Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời điểm Hàn Cường tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm trên nền đất lạnh lẽo, hai tay hai chân bị trói vào bốn cọc gỗ, tạo thành hình chữ đại. Hắn chỉ có thể nằm ngửa mặt lên, ngay cả hơi trở người một chút cũng làm không được.
Trần nhà rất cao, mờ mịt u tối, có thể rơi vào tầm mắt chỉ là mấy món đồ hỗn tạp phủ kín bụi bặm. Cửa sổ duy nhất mở toang ở trên vách tường rất cao, bầu trời bên ngoài đại khái có rất nhiều mây, khiến cho bên trong kho hàng vô cùng hôn ám.
Hàn Cường chỉ cảm thấy đầu óc từng trận mê man, miễn cưỡng nhớ lại hắn đang ở trong xe, Sở Từ ngồi trên ghế phó lái, đột nhiên lấy ra bình thuốc phun, mạnh mẽ phun lên mặt hắn mấy cái…
Một nỗi sợ hãi từ trong ngực trào ra, tựa như độc xà lan khắp xương cốt toàn thân, mọi thứ chớp mắt trở nên lạnh lẽo.
“Mày tỉnh rồi.”
Sở Từ ngồi trên một chiếc ghế cách chỗ Hàn Cường không xa, khuôn mặt thản nhiên, hai chân thon dài bắt chéo, nhìn qua có vài phần tao nhã văn tĩnh.
Hàn Cường rùng mình: “Cậu làm gì vậy? Đây là đâu? Còn không mau thả tôi ra!”
“…Thả mày ra.” Sở Từ thấp giọng lặp lại, tựa hồ cảm thấy hết sức buồn cười, đầu mày khóe mắt đều hiện lên nét cười nhàn nhạt, “Hàn Cường, vì ngày hôm nay tao đã lập kế hoạch suốt hai năm, mày nói xem tại sao tao phải thả mày? Căn bản không có lý do a.”
“Cậu… cậu rốt cuộc là ai?”
Sở Từ liếc mắt nhìn Hàn Cường một cái, tựa như đang hết sức hưởng thụ vẻ kinh hoàng cùng sợ hãi của hắn. Bày ra dáng vẻ của người đang thưởng thức ly trà chiều nồng đậm hương vị, y từ từ mở miệng hỏi: “Mày còn nhớ rõ hai năm trước khi mày du học trở về, hai người bị mày đụng chết trên đường lớn Bắc Kinh, có tên gọi lần lượt là gì không?”
Lục phủ ngũ tạng như bị dìm trong nước đá, toàn thân Hàn Cường đông cứng, mặt mày thoáng chốc không còn giọt máu.
“Nhớ không được thì để tao nhắc cho mày nhớ. Người phụ nữ trung niên tên gọi Lý Vi Lệ, là giáo viên trung học, đứa bé trai tên gọi Lý Cao Dương, là đứa con duy nhất bà ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn sau khi ly hôn với chồng mình. Cặp mẹ con này là người Quý Châu, ngàn dặm xa xôi chạy tới Bắc Kinh để thăm cậu học trò vừa tìm được công việc tốt. Cậu học trò này sau khi cha mẹ qua đời vẫn luôn được bà nuôi dưỡng chăm sóc, đưa vào đại học.”
Sở Từ dừng một chút, thản nhiên nói: “–Cậu học trò này, chính là tao.”
Hàn Cường há to miệng, rất lâu sau mới run rẩy lên tiếng: “Hóa ra cậu…”
Câu nói của hắn bị một hồi tiếng chuông di động cắt ngang. Sở Từ nhíu mày, nhìn lướt qua dãy số hiện trên màn hình, do dự mấy giây rồi nhấn nút trả lời, “Alo?”
Đầu dây bên kia là thanh âm căng thẳng của Bùi Chí: “Sở Từ, cậu đang ở đâu?”
“Tôi ở đâu có liên quan gì đến Bùi tổng sao!? Ngài cứ quan tâm hành tung của tôi như vậy, thật khiến tôi cảm thấy vừa mừng vừa sợ…”
Khẩu khí lãnh đạm của y khiến Bùi Chí càng thêm nôn nóng, nhịn không được ngắt lời: “Điện thoại của Hàn Cường không ai nghe máy, người tình của hắn nói không biết hắn đi đâu, có phải hiện tại hắn đang ở cùng cậu không?”
Sở Từ lần này không có quanh co, sau một thoáng trầm mặc liền gọn gàng dứt khoát nói: “Phải.”
“Cậu đừng làm bậy, đừng làm ra chuyện gì manh động! Cậu nghe này Sở Từ, nếu bây giờ cậu dừng tay, tôi vẫn có thể bảo vệ cậu. Nếu cậu xuống tay với Hàn Cường, vậy coi như mọi thứ thật sự…”
“Tôi nghe không hiểu anh nói cái gì.” Sở Từ lạnh lùng nói.
“…Cậu nghe không hiểu tôi nói cái gì!? Đừng giả ngu với tôi! Đầu tiên là Hầu Hoành Xương, sau đó là Triệu Đình, cậu nghĩ rằng tôi giống những người khác, cái gì cũng không biết sao!? Cậu nghĩ tôi giống như Nhâm Gia Viễn, chỉ bằng một chiêu điệu hổ ly sơn đã có thể lừa hắn răm rắp chứng minh cậu không có mặt ở hiện trường? Sở Từ, cậu hiện tại dừng tay vẫn còn kịp! Tôi có thể đưa cậu rời khỏi Bắc Kinh, cậu muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, từ nay về sau không cần gặp lại bất cứ kẻ nào ở Bắc Kinh nữa, thậm chí cậu muốn thay tên đổi họ ra nước ngoài cũng không thành vấn đề! Sở Từ, cậu có nghe thấy không? Mau trả lời tôi!”
Sở Từ mặc kệ hắn ở đầu dây bên kia lo lắng rít gào, sau một lúc lâu trầm mặc mới mở miệng hỏi: “Bùi Chí, trên thế giới này không có chuyện tốt vô duyên vô cớ, anh nguyện ý bảo vệ tôi như vậy là do đâu?”
Bùi Chí lập tức nghẹn lời, cả nửa ngày sau mới lên tiếng được: “Tôi… Cậu không cần quan tâm.”
“Bất kể là do nguyên nhân gì, tôi đều cám ơn anh.” Sở Từ dừng một chút, thanh âm thế nhưng ôn hòa ngoài dự kiến, “Nhưng mà Bùi Chí, hiện tại đã quá muộn rồi.”
Y nhẹ nhàng cúp máy, nhất thời cắt đứt toàn bộ tiếng gào thét mất hết phong độ của Bùi Chí ở đầu dây bên kia.
Bên trong kho hàng khôi phục lại bầu không khí tĩnh lặng khiến người ta hít thở không thông.
“–Cậu rốt cuộc là ai?” Với xuất thân của Hàn Cường, tốt xấu gì cũng từng gặp qua mấy chuyện nguy hiểm, lúc này dù run sợ vẫn miễn cưỡng bình tĩnh lại, “Với lại, Bùi Chí có quan hệ gì với cậu? Hầu Hoành Xương cùng Triệu Đình…”
“Chuyện này kì thật không liên quan đến mày lắm, bất quá nếu thời gian dư dả, cho mày làm con quỷ minh bạch cũng không thành vấn đề.” Sở Từ thay đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, nói: “Tao vốn dĩ xem như xuất thân từ gia đình quân nhân, cha tao là quân nhân, mẹ tao là giáo viên. Đáng tiếc giống như điều Bùi Chí từng nói với Hàn Việt, mẹ tao sinh khó qua đời, cha tao lúc tao học trung học cũng mất bởi bệnh ung thư dạ dày. Ông ấy là người hết sức ngay thẳng, không để lại tài sản gì, ngay cả ngôi nhà cũng thuộc về nhà nước, ông vừa mất liền bị thu hồi. Lúc ấy, vì chữa bệnh cho ông mà toàn bộ tiền tiết kiệm đều đội nón ra đi. Thứ ông lưu lại cho tao, chỉ là đám họ hàng lạnh nhạt đã lâu không liên lạc, một món nợ không lớn không nhỏ bên ngoài, có thể nói là một đám tang vô cùng trầm thống mà vinh quang. Vật duy nhất coi như đáng giá chính là thanh quân đao ông đoạt được hồi còn trẻ — vấn đề là không thể đem bán đổi lấy tiền.”
Bàn tay Sở Từ đưa lên hơi dao động một chút. Hàn Cường nhận ra, trên tay y quả nhiên là một thanh đoản đao có vẻ dài hơn những thanh đao khác, vỏ đao rất cong. Nãy giờ y vẫn đặt thanh đao trên đùi, chẳng qua do góc độ của hắn không nhìn thấy.
“Chuyện Bùi Chí không nói với Hàn Việt chính là, sau khi cha tao qua đời thì tao không còn lòng dạ nào đến trường nữa, dự định nghỉ học đến Thâm Quyến làm công. Lúc ấy Lý Vi Lệ, bạn hồi trung học của cha tao, giáo viên hóa kiêm giáo viên chủ nhiệm của tao, một người phụ nữ vừa ly hôn dẫn theo đứa con, cuộc sống vô cùng khốn quẫn, lại đồng ý cho một thằng nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn như tao, buổi trưa lẫn buổi tối mỗi ngày đến nhà bà ấy ăn cơm, còn giúp tao đóng học phí hai năm trung học và một năm đầu đại học. Tới giờ tao vẫn còn nhớ rõ, số tiền kia tổng cộng là chín ngàn nhân dân tệ, chín ngàn.” Y lặp lại con số thêm lần nữa, hỏi Hàn Cường: “Chín ngàn mà nói đối với mày tương đương cái gì? Một ly rượu ngoại? Một bữa cơm? Một món đồ nào đó tùy tiện mua cho người tình?:Đối với người phụ nữ bị mày đụng chết kia, đó là số tiền bà dành dụm hai năm còn chưa đủ, cuối cùng phải đi bán máu mới gom góp được. Vì số tiền này, con trai của bà mùa hè muốn ăn cây kem giá ba đồng cũng luyến tiếc không dám ăn, suốt mấy năm trời ngay cả một bộ quần áo mới cũng luyến tiếc không dám mua.”
Tựa hồ là để bình ổn cảm xúc, Sở Từ hít sâu vào một hơi, đến lúc mở miệng thanh âm đã trở nên cực độ vững vàng.
“Thời điểm học đại học, tao đi làm thêm rất nhiều chỗ, mỗi khi có được chút tiền liền gởi trở về, nhưng bà không bao giờ tùy tiện dùng đến số tiền kia, lần nào cũng cất giữ nguyên vẹn. Tao đã từng thề rằng, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc thật tốt, hiếu thuận với bà như mẹ ruột của tao vậy, để bà vĩnh viễn không cần lo lắng chuyện tiền bạc, được an an ổn ổn sống hết tuổi già. Nhưng không ngờ, trong một lần mày say rượu lái xe, liền vĩnh viễn — vĩnh viễn hủy diệt hết thảy.”
Hàn Cường dường như đã kinh hãi đến tận cùng, há to miệng muốn kêu cứu, thế nhưng Sở Từ đã chạy tới bên cạnh hắn, một cước thật mạnh giẫm nát xương sườn hắn, khiến cho tiếng kêu cứu còn chưa kịp thốt ra đã biến thành tiếng hét thảm thiết.
“Mày không cảm thấy kì lạ hay sao? Trên thế giới này, có những kẻ mới sinh ra đã so với người khác cao quý hơn, kiêu ngạo hơn, có đặc quyền hơn. Bọn họ mở miệng ra là con người cùng bình đẳng, ra vẻ đường hoàng đạo mạo, thực tế lại ở trên cao áp đảo tính mạng lẫn tự do của người người thường, có thể tùy theo sở thích bản thân mà hủy diệt gia đình cùng hy vọng của người thường, có thể không chút e dè cướp đi sinh mạng người thường, thậm chí sau khi đụng chết người vẫn có thể không nể nang mà hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp cao quý của bản thân.”
Sở Từ cúi đầu xuống, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm chiếu ra gương mặt hoảng sợ vạn phần của Hàn Cường.
“Một ngày.” Y chậm rãi nói, “Từ khi bị mày đụng chết tới khi được đem đi hỏa táng, vỏn vẹn chỉ có một ngày. Tao thậm chí không kịp nhìn mặt mẹ con họ lần cuối, khi tao nghe được tin tức, bọn họ đã hóa thành khói đen trong lò đốt xác.”
Khuôn mặt Hàn Cường hoảng sợ đến cực hạn, muốn cố gắng kêu cứu, nhưng cổ họng lại chỉ phát ra thanh âm nghèn nghẹn.
“Kỳ thật, tao hẳn là nên cảm tạ đám quan chức lừa trên gạt dưới kia, bởi vì động tác của bọn chúng nhanh lẹ như thế, cho nên tao căn bản không lộ diện trong suốt chuyện đó. Bọn chúng chỉ gấp gáp chạy đến Quý Châu tìm hiểu đôi chút về gia đình Lý Vi Lệ cùng Cao Dương, sau đó đem mấy phần tiền hậu hĩnh bồi thường cho người chồng trước đã ly dị mấy năm của bà, nay cơ hồ không còn liên hệ gì nữa. Từ đầu tới cuối, những người đó căn bản không thèm điều tra chút nào xem tại sao bà lại dẫn đứa con trai đến Bắc Kinh, không ai phát hiện chuyện này có liên quan đến một người như tao — ngoại trừ Bùi Chí.”
Hàn Cường khó khăn nói: “Bùi Chí…”
“Thực ra, ngay từ đầu tao vốn không nghĩ đến chuyện báo thù.” Một chân Sở Từ vẫn đang giẫm lên xương sườn của hắn, lúc này mới đứng thẳng lên nhàn nhạt nói, “Lúc ấy mày cách tao quá xa, chung quanh mày có người bảo vệ, có vô số ánh mắt, những nơi mày lui tới tao đều không thể đến gần, và quan trọng nhất là mày vốn không thích xuất đầu lộ diện nơi công cộng. Khi đó tao ngoại trừ căm hận cùng nguyền rủa mày, căn bản là không tìm ra cách nào khác, thậm chí địa chỉ nhà mày ở đâu tao cũng không hỏi thăm được. Suốt mấy tháng liền tao bị cừu hận lẫn không cam tâm dày vò, cho đến một ngày Hàn Việt tìm tới cửa. Mày có biết lúc đó tao có bao nhiêu mâu thuẫn không!? Tao thực sự chán ghét người nhà bọn mày, nhưng nếu không có Hàn Việt tao làm sao mới có thể tiếp xúc với mày và Triệu Đình? Tao làm sao nắm rõ nơi ở của Triệu Đình tại Xuân Sướng viên? Tao làm sao có thể sắp đặt kỹ lưỡng từng đường đi nước bước, thời gian và nhân chứng chứng minh tao không có mặt ở hiện trường, cuối cùng tránh khỏi điều tra, an toàn tuyệt đối? Hai năm, suốt hai năm trời Hàn Việt rất ít khi quay về Bắc Kinh, cho dù có về cũng không thường xuyên trở lại Hàn gia, tao căn bản không thể tiếp xúc với mày. Mãi cho đến lần trước dùng cơm ở nhà mày, tao rốt cuộc mới nắm được cơ hội.”
Sở Từ một tay nắm chặt chuôi đao, dùng lực rất lớn, lòng bàn tay gần như bị ma sát đến phát đau, kế tiếp mới chậm chạp rút đao ra khỏi vỏ.
“Thời điểm giết Hầu Hoành Xương, tao đã biết là không thể quay đầu lại nữa. Đợi khi chém Triệu Đình, trong bệnh viện tao mới nhận ra rằng tao bị lộ, bởi vì những người khác đều không biết mối liên hệ giữa tao và Lý Vi Lệ, nhưng Bùi Chí thì biết. Hắn từng đi tới Quý Châu điều tra cẩn thận về tao, có khả năng ngay từ đầu hắn đã biết lý do tại sao tao không trốn khỏi Hàn Việt, chính là hắn không nói ra, làm bộ như cái gì cũng không hề biết. Có khả năng, ngay từ đầu hắn không hy vọng tao sẽ đi đến bước cuối cùng này, nhưng mà không có biện pháp, Hàn Cường. Nếu không giết mày, cả đời này tao cũng không thể yên ổn, tao có chết cũng không nhắm mắt.”
Sở Từ nhấc đao lên, Hàn Cường liều mạng van xin đứt quãng: “Đừng! Đừng giết tôi! …Tôi có thể cho cậu tiền! Tôi có thể…”
“Mày có thể mang người nhà của tao trả lại cho tao không?”
Hàn Cường phát ra một tiếng khóc thảm, kỳ thật mũi đao còn chưa chạm đến người hắn, kia chỉ là do hắn bị dọa sợ mà thôi.
“Chúng ta có đến mấy tiếng đồng hồ, tao có thể cho mày chậm rãi thể nghiệm thống khổ cùng phẫn nộ của tao lúc đó.” Sở Từ nhìn đồng hồ, sau đó còn mỉm cười một cái.
“Yên tâm, mày không phải kẻ cuối cùng.”