàng quen với Isabella. À không, đúng hơn là khi sống ở Đức với gia đình Isabella, nàng ngày càng ít có khái niệm về tiền bạc, thỉnh thoảng nàng nhìn thấy giá đồ uống vài euro ở Mixue Ice Cream , nàng vẫn có cảm giác như mình đang mơ.
Nhân tiện, chiếc thùng rác rẻ nhất trong nhà Isabella có giá 3.000 euro, nàng thực sự không biết cái gì mắc cái gì rẻ trong nhà mình, vì không có gì để đối chiếu.
Có lẽ thứ duy nhất có thể khiên Yên Nam lo lắng lại liên quan đến lễ cưới hoành tráng giữa nàng và Isabella? Tiền đặt cọc là 1 triệu euro.
Nhưng ai lại tiêu nhiều tiền như vậy mỗi ngày?
"Mua cho con."
"Chờ đã, chờ đã! Không cần... Mình xem tiếp đi, chắc có thứ khác phù hợp hơn."
"Nhưng mẹ thấy nó rất hợp với Tiểu Tuyết của mẹ." Yên Nam nói: "Ồ, thật sự không đắt đâu, con đừng khách sáo."
"À cái này!"
Trác Thế Tuyết không nhịn được, chỉ nhìn Yên Nam đi đến quầy tính tiền, lúc bà quay lại, trên tay cầm một chiếc túi vải nhỏ xinh.
"Đi ăn rồi về nhà nhé? Các nhà hàng Trung Quốc ở khu phố Tàu này khá ngon."
"Chúng ta sẽ không về muộn quá chứ? Có vẻ như mình đã ở ngoài gần cả ngày rồi."
Trác Thế Tuyết thực ra có chút bất an đối với Mia và Trác Tiểu Dĩnh, nói đúng hơn là nàng lo lắng Isabella ở cùng với hai cô con gái của họ, bởi vì nàng biết rất rõ hai đứa trẻ này rất khó đối phó, Isabella làm sao có thể kiên nhẫn được?
Cô sẽ gục ngã khi chăm sóc hai bé.
"Đừng lo lắng, Isabella nhất định có thể giải quyết được. Con bé là học sinh đứng đầu. Nếu ngay cả hai đứa trẻ cũng không xử lý được, thì nên cảm thấy xấu hổ là vừa."
"Dạ... tại sao con luôn cảm thấy mẹ luôn không hài lòng với chị ấy vậy?"
"Đó là điều chắc chắn. Ai có thể chịu nổi hai tên khốn nạn đó? Bây giờ tụi nó đã lớn rồi, nhưng vẫn cứng đầu như vậy. Ba tụi nó không quan tâm, nhưng con bé lại học được tất cả những tật xấu của ổng. Ngoại trừ việc nghiên cứu , đúng là một kẻ ngốc trong cuộc sống. !"
Nghe Yên Nam nói về Isabella, Trác Thế Tuyết không khỏi bật cười.
"Hahaha!"
"Cái tốt thì không học chỉ giỏi học thói xấu. Hôm nay đừng về nhà sớm nữa, để nó chịu thiệt một chút. Thật muốn cho nó chăm sóc mấy đứa nhỏ hàng ngày. Cho nó mất mặt chơi!"
Vẻ mặt phẫn nộ của Yên Nam khiến Trác Thế Tuyết cảm thấy ấm áp, dù sao ba mẹ nàng cũng chưa bao giờ dành cho nàng tình yêu thương chân thành. Ngoại trừ mong muốn kiểm soát mạnh mẽ ra, không còn gì nữa. Chỉ có Yên Nam, người với nàng không hề có quan hệ huyết thống, nhưng bà lại bảo vệ nàng rất nhiều.
Mặc dù không có ấn tượng tốt với Yên Nam khi lần đầu gặp mặt, vì nghĩ bà cũng cùng phe với Isabella, nhưng có vẻ như bây giờ thì không phải vậy.
"Dạ, cứ nghe theo mẹ!"
Trác Thái Tuyết mỉm cười, nắm lấy cánh tay Yên Nam đi về phía địa điểm múa rồng ở khu phố Tàu, ở đó có rất nhiều người, một sự náo nhiệt mà nàng từ khi đến Đức chưa từng thấy.
________________________________________
Editor: tác giả tung hint chương H trước ngày Va lung tung, xong giờ lại up Ngoại Truyện. Thôi có gì thì đọc nấy. Ghi là Ngoại truyện 1 thì chắc sẽ có 2, 3... ha =)
Mà mẹ của Isabella nói mấy câu y chang má tui luôn =D
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");