Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm đó, Khang Kiện bị âm thanh “răng rắc răng rắc” làm tỉnh ngủ.
Y đứng dậy, nháy mắt, ý nghĩ đầu tiên là trong phòng có kẻ trộm.
Y vừa cầm lấy chủy thủ, vừa lặng lẽ đứng dậy nhìn xem kẻ trộm là ai.
Ánh trăng nhè nhẹ hắt vào phòng, công phu của Khang Kiện cũng không tồi, nhưng nhìn một vòng vẫn không phát hiện ra ai khác, trong lòng cảm thấy kì quái, cẩn thận nghe, hình như thanh âm từ tháp thượng truyền tới… Suy nghĩ một chút, Khang Kiện đã hiểu ra, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, cầm chủy thủ đi đến tháp, nhìn kỹ, quả nhiên, Cư Nguyệt cuộn tròn mình vừa ôm cải củ vừa gặm.
“Buổi tối ngươi ăn không no sao?” Khang Kiện có chút bất lực hỏi, vốn muốn rống lên, lại thấy Cư Nguyệt tựa hồ rất đói bụng, y liền rống cũng không rống được, đành ôn nhu hỏi, ngữ khí đối với người bị đánh thức lúc nửa đêm mà nói, tuyệt đối là rất ôn nhu.
“A, Khang Kiện, ngươi dậy rồi.” Cư Nguyệt mở mắt, nhìn ngoài cửa sổ: “Di, trời còn chưa sáng, sao ngươi dậy sớm như vậy.” Hắn kinh ngạc không biết vì sao Khang Kiện lại dậy lúc nửa đêm. Điều này càng khiến Khang Kiện thêm bất lực.
Y chỉ chỉ cải củ trong tay Cư Nguyệt: “Ngươi gặm cải củ, ta còn tưởng trong phòng có trộm, ta nhớ rõ bữa tối ngươi ăn rất nhiều mà, vì sao nửa đêm còn có thể ăn.” Y nói xong bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, gật đầu nói: “Nga, buổi tối ngươi đều ăn rau, khó trách cảm thấy đói bụng, nghe ta, về sau ăn nhiều thịt một chút, ngươi xem, một nam hài tử gầy yếu như vậy, giống cái gì.”
Cư Nguyệt cười nói: “Kỳ thật cũng không phải đói, nhưng cầm cải củ trong tay, nhịn không được mới ăn.” Hắn nói xong lại cắn tiếp cải củ: “ Khang Kiện, nơi này của ngươi, sư phụ có tay nghề trồng cải củ thật tốt, vừa ngọt vừa giòn, ta chưa từng nếm qua cải củ tốt như vậy.” Lại gặm một cái: “A, nước cũng thật ngọt.”
Mặt Khang Kiện nhất thời một mảng xanh đen: “Ngươi xác định ngươi không phải con thỏ.” Y hỏi.
Tối thiểu y còn biết, không ai lại ôm một cây cải củ mà ca ngợi, bây giờ thiên hạ thái bình, Cư Nguyệt cũng không phải dân chạy nạn,….Nhưng y chỉ đùa một chút, nên không phát hiện trong mắt Cư Nguyệt xuất hiện một tia kinh ngạc. Chỉ trong chớp mắt, Cư Nguyệt cười hì hì nói: “Khang Kiện, sao ngươi nói ta như vậy? Ta chỉ đánh thức ngươi, đừng vì vậy mà kết tội ta chứ?” Cùng lúc đó, trong lòng hắn lại nghĩ: không phải đâu, chẳng lẽ chỉ có thỏ mới thích ăn cải củ sao?
“Quên đi quên đi, ngươi liền một hơi ăn xong, ta chờ ngươi ăn xong rồi tiếp tục ngủ, hoặc là không ăn, để lại làm bữa sáng, ta sẽ bảo Tiểu Tứ lấy cải củ mang theo, trên đường ăn. Ha ha, đâu có người tốt như ta quan tâm tới người hầu, ngươi thật là có phúc.” Y vừa nói vừa cười rộ.
“Khang Kiện, ngươi chưa đưa ta bạc bán mình.” Hắn hung hăng cắn một cải củ cho hả giận, xem người này đang nói cái gì, cấp cải củ cho người hầu ăn, con thỏ tinh như hắn cũng không phải vì tốt như vậy mà ở đây, nếu trong phủ không có nha hoàn tỷ tỷ xinh đẹp, sao người có địa vị cao như hắn lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp mà tới nơi này! Ân, nhưng cải củ này thực tốt, trước khi phi tiên đem cải củ đến trồng ở Vu Ẩn Sơn, sau thành tiên yêu, còn có thể ngẫu nhiên xuống hạ giới ăn no.
“Ân, bạc bán mình của ngươi đã chuẩn bị, ngày mai đưa cho ngươi, dọc đường đi thích gì cứ mua.” Khang Kiện thấy Cư Nguyệt đã gặm xong cải củ, liền đứng dậy định đi ngủ.
“Không, ta không cần mua gì, ta phải dành để khi trở về….Đến nơi đó gặp Bích Thược tỷ tỷ, lúc này ta có tiền, ha ha ha, có thể lên giường của Bích Thược tỷ tỷ, dù không lên giường, thì mặt khác của tỷ tỷ cũng thật khá nga. Ôm lấy cảm giác thực mềm mại…”
Không đợi nói xong, gương mặt nghiêm túc đột nhiên phóng đại trước mặt, khiến Cư Nguyệt nhất thời bị sốc, sau đó hắn nghe thấy thanh âm lạnh lùng vang lên: “Nhớ kỹ, ngươi là người hầu của Khang phủ, không được phép nói ra những từ ngữ *** đãng, nếu không, ta sẽ không tha. Còn có, ngươi tuổi nhỏ, đang ở thời điểm trưởng thành, đâu thể làm những nữ nhân kia thích thú, hơn nữa ta là chủ tử của ngươi, không thể cũng muốn cấm quản ngươi một chút, về sau ít đi lại tránh hại người hại mình, biết không?”
Cái gì? Hại người hại mình, từ ngữ *** đãng? Hắn thích các tỷ tỷ xinh đẹp mềm mại, thơm thơm, nghĩ muốn ở nơi đó hảo hảo ngủ một giấc mà thôi. Y nghĩ thỏ tinh hắn là loại sắc quỷ lạm tình thế sao? Thật là buồn cười, dù thử đông cung đồ, hắn cũng muốn cùng với một tỷ tỷ mà hắn yêu thương. Bất quá những lời này Cư Nguyệt không định nói cho Khang Kiện, giờ hắn đang đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vạn nhất nói cho y, y sinh ý xấu cản trở mình thì sao? Quên đi, cứ để cho y hiểu lầm. Cư Nguyệt gặm khối cải củ cuối cùng trong tay, vỗ vỗ y phục, cảm thấy mĩ mãn, nằm xuống nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, sắc trời vừa tờ mờ sáng, Khang Kiện từ biệt mẫu thân, mang theo Tiểu Tứ, Cư Nguyệt và Vượng Hỉ rời phủ, sự tình khẩn cấp, bốn người dùng bốn tuấn mã hướng kinh thành mà đi.
Cư Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, cao hứng vô cùng, trong lòng cuồng tiếu: “Ha ha ha, ngựa thối, ngươi xem đi, trên núi ngươi không cho ta cưỡi, hiện giờ hạ sơn ta liền cưỡi ngựa, hơn nữa con cháu của ngươi tính tình còn tốt hơn ngươi, lần trước thối xà chỉ ở trên lưng ngươi ngủ chốc lát, ngươi liền ném hắn lên cây, khiến hắn suýt chút nữa biến thành bãi bùn, ngươi nên hướng bọn hậu bối mà học tập a, ngươi xem, nó chở ta, chút phản kháng cũng không có, thật thư thái, ha ha ha.”
Thấy mặt hắn hiện lên đắc ý, Vượng Hỉ bên cạnh không nhịn được hỏi: “Sao vậy? Cư Nguyệt, ngươi nhặt được bảo khố hay sao mà cười vui vẻ thế.” Vừa dứt lời, Tiểu Tứ bên cạnh liền bĩu môi: “Nhặt được bảo khố gì, hắn cao hứng là vì mấy cây cải củ trong tay nải.” Nói xong. ngay cả Khang Kiện cũng mỉm cười.
Cư Nguyệt hừ một tiếng, lấy tay kéo lọn tóc: “Chim khổng tước biết an chí lớn, ta không so đo với phàm phu tục tử các ngươi.” Nói xong thúc vào bụng ngựa, ngựa hí lên một tiếng, chạy càng nhanh, chẳng mấy chốc vượt lên dẫn đầu.
Dọc đường đi vất vả không thể nói hết, lúc đầu Cư Nguyệt còn cao hứng, sau vài ngày chạy ngày thâu đêm thì mệt đến nỗi cả khí lực ngắm mỹ nữ tỷ tỷ cũng không còn. Đến được kinh thành, cơ hồ cả người từ trên lưng ngựa ngã xuống.
May mắn Khang Kiện nhanh mắt, vội vàng đỡ, cười nói: “Xem, lúc trước còn hăng hái, cuối cùng, càng cưỡi càng không được?”
Cư Nguyệt liếc hắn một cái, thầm nghĩ, vô nghĩa, thân là thỏ kỵ mã, chuyện đã khó tin, với thể lực của thỏ, có thể chạy đến Tây Thiên sao?
May mắn có mấy cây cải củ, nếu không hắn đã sớm nằm úp sấp.
Khang Kiện thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bộ dáng mệt mỏi, đành kéo hắn vào lòng, ôm đến phòng khách, lúc đó người trong phủ cũng được Vương Hỉ truyền tin, đều ra nghênh đón. Lão gia bị nhi tử chọc giận đến sinh bệnh, chưa khỏi hẳn nên ở trong phòng nghỉ ngơi, chỉ có phu nhân và nha hoàn ra đón, vì nhi tử độc nhất gây nên đại họa, cho nên tinh thần thoạt nhìn cũng không tốt.
Khang Kiện tiến lên bái kiến thẩm thẩm, phu nhân thấy Cư Nguyệt được y ôm, tướng mạo lại xinh đẹp, tưởng người trong lòng Khang Kiện nữ phẫn nam trang, vội vàng bảo hắn ngồi bên cạnh, phân phó trà nước điểm tâm, lại đưa trái cây trên bàn cho hắn.
Cư Nguyệt ngồi trên ghế, khoát tay nói: “Cái này không vội, quan trọng hơn là đưa một cây cải củ đến.”
Lời vừa nói ra, phu nhân và nha hoàn đều ngây ngẩn cả người, Tiểu Tứ cùng Vượng Hỉ lại dùng sức nén cười, đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Khang Kiện chạy đến, cúi đầu quát lên: “Cải củ, cải củ, ngươi chỉ biết cải củ, trong mắt còn gì khác nữa không?”
Cư Nguyệt ngẩng đầu, mắt sáng lên, kích động nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nhiều vị nha hoàn tỷ tỷ xinh đẹp ở trước mặt, ta lại nghĩ cải củ, đáng chết đáng chết, thật sự là đường đột giai nhân.” Nói xong đứng lên, lại bị Khang Kiện bắt ngồi xuống. Chỉ nghe y hung tợn nói: “Ngươi ngoan ngoãn ngồi chờ cải củ, ta phái người đi mua.” Nói xong phân phó nha hoàn đi mua cải củ, hướng phu nhân đang kinh ngạc nói: “Thẩm thẩm, đây là người hầu ta mới mua, lời nói cử chỉ có chút quái dị. Thẩm thẩm đừng để ý đến hắn. Hiện giờ chuyện Đường ca thế nào? Kết cục đã định sao?”
Y vừa hỏi xong, lão phu nhân liền rơi lệ, vừa khóc vừa gật đầu.
“Đều do lão gia, chỉ có nhi tử độc nhất cũng không chịu gặp Hoàng thượng cầu tình, chẳng lẽ thái độ làm người của thiếu gia còn chưa rõ ràng sao?” Nha hoàn thì thào oán giận.
Khang Kiện trầm ngâm một chút, nói: “Thúc thúc cũng có cái khó xử, thúc là thừa tướng đương triều, là quân thần gương mẫu, sao có thể thiên việc tư? Hẳn là lúc này trong lòng cũng khó chịu. Nhưng chuyện quả thật rất kì quặc.” Y ngẩng đầu lên: “Thẩm thẩm, Đường ca bị nhốt ở đâu? Chiều nay ta muốn đi thăm hắn, tìm hiểu một chút.” Nói xong thấy phu nhân quỳ trước mặt y: “Khang Kiện a, tính mạng nhi tử của ta đều nằm trong tay cháu, cháu phải nghĩ biện pháp cứu nó, hiện giờ nó bị nhốt ở tử lao, ngay cả ta cũng không thể hỏi thăm, không biết nó có chịu khổ chịu đói, ta….” Chưa nói hết, sớm đã nghẹn ngào.
Khang Kiện kinh ngạc, lông mi nhếch cao: Không đúng, việc này không đúng, tử lao là trọng địa, nhưng Đường ca là công tử của phủ, không thể ngay cả thăm hỏi cũng không được. Bất quá y không nói chuyện này ra, phải đi tìm Hoàng Thượng, dù thế nào y cũng phải đến tử lao!
Nghĩ vậy, y liền đứng dậy: “Thẩm thẩm, ta sẽ đi một chuyến, thẩm đừng lo lắng, việc này không đơn giản, chắc chắn có âm mưu, tám phần là Đường ca bị người khác hãm hại.” Y nói xong, chuyển ánh mắt về phía nha hoàn rồi dừng lại trên người Cư Nguyệt: “Đi, chúng ta ra ngoài một chút.”
Lão phu nhân lau nước mắt: “Không vội, cháu chưa ăn cơm, tốt xấu gì cũng dùng cơm đã, hảo hảo nghỉ một đêm, ngày mai tính tiếp.” Nàng nói xong, Cư Nguyệt cũng phụ họa: “Đúng vậy, Khang Kiện, cải củ còn chưa tới, sao lại nóng lòng muốn đi.” Đang nói thì vừa lúc nha hoàn ôm ba bốn cây cải củ đến: “Vừa khéo, ở cửa có bán, không cần ra chợ, biểu công tử muốn ăn thế nào? Chưng cải củ, xào hay ….” Chưa nói xong, Khang Kiện liền cầm cải củ nhét vào lòng Cư Nguyệt, thản nhiên nói: “Không cần, đặt nơi đó là được.” Nói xong nhìn Cư Nguyệt: “Có thể đi được rồi chứ? Đi thôi.”
Cư Nguyệt không muốn đi, lại bị Khang Kiện lôi kéo, trên đường nhìn thấy các nha hoàn xinh đẹp, hắn mở miệng than thở: “Thật là, đến một chỗ như vậy, Khang Kiện, ngươi không cho ta và các nha hoàn tỷ tỷ ở chung.”
Than thở thì than thở, hắn cũng không dám lớn tiếng ồn ào, nếu không Khang Kiện sẽ không co hắn ăn cải củ. Hăn không biết, ngoài việc ăn cải củ, thì việc hắn nhìn chằm chằm nha hoàn càng khiến Khang Kiện mất mặt.
“Khang Kiện, Đường ca của ngươi đắc tội với người nào phải không?” Gặm cải củ, hắn cảm thấy nên thể hiện thông minh tài trí, không thể để Khang Kiện coi thường: “Nếu không có người báo tin, sao hắn vừa làm xong việc quan binh đã tới, nhưng nếu có người, sao Đường ca của ngươi dám ra tay, chẳng lẽ hắn không sợ bị thấy sao?” Khang Kiện nhìn hắn, bỗng nhiên cốc đầu hắn, cười nói: “Vật nhỏ, ngươi nghĩ điều này không ai biết sao.”
Những lời này khiến Cư Nguyệt cảm thấy bất mãn: “Ngươi ở cây dâu mà mắng cây hòe, nói ta ngu ngốc sao?” Hắn hung hăng hé miệng, lộ ra hai răng nanh thỏ, đầu lưỡi còn dính cải củ: “Nói ta ngu ngốc, không phải thúc thúc ngươi càng ngu ngốc, nói ta ngu ngốc, sao không để Tiểu Tứ theo ngươi còn bắt ta theo ngươi, ta ở lại ngắm các nha hoàn tỷ tỷ, không phải tốt hơn sao?”
Khang Kiện sửng sốt, bị Cư Nguyệt nói thế, y mới ý thức được, y không gọi Tiểu Tứ đi, mà lại cùng Cư Nguyệt, nhưng thông minh như y, thật không muốn vì vấn đề này mà thua trận, nên giả vờ như không để ý đáp: “Đương nhiên, sợ ngươi ở trong phủ chọc giận nha hoàn, bị người ta đồng loạt đánh, ta mới mang ngươi theo, ngươi xem, ta suy nghĩ cho ngươi nhiều cỡ nào….” Không đợi y nói xong, Cư Nguyệt đảo mắt xem thường: “Khang Kiện, làm ơn đừng nói lời ghê tởm như vậy lúc ta đang ăn.”
“Ha ha ha cáp.” Khang Kiện sảng khoái cười to: “Cư Nguyệt, ngươi nói chuyện rất thú vị, ta đang vui vẻ, không so đo với ngươi.” Y nhìn thấy cải củ trong miệng Cư Nguyệt, vật nhỏ này thật sự đáng yêu.
Bỗng một chiếc mã xa dừng lại bên cạnh bọn họ, một thiếu niên anh tuấn cao lớn bước xuống, hướng Khang Kiện cười nói: “Khang huynh, đã lâu không gặp.”
Cư Nguyệt thấy người này một thân tử y, thắt lưng mang ngọc bội, tóc cài trâm ngọc, liền biết thân phận thiếu niên không nhỏ, thấy vẻ mặt y ngưng trọng, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Tiểu Vương gia!”
Tuấn mỹ thiếu niên được gọi là Tiểu Vương gia kinh ngạc nhìn về phía Cư Nguyệt: “Di, Khang huynh, bổn vương đã nổi danh đến mức này rồi sao? Nếu nhớ không nhầm thì bổn vương chưa bao giờ gặp vị tiểu ca này.” Sau đó hắn lại nhìn Cư Nguyệt, mỉm cười: “Đúng là tiểu hài tử hảo đáng yêu, hảo xinh đẹp, Khang huynh gần đây đổi khẩu vị sao?” Hắn thấy Khang Kiện nhíu mày vội cười nói: “Không sao không sao, có gì không thể thừa nhận, ngay cả hoàng huynh cũng thay đổi khẩu vị, trước mặt một thái giám phải ăn nói khép nép, nga, tuy rằng thái giám kia rất được nhưng có vẻ đã trưởng thành, nói chuyện không đáng yêu chút nào….. A, ha ha ha, Khang huynh, khó có cơ hội gặp nhau, chi bằng đến Vương phủ uống một chén, thế nào?”
Cư Nguyệt nhìn về phía Khang Kiện: Nngươi và hắn rất thân phải không?” Hắn chỉ vào Tiểu vương gia đang tươi cười.
Khang Kiện nghiêm túc lắc đầu, lại khụ một tiếng: “Nga, tuy rằng ta rất muốn cùng Vương gia tạo quan hệ, nhưng làm người không thể nói dối, ngay cả tên của Tiểu vương gia ta còn không biết, có thể ngài đã từng thấy ta lúc gặp Hoàng đế bệ hạ.” Hắn nhìn về phía Cư Nguyệt: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ân, Vương gia hạ mình như thế, có mục đích.” Cư Nguyệt mỉm cười. sau đó hắn thấy Khang Kiện lộ ra ánh mắt tán thưởng, càng thêm đắc ý, ngược lại nhìn thấy sắc mặt Tiểu vương gia không tốt: “Tiểu vương gia, có mục đích gì ngươi cứ nói thẳng, chủ nhân của ta không phải là người để ngươi trêu đùa, ta càng không phải là ngươi dễ đùa. Muốn giở trò quỷ trước mặt chúng ta, đạo hạnh của ngươi còn quá kém.”
Nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Khang Kiện phía sau, Cư Nguyệt càng thêm đắc ý.
“Khang Kiện nếu ngươi muốn cứu bạn, ta khuyên ngươi sớm từ bỏ hi vọng, Hoàng huynh coi trọng ngươi, không có nghĩa hắn sẽ vì ngươi tổn hại pháp lệnh.” Trong mắt Tiểu vương gia hiện lên sát y, hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.
Khang Kiện nhìn bóng dáng hắn rồi lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, vỗ vỗ đầu Cư Nguyệt: “Vật nhỏ, ngươi thật thông minh, giúp ta thử hắn, không tồi không tồi, nếu bình thường ngươi cũng thông minh như vậy thì tốt….” Y nói xong, bất đắc dĩ nhìn nửa cây cải củ trong tay đối phương, lẩm bẩm: “Cũng tốt, phẫn trư ăn lão hổ, có thể bất ngờ giành thắng lợi.”
“Khang Kiện, sao ngươi muốn thử Tiểu vương gia? Ngươi và hắn không phải bằng hữu sao? Thật tò mò a, Tiểu vương gia thấy ngươi như thấy kẻ thù, trong mắt là đề phòng và phẫn hận sâu sắc, ngươi nói, ngươi và hắn không quen? Sao hắn lại hận ngươi?” Trên đường đi đến tử lao, Cư Nguyệt vừa gặm cải củ vừa hiếu kỳ hỏi.
Kì thật Khang Kiện cũng không hiểu nổi, hắn và Vương gia không qua lại, tuy đối phương là đệ đệ của Hoàng thượng, lại được thái hậu sủng ái, nhưng y không thân thiết tới hắn, lại nghe nói Đường ca tài năng bất phàm, Vương gia cũng văn võ song toàn, hắn không phục, nơi nơi khiêu khích Đường ca, chung quy cũng chẳng có gì to tát.
Sao hôm nay, Tiểu vương gia lại dùng ánh mắt đề phòng và phẫn hận nhìn y, hơn nữa Cư Nguyệt cũng nhận ra, có thể thấy được hắn không thèm che dấu.
Đem phiền não nói cho Cư Nguyệt nghe, chỉ thấy hắn trừng mắt, gặm hai cái giải quyết nốt cây cải củ, sau đó nói nhỏ: “Khang Kiện, ta biết vì sao Tiểu vương gia lại nhìn ngươi như vậy, kỳ thật loại ánh mắt này cũng không xa lạ, một ngàn, nga, không phải, rất nhiều năm trước, ta từng thấy qua, ân, đúng vậy, có một lần, một nam nhân và một mĩ nữ tỷ tỷ dâng hương, sau đó biểu ca của mỹ nữ tỷ tỷ xuất hiện, nam nhân kia cũng dùng ánh mắt như vậy để nhìn biểu ca của mỹ nữ tỷ tỷ, đúng vậy đúng vậy, ta thích náo nhiệt, cho nên ấn tượng đặc biệt sâu…” Hắn phiêu mi kể, thấy ánh mắt muốn giết người của Khang Kiện, đành ngừng lại, xấu hổ cười nói: “Nga, ta đã quên ngươi là nam nhân, hắc hắc, Tiểu vương gia xem ngươi là tình địch, có thể là hắn có ý đồ với biểu muội của ngươi.”
“Ta không có biểu muội.” Khang Kiện hừ một tiếng: “Hơn nữa ta và Đường ca lớn hơn Tiểu vương gia tới mười tuổi, chưa kể thân phận Tiểu vương gia cao quý cỡ nào, dạng nam tử gì hắn chưa từng thấy qua? Ngươi không thấy ngay cả hắn nhìn đến tiểu mỹ nhân như ngươi, lông mi cũng không động một chút sao?”
“Ngươi cảm thấy ta…..là mỹ nhân sao?” Cư Nguyệt thật cao hứng hỏi Khang Kiện, vẻ mặt khoái hoạt của hắn khiến Khang Kiện động tâm một chút, nhưng y xem nhẹ cảm giác này, khụ hai tiếng: “Ân, đúng vậy, ngươi vốn là tuyệt sắc giai nhân.” Nghĩ nghĩ, nhin không được, hỏi: “Nga, Cư Nguyệt, ngươi nghe ta khen ngươi xinh đẹp, ngươi vui vẻ sao?”
“Đúng vậy, ta không biết vì sao, nhưng, ta nghĩ, được ngươi khẳng định, ta càng có thêm tự tin, về sau ta sẽ không chỉ dùng ánh mắt để nhìn các nha hoàn tỷ tỷ, có lẽ ta sẽ sờ sờ ngực các nàng, các nàng thấy ta là tuyệt sắc giai nhân sẽ không xua đuổi ta.” Cư Nguyệt càng nghĩ càng hưng phấn, hai mắt cũng phóng hồng quang.
Khang Kiện tức giận đến không còn khí lực, y lắc lắc đầu: “Quên đi, coi như ta chưa nói.”
Phía trước là tử lao. Khang Kiện nhớ tới biểu tình bi thương của thẩm thẩm, có chút khẩn trương, quả nhiên, lúc y nói muốn thăm hỏi Đường ca, thủ vệ lập tức cự tuyệt, hơn nữa còn động thủ đuổi người.
“Lớn mật! Các người có biết thân phận của phạm nhân, mặc dù là tử tội, nhưng hắn là nhi tử độc nhất của thừa tướng đương triều, sao các ngươi dám cản, ngay cả nhất phẩm phu nhân đến còn dám cản, nói cho các ngươi, hôm nay ta phải gặp hắn, dù phải đến trước mặt Hoàng thượng xin thánh chỉ.” Y nói xong, hai thủ vệ kia không hề sợ hãi, nõi: “Các hạ, chúng ta cũng biết, ngài không phải người tầm thường, nhưng, người này phạm tội quá mức vô sỉ, khiến thái hậu giận dữ, tự mình hạ chỉ không cho bất kì ai thăm hỏi, nếu không ngài nghĩ chúng ta dám ngăn cản lão phu nhân sao?”
“Kinh động đến thái hậu?” Khang Kiện hít lãnh khí, hung hăng nhìn hai thủ vệ một cái, kéo Cư Nguyệt rời đi, ra bên ngoài tường thành, đứng lại trầm giọng nói: “Sao chuyện này lại lớn như vậy, Thái hậu chưa bao giờ ra cửa, mặc kệ chính sự. Đường ca đắc tội với Tiểu vương gia thế nào, khiến hắn bày kế hãm hại, thậm chí không tiếc nói với Thái hậu.” Y nhíu mày nhìn về phía Cư Nguyệt, biểu tình của đối phương cũng thật ngưng trọng, không biết vì sao, y tự mình vượt qua bao nhiêu nguy hiểm, cho tới giờ đều đơn độc, cũng chưa từng cảm thấy bất ổn, lúc này lại có cảm giác, kỳ thật lúc gặp khó khăn, bên cạnh có người chi sẻ, quả thật không tồi.
“Khang Kiện, không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ buổi tối xông vào, việc này rất kì quặc, chúng ta phải đến gặp Đường ca, sao Tiểu vương gia lại hận ngươi, còn hạ mình dùng khuôn mặt tươi cười mời người ăn cơm, có thể thấy được hắn sợ hai người các ngươi gặp nhau, cho nên chúng ta không thể bị hắn dắt mũi đi được.” Lúc này Cư Nguyệt hoàn toàn mất đi bộ dáng sắc lang khi nhìn mỹ nữ, phân tích đạo lý rõ ràng, Khang Kiện gật đầu, y vừa cười vừa đi đến, nhéo cái mũi xinh đẹp của Cư Nguyệt, nhẹ nhàng nói: “Vật nhỏ, nói thì dễ, tường cao thế này ngươi có thể vượt qua sao?”
Cư Nguyệt thầm nghĩ, ngươi đừng xem thường ta, nói gì đến trèo tường, ta té ngã một cái cũng khiến Vu Ẩn Sơn trở mình, nhưng những lời này hắn không thể nói cho Khang Kiện, chỉ có thể tỏ vẻ buồn rầu. Mà Khang Kiện nhìn vẻ mặt của hắn, còn tưởng hắn thật sự phiền não, lập tức cảm thấy đau lòng, cúi xuống thì thầm vào tai hắn: “Không sao, tìm một nơi ăn cơm, buổi tối ta mang ngươi lại đây, ta đưa người vào.”
“Ngươi biết bay?” Con thỏ tinh Cư Nguyệt nghe Khang Kiện nói sẽ đưa hắn vào, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là: “Gặp được đồng loại, hơn nữa đạo hạnh cao hơn mình, nếu không sao mình không phát hiện hắn là yêu tinh.” Vừa định cười hì hì gọi Khang Kiện một tiếng tiền bối, tiện hỏi đối phương là yêu tinh gì, tiên sơn nào, sau đó công khai thân phận, thì thấy Khang Kiện dở khóc dở cười nói: “Bay cái gì, đó gọi là kinh công.”
Hảo, nguy hiểm thật!
Cư Nguyệt đổ mấy tầng mồ hôi lạnh, hắn thật sự ngu ngốc, liền quên truyền kỳ tiểu thuyết. Thiếu chút nữa bại lộ thân phận, tưởng tượng Khang Kiện biết hắn là còn thỏ tinh ngàn năm, chắc chắn bức hắn hiện nguyên hình, sau đó nấu lên ăn, con thỏ tinh cảm thấy có chút khó chịu, tuy rằng đối phương là đại phôi đản, ngăn cản hắn ngắm mỹ nữ tỷ tỷ, nhưng dù sao cùng nhau sinh sống cũng có chút cảm tình, ai, hắn quả nhiên là một con thỏ tinh thiện lương a.