Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy rằng mới nói như vậy, nhưng hắn đã xuống khỏi giường đi tới bên cửa sổ và nhìn. Cây hoa quế lúc này đổ bóng mát mẻ ở nửa phía nam, mà đại hoa trư lại nằm ở phía Bắc, dương quang chính ngọ nóng rát bắn thẳng trên người hắn, chỉ nhìn thôi mà cũng toát mồ hôi. Nhưng cái đầu heo này dường như là không cảm giác chút nào, vẫn cứ ngủ đến thập thần ngọt ngào, thanh âm khò khè không lớn có vẻ rất vui vẻ.
“Con trư ngu ngốc này, không cảm thấy nóng sao?” Tô Phi Hồng nhịn không được mắng một câu, Thu Thoan ở bên cạnh nghe thấy được, không khỏi cười khanh khách nói: “Vương gia nói thực buồn cười, trư cũng chẳng phải là người, đâu thể có những tâm tư này của chúng ta, tuy rằng hắn đã tu luyện thành yêu, nhưng vẫn chỉ là trư.. Ta xem lũ trư ở hậu viện, thường xuyên thích nằm ở trong bùn phơi nắng, có lẽ trư cho rằng như vậy rất là thích ý, còn nếu như hắn thực sự cảm thấy phơi nắng không tốt, sẽ tự mình dời đi.”
Thích ý? Tô Phi Hồng trông vầng thái dương trên đỉnh đầu, dù thế nào cũng không thể tin đại hoa trư đắm chìm trong dương quang hạ hội như vậy mà cảm thấy thích ý được. Hắn quay đi bước được vài bước, lại không nhịn được dừng lại phất tay nói: “Đi, phái vài người, khiêng con trư ngu ngốc này vào nhà. Mẹ nó! Thật vất vả mới có được một con yêu tinh, để phơi nắng mà chết, thật là quá lãng phí..” Nói đến cuối cùng, chính hắn cũng cảm giác được lo lắng đến một con trư thật mất thể diện đi, nhịn không được vì hành động này mà tìm ra một cái lí do thật thối nát.
Nhưng Thu Thoan đã bị doạ ngồi xuống trên mặt đất. Nàng hầu hạ Vương gia đã năm năm, cũng chưa từng thấy vương gia quan tâm tới cái gì, tới ai. Năm ngoái mùa hè, tiểu thư nhà Tả thừa tướng, đặc biệt tới thăm hắn, kỳ thực là do phụ mẫu nàng sai đến, hi vọng nàng có thể nhóm lên tại vị nhiếp chính vương nắm hết quyền hành này tia lửa tình yêu, lại bị vương gia làm cho sụp đổ kế hoạch, chiêu đãi gia đình tiểu thư ngồi dưới tàng cây nửa ngày, sau đó đi xử lí chính vụ. Mà vị tiểu thư kia ngồi phơi nắng nửa ngày, cũng chẳng nghe thấy hắn hỏi lấy một câu. Sau đó hắn nghe nói vị tiểu thư kia khóc bỏ đi, cũng bất quá là cười bỏ qua mà thôi.
Không sai, Tô Phi Hồng là người như thế đấy, một con người lạnh lẽo tuyệt tình, hắn tuy rằng thích chưng diện, thích ngắm mỹ nhân, nhưng đó chỉ là bản tính của hắn, yêu thích hết thảy cảnh đẹp ý vui. Hắn chưa bao giờ vì ai mà động tình. Hiện nay đương kim thái hậu hậu đãi với hắn, hắn cũng chỉ lãnh đạm, thờ ơ. Vậy mà bây giờ, hắn lại dùng quan tâm chưa từng có với ai khác tập trung lên người một con trư, cũng khó trách Thu Thoan sợ đến ngã ngồi.
Tô Phi Hồng thẹn quá thành giận, liếc mắt nhìn tì nữ tâm phúc, khiến Thu Thoan sợ hãi vội vã đứng lên, nhanh như chớp chạy ra ngoài kêu người đến khiêng trư, để lại Tô Phi Hồng một mình ngồi trên giường, lẩm bẩm: “Mẹ nó! Ta có đúng là có bệnh rồi không? Sao lại đem cái con trư kia để bụng? Ông trời ơi, ta cũng chỉ nói với nữ nhi nhà Lại bộ thị lang một câu “ta thà rằng cưới một cái đầu trư, cũng sẽ không cưới ngươi” nhưng..nhưng đấy chỉ là nói vui đùa thôi., ngươi cũng thấy đấy, nữ nhân kia thật da mặt dày siêu cấp, cho nàng ngồi uống nước trà một mình căn bản cũng vô dụng, thậm chí ngay cả khi nước trà cũng không mang ra, nàng vẫn có thể bất động như một ngọn núi ngồi im một chỗ. Nếu ngày đó ta không nói những lời này, nàng có lẽ sẽ nhào vào trong lòng ta mà dựng nên không ít sự tình, ông trời ơi, người không thể vì vậy mà bắt ta phải thực sự cưới một cái đầu trư. Ta tuy rằng không quan tâm tới thiên hạ, nhưng ta cũng không mong trở thành cái vương gia đầu tiên trong lịch sử cưới trư làm thê tử!”
Hắn bên này đang lẩm bẩm, bên kia mấy người hầu đã hợp lực khiêng Chu Chu tiến đến. Vài người mệt đến đầu vã đầy mồ hôi, tự nhiên cũng sẽ chẳng có tâm trạng tốt, “Rầm” một tiếng, đem Chu Chu cùng cả lưới cả ***g ném cả thảy xuống mặt đất trong phòng ngủ, phát sinh tiếng vang thật lớn khiến Tô Phi Hồng phục hồi lại tinh thần. Hắn vừa muốn răn dạy bọn người hầu vài câu, đã thấy trên mặt đất đại hoa trư từ từ mở mắt, nhìn thoáng qua Tô Phi Hồng, hắn mở mồm bập bập gì đó, sau đó đem thân thể mập mạp trở qua, tiếng ngáy liền sau đó vang lên.
Tô Phi Hồng quả thực hết chỗ nói rồi, hắn bỗng suy nghĩ xem vừa rồi đại hoa trư bập bập mõm là có ý tứ gì, có lẽ là nhớ tới bữa cơm buổi trưa. Giỏi ghê, hoá ra ở trong mắt y, hắn chẳng khác nào cái phiếu ăn. Tô Phi Hồng tiến đến đạp đại hoa trư mập mạp mấy đá, thế nhưng ngoại trừ thấy được đồng thịt mỡ trên người đầu heo này rung mấy cái, cũng chẳng còn gì tái di chuyển nữa. Hắn lại đạp mấy đá, vẫn bất động, thế là hắn tuyệt vọng, biết chỉ dựa vào vũ lực, là không có khả năng đánh thức cái con heo này.
“Quên đi, nếu đã ngủ đến ngọt ngào như vậy, vậy ngủ đi, ngủ quên đến chết luôn đi. Thật không tin được ngươi như vậy mà lại là yêu tinh, làm thế nào mà tu đạo được.” Tô Phi Hồng hầm hừ tập trung mắng vài câu, sau đó cũng lên giường, lúc này đây hắn chưa được non nửa khắc, nghe thấy tiếng ngáy đều đều của Chu Chu, liền ngủ say không gì sánh được.
Thu Thoan thực sự quá chấn kinh rồi, nàng không thể nói được gì khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc thần thái an bình của vương gia nhà mình. Không phải vừa rồi chủ tử còn lật qua lật lại không ngủ được, tại sao trong chớp mắt đã nghe thấy tiếng ngáy bên trong? Trước đây hắn ngủ nhưng vô cùng yên tĩnh. Nàng cười thầm nhìn đại hoa trư, bỗng nhiên lại cảm thấy run sợ, thầm nghĩ không phải chứ? Ông trời không thể tàn nhẫn như vậy, sẽ không bởi vì vương gia sợ bị lang nữ nhào vào trong lòng mà thuyết ra một câu “ta thà rằng cưới cái đầu trư cũng không cưới ngươi”, sẽ thực sự an bài cho chủ tử một cái đầu trư? Nhưng... Không có khả năng, đây tuyệt đối là không thể. Thu Thoan sợ run cả người, vội vã tìm cách rũ bỏ suy nghĩ đáng sợ này đi.
~~