Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
An Dạng làm cái này cũng nhanh lắm.
Những miếng mì nho nhỏ.
Tổng cộng làm ra mười mấy miếng.
“Xong rồi, doanh trưởng Thẩm, anh dập lửa đi thôi, tôi đi chia ra, anh lấy mấy miếng?”Thẩm Các ở bên cạnh hỗ trợ cũng nóng đến nỗi đổ đầy mồ hôi.
Cuối cùng đám nhỏ Thẩm Luyện mỗi đứa đều cầm một cái quạt hương bồ giúp bọn họ quạt gió.
“Ít nhất phải ba miếng.
”Anh thật sự rất đói.
An Dạng ở trong phòng bếp ừ một tiếng.
“Vậy cứ làm ba miếng trước đã đi.
”Thẩm Các chẹp một tiếng, người này thật là.
Anh lưu loát xử lý nốt nồi nước, chà qua cái nồi một lượt, sau đó mơi cầm bếp lò đặt vào chỗ râm mát cất đi.
An Dạng ở trong phòng bếp cắt đều lương bì thành từng sợi rất nhanh chóng.
Làm cho mình hai miếng, Thẩm Các ba miếng, hai thằng nhóc lớn để mỗi đứa một miếng, hai đứa nhỏ hơn thì làm nửa miếng một đứa.
Hái vài quả dưa chuột ở trong vườn vào cắt thành từng sợi, sau đó lấy tinh bột mì đảo thêm dấm, muối, dầu mè, nhỏ thêm một giọt nước tương đen cho lên màu, còn tự tay thêm một ít sa tế vào phần của mình.
Những phần khác vẫn chưa thêm cay.
Nhanh chóng bưng đặt lên bàn.
“Ăn cơm thôi nào.
”Cả nhà đều ngồi xuống.
Mọi người ai nấy đều nóng lòng muốn ăn ngay.
Đã nhiều năm Thẩm Các chưa được ăn lại.
Vừa mới ăn một miếng liền cảm thấy chính là mùi vị đó, chỉ có điều thiếu mất tương vừng nhưng mà đơn giản như vậy cũng ăn rất ngon.
Bát của An Dạng toàn là cay, vị cay cũng rất nồng, lương bì này rất dẻo dai, tinh bột mì cũng hấp thu hết nước gia vị được chế vào nên ăn ngon vô cùng.
Thẩm Luyện cảm thấy bản thân mình đã nói quá sớm.
Lương bì thật sự quá ngon.
Trước nay chưa từng được nếm thử, chờ một lúc nữa ra ngoài đi chơi buổi tối, cậu nhóc sẽ kể với đám bạn trong quân khu mình mới được ăn gì.
Thế mà Thẩm Đồ đã ăn xong phần của mình rồi.
“Mẹ ơi, con muốn ăn nữa.
”An Dạng nhìn cậu nhóc.
“Chỉ được ăn thêm nửa miếng nữa thôi đấy, không thể ăn nhiều thêm, biết chưa hả?”Thẩm Đồ gật đầu thật mạnh.
Hai bên khóe miệng cậu nhóc toàn nước là nước.
Bữa cơm gia đình nhà họ Thẩm thật sự rất vui vẻ.
Bên kia nhà họ Trần vừa mới đón Trần Tĩnh cùng với đứa con gái nhỏ của mình trở lại.
Hai mẹ con dì Trần ở trong buồng khóc.
Tư lệnh Trần thì chơi với cô cháu ngoại nhỏ ở bên ngoài.
Trong lòng đang mắng tên nhãi ranh kia, thế mà dám đối xử với con gái ông như vậy.
Lần này ông nhất định phải dạy cho hắn một bài học.
Dì Trần nắm lấy tay con gái.
“Năm đó mẹ cũng đã nói đừng có gả cho nó rồi, mẹ của nó chẳng phải người dễ tính gì cho cam.
”Bà là người từng trải nên đương nhiên hiểu rất rõ, một người mẹ chồng khó khăn sẽ khiến bản thân phải chịu rất nhiều oan ức.
Sau đó lại thở dài một hơi.
“Vu Huy đâu, nó nói như thế nào?”Trần Tĩnh lau đi nước mắt.
“Còn nói như thế nào được nữa? Anh ta hiếu thảo lắm, vậy mới làm cho Nha Nha nhà chúng ta phải chịu khổ thế này.
”Dì Trần vỗ nhẹ lên tay cô.
Lại nói bà đã đi theo ông Trần gần như hết nửa cuộc đời cho đến bây giờ.
Cho dù không thể nhận kinh nghiệm đầy mình nhưng cũng là một người từng trải.
“Ly hôn đi, nếu nó đã không bảo vệ được hai mẹ con các con thế thì ly hôn đi, về đây mẹ với cha con cũng có thể nuôi hai mẹ con con cả đời.
”Trần Tĩnh nghe xong lời này của bà lại càng khóc thảm.
“Mẹ, con không ly hôn được đâu, nếu không người khác sẽ…”Tư lệnh Trần đột nhiên đẩy cửa ra.
“Việc gì phải quan tâm người khác, con là con gái nhà họ Trần được gả đến nhà họ Vu bọn họ, chứ không phải đến đấy để chịu ấm ức.
Trước kia ta cũng đã nói một lần rồi, không thể cứ chịu đựng mãi như thế được, con không cần phải quan tâm người khác nói gì cả, cha tuyệt đối sẽ không để con trở về cái nhà đó đâu, nhanh chóng ly hôn rồi đứa Nha Nha trở về đây sống.
”.