Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi Con
  3. Chương 45: Chương 45
Trước /50 Sau

Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi Con

Chương 45: Chương 45

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bà nội cười, đưa tay sờ sờ đầu Vệ Diên.

"Cháu đấy, lấy tiền ở đâu ra, có phải lại xuống sông bắt cá hay không, không phải bà đã nói với cháu rồi sao? Dòng sông đó rất sâu, trong thôn nhiều người như vậy cũng không được mấy ai dám đi xuống, sao cháu lại không nghe lời? Nếu có chuyện gì xảy ra với cháu bà phải sống thế nào đây.

”Vệ Diên cười khổ lắc đầu.

"Không có, bà nội yên tâm đi, tiền này là của một người nhà quân nhân tốt bụng cho cháu mượn, cháu không có xuống sông.

"Bà nội nhíu chặt mày, tựa hồ có chút không tin.

"Thật sao?"Vệ Diên ra sức gật đầu.

"Bà nội, bà có muốn ăn gì không? Cháu vẫn còn tiền nè.

”Bà nội nở nụ cười.

"Khi bà còn bé a, vì vẫn luôn ăn không đủ no cho nên phải sang nhà địa chủ làm công, bà nhớ rõ có một lần nọ lúc được phát tiền công đã lập tức đi mua một cái bánh bao lớn, chỉ vừa cắn một cái thôi mỡ liền lập tức tràn ra, ai u, một miếng cắn xuống là đầy miệng, thật sự là rất ngon.

"Vệ Diên vội vàng gật đầu.

"Vâng ạ, bà nội, bây giờ con lập tức đi mua.

"Bà nội Vệ kéo tay của cậu lại.

"Mua cái gì mà mua, cái đấy rất đắt, tiền được cho mượn cháu cứ giữ lại đi, chúng ta còn phải trả lại cho người ta.

"Cả một buổi chiều hôm đấy rất nhiều lần Vệ Diên muốn lẻn ra ngoài mua bánh bao, nhưng đều bị bà nội Vệ ngăn cản.

Vệ Diên sợ bà nội cứ nhìn chằm chằm mình như vậy sẽ làm hại sức khỏe cho nên cũng không muốn trốn đi nữa.

Mà ngược lại sáng sớm hôm sau, thừa dịp bà nội còn chưa tỉnh chạy nhanh đến tiệm cơm quốc doanh mua một cái bánh bao lớn.

Kết quả lúc trở về, liền thấy bác sĩ đều ở trong phòng bệnh ra ra vào vào.

Tay đang cầm bánh bao run rẩy đến cầm cũng không cầm nổi, bánh rơi xuống đất.

Đại đội trưởng dẫn đầu nhóm người hỗ trợ, chỉ trong một ngày đã xử lý xong tang sự của bà nội Vệ, bà con thân thiết chỉ cần đến dập đầu là được.

Đại đội trưởng đến trong sân nhà hai bà cháu, vỗ vỗ bả vai của cậu.

"Vệ Diên, cháu sau này phải tự chăm sóc bản thân thật tốt có biết không, bà nội đã đi rồi không thể lo lắng cho cháu được nữa.

"Vệ Diên “dạ” một tiếng, chuyện này cậu biết rõ.

"Chú, chú có thể giúp cháu một việc hay không.

"Đại đội trưởng cũng là người nhìn Vệ Diên trưởng thành từng ngày, đứa nhỏ này từ trước đến nay chưa từng xin giúp đỡ chuyện gì ngoài việc vì bà nội của mình.

"Cháu nói đi.

"Tối hôm qua kế hoạch hầm canh cá của An Dạng vẫn chưa làm được, cho nên trưa hôm nay liền chuẩn bị cá để mang đi hầm canh.

"Chị dâu An có ở nhà hay không?" Một bộ đội, ngay ngắn đứng trước cửa nhà gọi.

An Dạng nghe thấy tiếng liền buông đồ đạc trong tay xuống đi đến cửa lớn.

"Chào cậu, là tôi đây.

"Đồng chí bộ đội đưa tờ giấy đang cầm trong tay sang.

"Ở ngoài cổng, có một tiểu đồng chí vẫn còn khá nhỏ nhờ tôi đưa cái này cho chị.

"An Dạng nhận lấy không quên nói lời cảm ơn.

Đồng chí bộ đội cũng cúi đầu xuống chào một cái mới rời đi.

Nhìn người đã đi xa An Dạng mở tờ giấy đang được gấp lại ra.

"Bà nội tôi qua đời rồi, tiền thiếu ngài trước mắt còn chưa thể trả được, tôi muốn đi làm hải quân, tôi nhất định sẽ cố gắng nỗ lực để trả lại tiền cho ngài.

"An Dạng xem đến đây, thở dài một hơi.

Đứa nhỏ này.

Buổi trưa An Dạng đem đầu cá đi hầm canh còn thân cá thì cho vào nồi kho tàu.

Lúc Thẩm Các về đến nhà, đồ ăn cũng vừa vặn vừa mới làm xong.

Bánh tổ ngô hấp.

Ngoài ra còn có dưa chuột, cà chua và tỏi trộn.

Cộng với một đĩa bắp cải xào.

Thẩm Luyện dẫn các em trai đi đào giun.

Sau khi trở về liền đặt tất cả vào chuồng gà.

Kế tiếp nhanh chóng đi rửa tay rửa mặt.

Đồ ăn cho bọn nhỏ An Dạng đã xới xong.

Trong sân nhỏ thấp thoáng bay ra mùi thơm của canh cá.

Canh cá được hầm trên bếp trong một thời gian rất lâu nên nước dùng cũng đều đã ngã sang màu trắng đặc kẹo.

Vô cùng thơm.

An Giống chia cho mỗi người một chén canh cá.

"Ăn cơm đi.

"Thẩm Các cầm lấy tổ ngô cắn một cái, An Dạng nghe thấy âm thanh không tự chủ lộ ra tâm trạng sa sút.

"Em có chuyện gì sao?"Đến Thẩm Luyện cũng nhìn ra.

"Đúng vậy, cô làm sao vậy?"An Dạng đem chuyện đã xảy ra kể với tất cả mọi người.

Thẩm Các nghe xong cũng không biết nên an ủi An Dạng thế nào.

"Hiện tại khắp nơi đều có tình trạng như thế, nhưng mà bây giờ chính sách đã có thay đổi, những chuyện như thế sẽ chậm rãi tốt lên thôi, đúng rồi, sắp tới có một vị chuyên gia nông nghiệp muốn đến chỗ chúng ta, nói là muốn làm thí nghiệm nông nghiệp, nâng cao sản lượng, nếu thành công chúng ta sẽ có thể giải quyết được truy cầu trước mắt.

".

Quảng cáo
Trước /50 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Bạch Xà Thơ Ngây

Copyright © 2022 - MTruyện.net