Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
7.
Nguyên liệu nấu ăn ở Ngụy gia vốn có thái nông đưa tới nhà.
Khi Ngô quản gia còn ở đây đã sắp xếp đâu ra đấy, rau thịt thì ba ngày đưa một lần, gạo và mi thì một tháng một lần.
Nhưng không biết vì sao, sáng ngày hai mươi mốt, thái nông không đến.
Trong phủ vẫn còn ít đồ ăn, ta xắt khoai tây, xào cùng thịt khô, hấp một đĩa bí đỏ, rồi chọn lấy một nắm rau trong bó cải bó xôi có hơi héo để nấu một bát canh.
Ta tưởng đại thúc đưa rau dưa có việc bận nên chậm trễ, nhưng đến chiều vẫn không thấy động tĩnh gì.
Nếu hôm sau thái nông vẫn không đến, nói thật thì cũng vẫn thể tạm thời nấu được một bữa, nhưng dù khoai tây ngon đến đâu, ta cũng không thể để chủ tử ăn món đó mãi được đúng không?
Không bột thì đố gột nên hồ, ta đem chuyện này bẩm báo với Đại thiếu gia.
Đại thiếu gia nói: “Nếu vậy, tạm thời cứ ra ngoài mua một ít về trước.”
Ở hoàng thành, dưới chân thiên tử, chẳng có thứ gì là không thể mua được.
Nhưng vừa nghe lời Đại thiếu gia, ta và Kiếm Như đồng loạt lộ vẻ khó xử.
Hắn biết đường, nhưng không biết đi chợ.
Ta biết đi chợ, nhưng không biết đường.
Đại thiếu gia lại nói: “Không sao, các ngươi đi cùng nhau là được.”
Ta và Kiếm Như đồng thanh: “Sao mà làm vậy được?”
Đại thiếu gia bây giờ đi đứng không tiện, bên cạnh nhất định phải có người ở lại hầu hạ.
Một ý nghĩ lóe lên, ta hớn hở nói: “Đại thiếu gia, hay là người đi cùng bọn nô tỳ đi?”
Kiếm Như nhìn ta với vẻ mất tự nhiên.
Động tác của Đại thiếu gia cũng ngừng một chút, lát sau, hắn điềm đạm nói: “Ta còn có việc, không đi được.”
Ài, để Đại thiếu gia ở nhà một mình, chắc chắn là không được.
Nếu chỉ có một người ra ngoài đi chợ, thì phải là Kiếm Như, dù sao không biết đường còn khó khăn hơn không biết đi chợ, huống chi, hắn đi bộ nhanh, chắc chắn là đi một lát là về rồi.
Vì vậy ta quay sang Kiếm Như nói: “Hay là ngươi đi đi, mua chút hành gừng, những thứ khác thì tùy ý.”
Kiếm Như ngượng ngùng nói: “Giờ này rồi, đồ chắc không còn tươi nữa... à ờ, thực ra ta cũng không rành việc chọn đồ lắm...”
Hả?
Ta cũng không ngờ đến chuyện này.
Tóm lại không tươi vẫn hơn là không có đồ ăn. Ta định nói không tươi cũng không sao, cùng lắm thì ta nhặt lại cũng được, thì nghe thấy Đại thiếu gia nói: “Ngươi đến Ngụy gia được hai tháng rồi, trước đây trong phủ nhiều việc, không có rảnh cho ngươi ra ngoài. Thượng Kinh có nhiều thứ hay ho, bảo Kiếm Như dẫn ngươi đi dạo một vòng đi.”
Làm thế sao được, đâu có chuyện ta ra ngoài chơi, còn chủ tử lại bị bỏ ở nhà.
Ta đang định phản bác lại thấy Đại thiếu gia đã cầm lấy sách, có vẻ như không muốn nói nhiều, ý hắn đã quyết.
Ta liền câm miệng, Kiếm Như và ta nhìn nhau một cái rồi hành lễ lui ra.
Trên phố biển người tấp nập, khắp nơi đều là những quầy hàng chen chúc. Bán kẹo đường, làm xiếc, bán đồ ăn... Ta bị dòng người chen chúc đẩy tới trước một quầy diễn xiếc khỉ, không thể cựa quậy, toàn thân chỉ có đôi mắt là còn động đậy được. Nhưng ta lại chẳng muốn dời mắt, chỉ vì con khỉ kia nhảy lên nhảy xuống, có thể trồng cây chuối, có thể nhảy qua vòng lửa, quá là vui mắt.
Kiếm Như cũng bị chen chúc bên cạnh ta, hắn rõ ràng là người từng trải, thấy dáng vẻ của ta như một đứa nhà quê thôn quê ngây ngô, liền có chút khinh thường, lời nói có phần khoe khoang.
“Thấy sao, Thượng Kinh của bọn ta phồn hoa náo nhiệt lắm đúng không?”
“Thật thần kỳ, quả thật là thần kỳ! Ta chưa từng thấy trò xiếc khỉ nào đặc sắc như vậy……Hầy, bên ngoài náo nhiệt thế này, nếu Đại thiếu gia cùng chúng ta ra đây thì tốt rồi, ngài ấy không thấy thật đáng tiếc.”
Kiếm Như cứng người lại, sau đó thấp giọng khẽ nói: “Gia sẽ không ra ngoài đâu.”
“Tại sao?”
Kiếm Như không trả lời.
Ta chợt nhận ra. Ta đến Ngụy gia đã hai tháng rưỡi, ngoài việc dưỡng thương, Đại thiếu gia chưa một lần bước ra khỏi cửa.
“Đại thiếu gia... chẳng lẽ trước đây cũng không ra ngoài sao?”
Kiếm Như liếc ta một cái.
"Nghe ngươi nói kìa, gia phải vào triều, phải lo công vụ, qua lại xã giao, bái kiến các thúc bá, sao có thể không ra ngoài. Ngươi chưa từng thấy cảnh tượng gia nhà chúng ta ra ngoài hoành tráng thế nào đâu. Ngày mà thiếu gia đỗ trạng nguyên, cưỡi ngựa trên con phố lớn, mọi cô nương trong thành Thượng Kinh này đều đuổi theo ngài ấy để ném túi hương, đến đêm về cởi áo tắm rửa, bả vai đều bầm tím cả."
Vậy là từ sau khi bị thương, hắn không còn muốn ra ngoài nữa.
Ôi...
Ta khẽ kéo tay áo của Kiếm Như.
"Ngươi với Đại thiếu gia ngày nào cũng ăn đồ ta nấu, có thấy chán không? Hôm nay hiếm được một lần ra ngoài, chi bằng mua món gì khác về? Đại thiếu gia có thích ăn gì không?"
"Cái này thì... không có."
"Hả? Sao lại không có?"
Ai mà lại không có món yêu thích chứ, ví dụ như ta, rất thích ăn kẹo hồ lô.
Kiếm Như cẩn thận nghĩ một hồi rồi nói chắc nịch: "Đúng là không có."
"Ta theo gia bao nhiêu năm, chưa từng thấy gia kén chọn bất cứ món gì. Từ quán hoành thánh ở cổng thành, đến há cảo thủy tinh của Thiên Hương Lâu, từ bát trà đơn sơ ở thôn quê, đến trà Quân Sơn Ngân Châm ở ngự tiền trong cung, gia đều đối xử như nhau."
Ta còn tưởng mình không bị sa thải là do nấu ăn ngon, hóa ra là do chủ tử không kén ăn?
Nhớ lại dáng vẻ luôn bình đạm như gió như mây của người ấy, từ khi biết hắn, ta chưa từng nghe một câu than vãn nào từ miệng hắn. Ngay cả khi ta ngủ quên làm lỡ việc cũng không trách mắng nửa lời.
Ta gãi đầu, nói: "Nhưng hẳn là vẫn có thứ ngài không thích chứ, hẳn Đại thiếu gia không thích ăn cay lắm, lần trước món thịt xào ớt ngài ấy chẳng động đũa mấy."
"Sao ngươi biết? Ba chúng ta ăn cùng, lần nào đĩa cũng sạch sẽ mà."
Ta u oán nói: "Đó là do ngươi ăn nhiều..."
Kiếm Như: "..."
Để Đại thiếu gia ở nhà một mình lâu cũng không ổn, chúng ta mau lẹ mua thức ăn xong rồi vội vàng quay về.
Hắn không mấy đồng tình với việc ta cứ khăng khăng mua một xâu kẹo hồ lô về.
"Ngươi mua thứ này làm gì? Chẳng lẽ coi gia là trẻ lên ba ư?"
"Ngươi đâu phải trẻ lên ba nhưng vẫn ăn đó thôi? Huống chi, hai ta đều ăn mà không mua cho Đại thiếu gia cũng coi được sao?"
"Gia chắc chắn không ăn đâu."
"Vậy ngươi thử nói xem Đại thiếu gia thích ăn gì, chúng ta mua."
Kiếm Như lặng thinh, sờ mũi, không nói gì nữa.
Ở phủ Ngụy gia, Đại thiếu gia đang ngồi trước cửa sổ đọc sách, một tay khẽ nắm cuộn trục, tay kia đưa ra khỏi ống tay áo để chống cằm, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ và tiếng hoa rơi.
Ta và Kiếm Như tay xách nách mang, trên tay bị dây hằn trắng cả ra. Giữa trời hè oi bức, xâu kẹo hồ lô ta gói mang về đã bắt đầu hòa tan, lớp đường phía dưới dần dần chảy ra, như sắp nhỏ xuống tới nơi.
Ta sợ để lâu nữa sẽ tan hết liền bước vội đến trước cửa sổ, gọi giòn giã: "Thiếu gia!"
Một tiếng ấy như hòn đá đánh vỡ mặt hồ, Đại thiếu gia hơi sửng sốt, đôi mắt vốn tĩnh mịch sinh ra một ít sắc thái, quay ra nhìn theo tiếng gọi, bên môi nở một nụ cười: "Sao lại về sớm thế?"
Ta quá thấp, cửa sổ lại quá cao, dù đã nhón chân, ta cũng chỉ ló được cái đầu.
Ta nhảy lên, giơ cao xâu kẹo hồ lô: "Đại thiếu gia, cầm lấy, nhanh cầm lấy!"
Hắn có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Đây là...?"
"Ta và Kiếm Như mua cho ngài." Ta hớn hở đáp, "Không biết ngài có thích không?"
Một người đưa một người cầm, giọt đường cuối cùng nhỏ dọc theo que cầm rơi đúng vào cốc nước của Đại thiếu gia, tạo thành một gợn sóng nhỏ.
Hắn cụp mi xuống nhìn ta, nhàn nhạt nói một tiếng cảm ơn.
Hả, cảm ơn gì chứ.
Hắn cho ta vào ở trong viện, không cần cô đơn một mình trong căn phòng u ám đáng sợ kia nữa, ta biết ơn hắn còn không hết.
Ta vẫy tay, cười hì hì nói: "Nếu ngài thích, lần sau ta sẽ mua thêm."
Đại thiếu gia mỉm cười, vẫn nói lời cảm ơn, hắn nói: "Phiền ngươi quá."
Phiền gì chứ, đồng tiền mua kẹo hồ lô cũng là của Ngụy gia, ta chỉ tự chủ trương mua thôi, đâu xứng nhận lời cảm ơn của chủ tử.
Ta lại vẫy tay, xách hai giỏ rau chạy vụt đi.
Đến ngày hôm sau, thái nông vẫn chưa đến giao đồ.
Ta ở trong bếp muối cá đã mua, thầm may mắn hôm qua có dự phòng, lôi kéo Kiếm Như mua nhiều một chút.
Kiếm Như biết nhà người thái nông đó ở đâu, đợi ăn xong hắn liền đi tìm người ta.
Một canh giờ sau Kiếm Như mặt mày sầm sì trở về, không đến chỗ Đại thiếu gia, mà đến chỗ ta trước.
Thấy sắc mặt hắn không dễ coi, ta đun nước pha cho hắn một ấm trà.
Bếp lửa bập bùng, Kiếm Như cầm quạt hương bồ dùng để quạt bếp phẩy phẩy cho mát, đợi cơn nóng bức vơi đi hắn mới bực bội nói:
"Người thái nông kia họ Trương, hôm kia bị ngã gãy chân."
"Gãy chân? Đã tìm đại phu xem chưa?"
"Hừ, ngươi quan tâm hắn làm gì, một tên mắt chó khinh người."
Đang yên đang lành lại đột nhiên nói người ta mắt chó khinh người, lời nói trước sau không khớp làm ta thấy khó hiểu.