Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Sao lại đứng đây, mới vừa chuyển biến tốt một ít, cũng không biết tự bảo trọng.” Cúi đầu oán giận vài câu, liền túm tay y “Mau quay về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Chu nói: “Nghỉ ngơi nhiều ngày thế này, cũng thật buồn chán.” Đông Tụ cười nói: “Trong cung lúc nào cũng rất buồn, sau này sẽ quen.”
Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, nhìn trộm sắc mặt Tiểu Chu, cũng không có thần sắc tự ai tự oán, vội nở nụ cười: “Người biết không, nô tỳ vừa mới đi ngang qua ngự hoa viên thấy thi cốt Kiều phi, đã được bọc lại nhưng bị lột da, bị mèo cào nát, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, thật sự là khó coi.”
Tiểu Chu cúi đầu: “Thật không?”
Đông Tụ nghiêng mặt: “Đêm đó chúng ta ở ngự hoa viên đụng tới Kiều phi, không phải người đã bị nàng gọi đi sao?”
Tiểu Chu nhìn tay mình, đầu ngón tay có chút sắc hồng, rõ rành là bàn tay của người được chiều chuộng từ bé, thở dài: “Đã đắc tội như vậy còn dám một mình đi dạo trong vườn, lá gan thật đúng là cực kỳ lớn.”
Y ngẩng đầu lên nhìn Đông Tụ mỉm cười, ánh mắt sáng ngời cùng điểm khỏa hồng chí như mê hoặc, Đông Tụ chỉ cảm thấy da đầu như rách ra, liên tiếp lui vài chục bước: “Người … người …”
Tiểu Chu nở nụ cười: “Ngươi sợ cái gì, chuyện đã xảy ra rồi, tóm lại có người lo, ta còn không sợ, ngươi lại sợ cái gì?”
Đông Tụ ngơ ngác nhìn y, người cứng đờ, trong đầu loạn thành một đoàn, đột nhiên bùm một tiếng quỳ trước mặt y, bắt ống tay áo y giọng the thé nói: “Người lừa nô tỳ phải không? Người nhìn người xem, làm sao có thể làm ra chuyện này, là vì muốn trêu chọc nô tỳ mà lời vô liêm sỉ này cũng nói được hay sao?”
Tiểu Chu nhìn nàng cười, không trả lời, nàng có chút nóng nảy, liều mạng lay y nói: “Người nói đi, nói rằng người chỉ đang đùa thôi, có được không, người hãy nói thật đi…”
“Được rồi được rồi…” Tiểu Chu sờ sờ đỉnh đầu nàng nói “Ta trêu chọc ngươi, ngươi biến thành cái dạng này, ngay cả câu vui đùa cũng nghe không được.”
Đông Tụ nín khóc mỉm cười, lau nước mắt nói: “Nô tỳ chỉ biết, người ngoài lạnh trong nóng, vì nô tỳ mà đắc tội quý nhân, sao có thể làm chuyện táng tận lương tâm kia, chính là, về sau đừng đùa như vậy nữa.”
Tiểu Chu không lên tiếng, Đông Tụ liền đứng lên, đỡ y vào phòng.
Lại nói Kiều thục phi thi cốt bị con mèo nào đó trong cung cào, cốt nhục đã nát tươm. Nhà nàng cũng có chút thế lực trong triều, trong lúc này nhất thời gây náo loạn. Chu Viêm Minh thật sự không thể cho qua, liền cho khám nghiệm tử thi. Cứ tưởng rằng đã nửa tháng, vô luận như thế nào cũng nghiệm không ra, nào biết quan khám nghiệm tử thi kia lại tận tụy vô cùng, từ trong đống thịt thối nát bới ra được một cây trâm. Quan khám nghiệm tử thi nói đây là đâm từ huyệt sau tai vào, thật sự là cách làm hay, nếu không phải hắn nhìn kĩ, người bên ngoài thật đúng là tra không được. Ngụ ý có chút tự đắc.
Án tử lần này, chỉ cần tìm ra chủ nhân cây trâm là được. Nhưng mà khi muốn mang vật chứng ra đối chiếu, rõ ràng đã khóa chặt chẽ ở Hình bộ đại đường, không hiểu sao hung khí lại biến mất một cách kì lạ.
Màn đêm buông xuống, Chu Viêm Minh tiếp nhận một vật tinh xảo từ tay Tư Mã Lan Thành, tiện tay ném nào hỏa lò.
Trời đã vào đông, hàn ý càng phát ra càng sâu nặng, mùa đông phương bắc vốn thật dài, năm nay lại lạnh sớm. Đợi đến đúng mùa đông, thật sự đã đem đầu ngón tay người ta đóng băng rồi rụng xuống.
Tiểu Chu chịu lạnh kém, trước kia Chu Viêm Minh thường lại đây, than hỏa cung cấp đầy đủ, không thể ngờ từ khi thất sủng, mỗi người phải thắt chặt chi tiêu, củi gạo không đủ dùng. Đông Tụ đôi khi muốn tìm người đòi hỏi, Tiểu Chu lại nói: “Tội gì phải di chịu cơn giận của người khác.”
Đông Tụ nói: “Cũng không thể để bọn họ khi dễ người như vậy.”
Tiểu Chu nói: “Nhân chi thường tình mà thôi, nếu thật muốn khi dễ ngươi, trên đời còn có nhiều trò ác độc hơn nhiều, mới thế này đã là gì.”
Đông Tụ sờ sờ khuôn mặt lạnh ngắt của y: “Nô tỳ không sao, chỉ không muốn nhìn người phải chịu khổ.”
Tiểu Chu hất tay nàng ra, che mặt, phân phó nàng: “Ngươi đem mấy quyển sách đến đặt trên bàn đi.”
Đông Tụ nghĩ y buồn, muốn đọc sách, liền theo lời cầm mấy cuốn ra. Tiểu Chu nói: “Mang tất cả ra đi.” Đông Tụ lại quay lại ngăn tủ tìm, quay đầu đã thấy Tiểu Chu xé một trang sách thả vào chậu than, Đông Tụ cả kinh, vội đoạt lấy thứ trên tay y: “Người điên rồi, đọc nhiều sách như vậy, lại không biết yêu quý sách sao?” Tiểu Chu nói: “Người quan trọng hơn, sao có thể để lạnh như vậy chứ.”
Đông Tụ nói: “Tóm lại lạnh không chết được, huống hồ Hoàng Thượng rất thích mùa đông, luôn muốn tới Đông Sơn tầm này.”
“Đông Tụ ngốc.” Tiểu Chu thản nhiên nói: “Ngươi biết cái gì, Hoàng Thượng ấy à, chỉ cần ta ngoan ngoãn làm cho hắn ngủ, vinh hoa phú quý, công hậu muôn đời, cái gì không có, tội gì phải đọc mấy thứ này?”
Đông Tụ ngẩn ngơ, Tiểu Chu nở nụ cười nhạt như cành liễu mảnh: “Chẳng qua, ta không muốn làm theo ý hắn.”
Buổi trưa cơm cũng lạnh ngắt, Đông Tụ cùng nô tỳ đưa cơm nói vài câu, nô tỳ kia chép miệng nói: “Còn nghĩ mình có thân phận cao quý gì sao.” Đông Tụ sợ quấy nhiễu Tiểu Chu, vội vàng đẩy nàng kia ra ngoài, rồi tự cầm thức ăn đến ngự phòng hâm nóng. Thái giám phụ trách ngự phòng cùng nàng có quen biết, trộm vài cái chai đưa cho nàng: “Ở đây vẫn còn nhiều, thời tiết lạnh như thế, ta cho tỷ tỷ thân yêu của mình đấy.”
Đông Tụ ra ngoài nhìn xem, đúng là một lọ nữ nhi hồng. Đông Tụ ở rong cung có tiếng là mê rượu, cho nên hết sức vui mừng.
Trở về phòng, đem đồ ăn bày ra, lại dùng chậu than hâm rượu, trước rót cho Tiểu Chu một ly. Tiểu Chu nói: “Ta xưa nay không uống rượu, ngươi giữ cho mình uống đi.”
Đông Tụ cười nói: “Không uống rượu sao biết đến thú vui con người. Huống chi người lại là nam nhân, không có tửu lượng ngàn chén không say, thì cũng phải uống được mười chén tám chén.”
Tiểu Chu xin miễn thứ cho kẻ bất tài, chắp tay nói: “Ta không phải người biết uống rượu, ngươi đừng ép ta, nếu không ta sẽ say đến phát điên.”
Đông Tụ nói: “Chính là, say mới tốt, cả ngày lý trí, khó có khi hồ đồ một phen, chẳng phải là một cái phúc khí sao.”
Tiểu Chu bị nàng nói, thấy do dự, Đông Tụ liền bưng rượu đến trước mặt y, Tiểu Chu tiếp nhận nhấp môi một chút, một cỗ khí cay độc đập vào mặt, cảm giác thân thể hơi lung lay.
Đông Tụ nhìn thần sắc y, nói: “Người thật sự không uống rượu sao?”
Tiểu Chu nói: “Đã không uống bảy năm.”
Đông Tụ ngạc nhiên: “Vì cái gì phải vậy?”
Tiểu Chu nói: “Cũng không vì cái gì, chỉ sợ hỏng việc.”
Hai người đối ẩm trong chốc lát, Đông Tụ đã uống bảy tám chén, Tiểu Chu lại vẫn ôm một chén kia chầm chập nhấp môi. Đông Tụ nóng nảy nói: “Người uống rượu như vậy, thần tiên cũng bị người làm cho tức chết mất.”
Tiểu Chu đã hơi say, bị nàng nói kích, ngửa đầu uống cạn.
Đông Tụ cười nói: “Thế này mới là bộ dáng uống rượu này, chuyện tốt thành đôi, uống thêm một ly nữa nào.”
Nàng nâng cốc đưa một vòng, thấy Tiểu Chu bận suy nghĩ không lên tiếng trả lời, thân thể trước mặt nàng thoáng lung lay một cái, lại nghe có tiếng động vang lên, khuôn mặt y đè lên chén rượu. Đông Tụ lúc này mới biết y đã say, dở khóc dở cười túm y vào giường.
Nửa đêm tỉnh dậy, nghe tiếng y nôn trong phòng, vội vàng cầm ống nhổ chạy vào, nhưng cũng không thấy y nôn ra được gì, có lẽ trong bụng vốn trống rỗng. Đông Tụ vỗ lưng y, y liền ôm lấy nàng không chịu buông tay. Đông Tụ đành phải để y ôm, nghe y lầm bầm gì đó trong miệng, thật vất vả y mới ngủ say, nàng định trở về, nhưng y lại ôm nàng khóc lớn.
Đông Tụ sợ tới mức vội ngồi trở lại, thấp giọng cười khổ nói: “Lúc này mới biết tự tạo nghiệt không thể sống yên ổn, nô tỳ về sau không dám bức người uống rượu nữa.”
Y vừa nghe lời này, đang khóc lại cười to một tiếng.
Đông Tụ nói: “Say đến mức hóa điên sao. Người vừa cười cái gì?”
Y không trả lời, mặc kệ câu hỏi của nàng, dài giọng ngâm nga: “Thiểu niên tự phụ lăng vân bút, đáo nhi kim, xuân hoa lạc tẫn, mãn hoài tiêu sắt, thường hận thế nhân tân ý thiểu, ái thuyết nam triêu cuồng khách, bả phá mạo niên niên niêm xuất. Nhược đối hoàng hoa cô phụ tửu, phạ hoàng hoa dã tiếu nhân sầm tịch, hồng bắc khứ, nhật tây nặc!” (Thiếu niên phóng bút tận trời cao, mà đến nay xuân hoa tan mất, cõi lòng đầy hiu quạnh, thường hận thế nhân tâm ý ít, yêu thì nói nam triều cuồng khách, chỉ có thể nhớ lại mà thôi. Nếu ngồi uống rượu cùng hoa cúc, sợ hoa cúc cũng cười người cô đơn, hồng bắc đi, ngày tây tới!)
Ngâm xong lại cười dài một tiếng, tứ chi dang rộng, nằm im trên giường. Đông Tụ chẳng hiểu gì, chỉ thấy ngữ khí y thật buồn, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, nâng tay sờ mặt y, khóe mắt hơi ướt át, theo bản năng cho ngón tay vào miệng, đúng là một loại tư vị cực kì chua xót. Đông Tụ nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang sáng dần, không khỏi than nhẹ một tiếng.