Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Phi Hồng cứ thế mà ngủ thẳng đến giờ Mùi, đứng lên tự thấy thần thanh khí sáng. Hắn quay sang nhìn đại hoa trư
bên cạnh, vẫn ở chỗ cũ khò khè khò khè ngủ, không khỏi bật cười nói: “Thảo nào có thể to như vậy, béo như vậy, cứ ăn cho thích lại ngủ, không mập mới là lạ.” Vừa nói cười rồi quay về phía Thu Thoan nói: “Đi thư phòng mang hết tấu chương đến đây, phân phó trù phòng một tiếng, buổi tối làm cơm nước nhiều gấp đôi buổi trưa. Hừ, ta cũng không tin, cái đầu heo này có thể ăn nhiều đến vậy.”
“Vương gia, nguời không nghĩ là…..cái đầu heo này đến lúc đó ăn không đủ no sao?” Thu Thoan không sợ chết hỏi ra vấn đề trong lòng nghi hoặc, không có biện pháp, nàng thật sự là quá hiếu kỳ nữa. Quả nhiên, sau một khắc, vương gia bị bóc trần tâm tư, thẹn quá thành giận, thấp giọng quát: “Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, có thời gian để đứng đó mà lảm nhảm linh tinh à? Nực cười, ta là người, hắn là yêu, hơn nữa ta đường đường là vương gia, lại đi lo lắng chuyện cái đầu trư ăn không đủ no sao? Bỏ đi Bỏ đi Bỏ đi, cứ theo phân phó của ta mà làm.”
Thu Thoan vội vã đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền ôm tập tấu chương đi vào. Tô Phi Hồng liền xuống bàn bên cửa sổ, bắt đầu làm việc.
Cũng không biết qua bao lâu thời gian, núi nhỏ tấu chương trên bàn cuối cùng cũng coi như phê xong, hắn vươn duỗi thắt lưng, thở dài nói: “Ca ca, đến khi nào thì ngươi mới có thể không nhu nhược nhát gan như vậy nữa, ra dáng thái tử đương triều một chút đây, thế thì ta cũng có thể yên tâm mà giao thiên hạ này cho ngươi, cho dù ta phải theo bên cạnh phò tá cũng được, cũng đừng đem cái việc này giao cho ta mà. Ai~~, ta không muốn làm hoàng đế, một chút cũng không mong, ngươi nhất định phải cứu cứu ta..”
“Ngươi không phải không muốn làm hoàng đế sao, vậy ngươi phê mấy thứ này làm gì? Ta đọc truyền kì tiểu thuyết, có rất nhiều chuyện nói về những người không phải là hoàng tử nhưng lại có suy nghĩ phải làm hoàng đế..” Cách đó không xa bỗng nhiên truyện để một thanh âm. Tô Phi Hồng nhìn lại, chỉ thấy Chu Chu không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, tại chính nơi đó nằm úp sấp, dùng một bộ dáng biểu tình đầy buồn chán nhìn hắn.
Hắn chẳng hiểu sao bỗng chốc thấy lòng như nở hoa, mệt mỏi cũng vô tung vô ảnh, cười cười nói với Chu Chu: “Mọi việc luôn luôn ngoại lệ, ngôi vị hoàng đế đối với ta mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng một chút ta cũng không muốn ngồi lên. Bỏ đi, ta sở dĩ còn phê mấy thứ này, là ca ca ta bây giờ còn chưa có năng lực xử lí chúng. Nhưng hắn lại là người tốt, rất chân thành, đầu óc sáng lán, ta tin tưởng một ngày nào đó hắn sẽ trưởng thành, có năng lực. Ân, đây là chuyện của nhà ta, trong chốc lát không thể nói rõ cùng ngươi, nhưng thật ra ngươi, một con trư cũng thích đọc tiểu thuyết sao? Đây là lần đầu ta nghe thấy chuyện này.”
“Tiểu thuyết rất có ý tứ, nhưng tối trọng yếu là, khi đọc tiểu thuyết có thể nằm thẳng trên giường mà đọc, cũng không bị bắt phải luyện công.” Chu Chu động động thân thể, thay đổi thay đổi tư thế nằm úp sấp thoải mái hơn, bất mãn nói: “Sao trư lại không thể đọc tiểu thuyết? Ngươi coi thường trư chúng ta sao? Hừ, trư chúng ta trông thế nhưng là loài vật rất thông minh, nếu như móng chúng ta mà tiến hoá được như tay người, Ai dám nói chúng ta không thể sáng tạo ra chữ Hán nào? Biết đâu chúng ta viết ra chữ còn đẹp mắt hơn so với nhân loại các ngươi.”
Tô Phi Hồng nhịn không được cười ha hả, lắc đầu nói: “Ngươi, ở đấy mà mộng tưởng hão huyền.” Hắn thấy rằng cùng Chu Chu tán dóc rất có ý tứ, thế là còn vẫy tay, muốn hắn đến bên mình mà nằm úp sấp. Ai dè Chu Chu lại ngoảnh mặt đi, rõ ràng là bắt hắn yêu cầu lại.
“Qua đây, theo ta trò chuyện.” Tô Phi Hồng nhẫn cười ra mệnh lệnh, lại thấy đầu heo vẫn như cũ lắc đầu, hắn tằng hắng hai tiếng, lại ha hả cười nói: “Qua đây đi, ngươi buổi trưa hôm nay ăn cơm nước của ta, lúc này không nên đùa giỡn tính tình của ta chứ.”
“Cái này không phải đùa giỡn.” Chu Chu quay đầu, nghiêm túc sửa: “Ta cũng không cần phải … đùa giỡn tính tình của ngươi, ngươi ngoại trừ dùng một cái lưới lớn trùm lấy ta, đá ta vài cái, bù lại cho ta rất nhiều thứ ăn ngon, coi như huề đi……………Bỏ đi, là bởi vì ta lười động, ngươi chẳng lẽ không biết nói trư đều là rất lười biếng sao? Ta nói nhiều như vậy xem ra là không đúng rồi” Hắn nói xong, lại vùi đầu xuống giữa hai móng, xem ra là dự định tái nghỉ ngơi một hồi.
Tô Phi Hồng lại vừa bực mình vừa buồn cười, tròng mắt vừa chuyển, bỗng nhiên cười nói: “Phải? Ngươi không muốn qua đây, tốt lắm, mâm hoa quế cao này ta tự mình ăn..” Lời còn chưa dứt, hiệu quả kinh người của những lời này liền lập tức hiển hiện, Chu Chu nhanh chưa từng thấy giơ móng lên, sau đó cấp tốc đứng thẳng thân thể, triển khai tứ chi hướng hắn chạy tới, vèo một cái đã vọt tới bên người hắn rồi phanh lại, nhếch môi nở nụ cười cười, một đạo ngân sắc nước bọt từ cái miệng chảy xuống”.
“Ngươi nhà này khỏa, không được làm bẩn y phục của ta.” Tô Phi Hồng kinh hãi kêu to. Sau một khắc, Chu Chu vươn móng sát sát mồm, lau đi nước bọt đang nhễu ra, sau đó hướng đôi chân khoát lên cánh tay Tô Phi Hồng, hắc hắc cười cười nói rằng: “Hoa quế cao đâu? Ở nơi nào ở nơi nào? Hoa quế cao đâu?”
Tô Phi Hồng mắt trợn trắng lên trời, nhìn tay áo của mình: xong, y phục này không thể dùng được nữa, hắn thực sự là tự làm bậy không thể sống, biết rõ đầu heo này có bao nhiêu lười, bao nhiêu tham, nghe thấy hoa quế cao ba chữ hắn nhất định hội chảy nước miếng, vậy mà lại dùng thứ này để dụ dỗ hắn. Nhưng…... Hắn nhớ tói cái hình dáng vừa rồi của đầu trư rắc rối kia, lại nhịn không được cười ra tiếng, hai tay không tự kìm hãm được sờ sờ đầu đại hoa trư, thầm nghĩ trư yêu này hình dáng vừa rồi thật đúng là đáng yêu quá, nếu như mỗi ngày đều có thể thấy hắn biểu diễn một hồi như vậy, kỳ thực bẩn một hai kiện y phục, cũng chịu đựng được.
________________________________________________________________________________