Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Được rồi, ta rút lại câu trước—“Nhị thiếu gia mắng ta vài câu, ta không sao cả.”
Thực tế là Nhị thiếu gia ra tay rất mạnh, đẩy ta ngã xuống đất chẳng hề lưu tình, cơm canh vung vãi khắp nơi.
Phản ứng đầu tiên của ta là, tiếc mấy cái bát sứ bị vỡ, biết thế này đã dùng bát gỗ.
Sau đó mới từ từ cảm thấy đau.
Ngẩng đầu lên, Nhị thiếu gia đã sập cửa lại, chẳng còn bóng dáng đâu.
Giờ ta mới nhận ra Kiếm Như quả là người đại trí, hai ngày nay, dù lo lắng cho Nhị thiếu gia, nhưng mỗi lần đi đường, hắn đều đi vòng qua viện của Nhị thiếu gia.
Tối đó ta lại mang cơm tới, lần này ta đã khôn ra, đổi dùng bát gỗ, còn mang theo một bát canh ngọt giải rượu, chỉ gõ nhẹ lấy lệ lên cửa một cái, rồi nhấc váy định chạy.
Không ngờ lần này cửa mở ngay lập tức, Nhị thiếu gia đứng đó, mặt mày vô cảm gật đầu về phía ta.
Hắn nói: “Vào đây.”
Vào... đâu cơ?
Không lẽ Nhị thiếu gia định nhốt ta lại để đánh?
Ta thật sự không muốn vào, cánh tay ta bị trầy da còn chưa khỏi mà.
Ánh mắt nhị thiếu gia lảng tránh, hầu kết chuyển động, cuối cùng buông một câu: “Xin lỗi.”
Ta thấy hắn trông không còn dữ tợn như ban ngày bèn xách hộp đựng thức ăn dưới đất lên, thấp thỏm bước vào phòng.
Vừa vào ta liền phát hiện phòng Nhị thiếu gia chẳng khác gì bãi chiến trường, khắp nơi đầy rẫy xác bình rượu, đến một chỗ để đặt chân cũng không có.
Nhị thiếu gia tùy tiện đá văng mấy cái bình, dọn ra một khoảng trống, lười nhác nói với ta: “Ngồi đi.”
Chủ tử còn đứng, sao ta dám ngồi?
Ta gãi đầu gãi tai nói: “Nhị thiếu gia, ngài ăn ít gì trước đi, để nô tỳ dọn dẹp cho.”
Rồi ta nhặt mấy bình rượu rỗng đi ra ngoài rồi tiện tay mang theo một cái chổi trở lại.
Nhị thiếu gia dựa nửa người vào khung cửa nhìn ta quét dọn, tay cầm một bình rượu nhỏ, vẫn đang uống.
Ta liếc hắn hai cái, định khuyên vài câu, nhưng lời đến bên miệng lại sợ hắn đánh, ngẫm nghĩ một lát vẫn không dám nói. Không ngờ cái liếc mắt ấy lại đụng vào ánh mắt của Nhị thiếu gia, hắn khựng lại, đi đến bên bàn, bưng bát canh giải rượu lên, một hơi uống cạn.
“Thập Lục, có phải ngươi thấy ta vô dụng lắm không?”
“Sao lại thế được, Nhị thiếu gia chắc có lẽ chưa phát huy tốt thôi, lần sau chắc chắn sẽ đỗ.”
“Ân khoa ba năm một lần, ba năm lại thêm ba năm, đời người có mấy lần ba năm?”
“Nô tỳ nghe nói, trong trường thi có cả lão ông năm sáu mươi tuổi, Nhị thiếu gia tuổi còn trẻ mà trúng cử nhân, là đã hơn hẳn ngàn vạn người rồi.”
Nhị thiếu gia khẽ thở dài: “Hơn được ngàn vạn người, nhưng ngay cả góc áo của Đại ca ta cũng chẳng bằng.”
Này...
“Mỗi người đều có sở trường riêng, Nhị thiếu gia không cần phải so sánh với Đại thiếu gia.”
“So sánh gì chứ, ta tự biết rõ mình không phải người giỏi chuyện học hành, trúng được cử nhân đã là vạn hạnh, dù có học thêm ba mươi năm cũng chẳng thể thi được như Đại ca.”
Nhị thiếu gia nói vậy, trên mặt mang nụ cười tự giễu, nhưng vẻ mặt lại rất cô đơn. Huynh trưởng của hắn nổi tiếng tài giỏi, người đời chỉ biết đến Ngụy Chiêu trúng liền tam Nguyên, mười chín tuổi đã là người đệ nhất thiên hạ, có mấy ai biết rằng Ngụy gia còn có một nhị lang quân tên là Ngụy Lăng đây.
Ta nghẹn một hồi, cuối cùng mới thốt ra được một câu: “Nhị thiếu gia... ngài bán trâm rất giỏi.”
Nhị thiếu gia phì cười: “Thập Lục, ngươi thật biết an ủi người khác.”
Hả?
Đây là khen ta hay mắng ta đây?
Hai ngày sau, phu nhân cuối cùng cũng sắp về tới.
Từ sáng sớm chúng ta đã nhận được tin, lập tức bắt tay vào chuẩn bị. Viện của phu nhân, ta quét đi quét lại đến ba lần.
Giữa lúc đó Đại thiếu gia gọi ta lại, hỏi tay ta làm sao vậy.
Ta ngơ ngác nói: “Không sao mà.”
Đại thiếu gia nhướn mày: “Cái bình tưới hoa nặng đến mức ngươi không nhấc bằng một tay được sao?”
Lớp gạc quấn quanh tay ta được tháo ra, bột thuốc được rắc lên, rồi được quấn lại từng vòng từng vòng một. Khoảng cách gần đến nỗi ta có thể thấy rõ nốt ruồi nhỏ dưới mi mắt của Đại thiếu gi, chỉ thấy hắn mặc áo trắng như tuyết, phong thái như tiên nhân. Ôi, trên đời sao lại có người đẹp đẽ, dịu dàng như Đại thiếu gia chứ, ta nhìn mà ngẩn ngơ.
“Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Ta chống cằm, nói: “Đại thiếu gia, ngài thật tốt. Không biết cô nương nào mới xứng làm thê tử của ngài, chắc chỉ có tiên nữ trên trời mới xứng thôi, nhưng không biết tìm tiên nữ ở đâu đây.”
Đại thiếu gia khẽ nhướng mày.
“Ngươi còn lo chuyện đó. Nói đi, đang yên đang lành, sao tay lại bị thương?”
Ta cười hì hì nói: “Chân trái vấp vào chân phải nên ngã ạ.”
“...Nói linh tinh.”
Vì phạt tội ta nói linh tinh, hắn mạnh tay thắt nút băng vải trên tay ta, đau đến mức ta phải rụt lại.
“Đã biết đau thì lần sau cẩn thận một chút.”
12.
Sau khi phu nhân về tới nơi liền cãi nhau một trận với Nhị thiếu gia.
Vì Nhị thiếu gia muốn tòng quân.
Một người hiền hòa như phu nhân cũng giận dữ đến mức đập nát chén trà, sai Kiếm Như đi lấy roi mây, muốn dùng gia pháp với Nhị thiếu gia.
Nhị thiếu gia cũng người gan dạ, hắn vung áo bào, quỳ thẳng tắp trên nền gạch, dáng vẻ như kiểu muốn ch-é-m muốn gi-ế-t thì tùy.
Thế là phu nhân vừa đánh, vừa lau nước mắt.
“Con có biết phương Bắc loạn lạc, người Đột Quyết đều là những kẻ ăn sống nuốt tươi, con đi để làm gì?”
Nhị thiếu gia đáp: '”Nếu có chiến loạn thì ắt cần nhân tài, con muốn kiếm quân công.'
“Ngụy gia sinh con, nuôi con, có thiếu ăn thiếu mặc gì đâu mà con phải đem tính mạng đi đổi lấy công danh? Nay tình cảnh trong nhà thế nào? Phụ thân con sau cơn bạo bệnh, sức khỏe không bằng lúc trước, đại ca con đến nay vẫn chưa khỏe hẳn, nếu con có chuyện gì, ta chỉ còn cách đ.â.m đầu ch-ế-t đi cho xong. Trong nhà đã vạch sẵn con đường cho con, mười năm đèn sách khổ cực, con nói bỏ là bỏ, chẳng qua là không thi đỗ thôi, lần sau thi lại là được. Ngụy Lăng, con đúng là đứa hèn nhát, mẫu thân xem thường con!'