Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
  3. Chương 10
Trước /169 Sau

Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dựa theo tin tức cô tìm hiểu được, đúng là mức lương và chế độ đãi ngộ của Nghiêm Lỗi rất tốt, ở thời đại này có thể so sánh với những người làm công ăn lương ưu tú hay những người có thu nhập cao ở thế hệ sau, ví dụ như nhân viên cấp tám của Alibaba. Nhưng như vậy thì sao, Kiều Vi vẫn không quen ngửa tay xin tiền người khác.

Chủ yếu là cô không có cảm giác an toàn, thực sự là không có.

Mặc dù thời đại này việc ly hôn rất khó, Nghiêm Lỗi trông cũng không hề giống kiểu người muốn ly hôn là ly hôn. Nhưng cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng mà.

Nếu bị uy hiếp bằng tài chính, con người ta sẽ ở thế yếu.

Kiều Vi cũng không phải muốn gây dựng sự nghiệp gì đó, nhưng ít nhất phải đảm bảo rằng cô không bị buộc phải khuất phục hay bị tài chính khống chế trong những việc quan trọng.

Thực ra cô chưa từng đòi tiền người cha kia, cô đã bán nhà, số tiền đó đủ để chi trả viện phí của cô cho đến khi chết. Nhưng rõ ràng đối phương không hiểu, việc ông ta lạnh lùng vứt bỏ cô chắc chắn có liên quan đến chuyện tiền bạc.

Ai có cũng không bằng tự mình có. Thời đại này, tự có tiền lương thì lưng mới thẳng.

Nhưng Nghiêm Lỗi lại hoài nghi: “Anh sắp xếp công việc cho em, em làm được không?”

Chuyện này từng có tiền sử rồi. Sau khi kết hôn vào trong quân ngũ, không phải là không sắp xếp công việc cho Kiều Vi Vi, chẳng qua cô chỉ làm được hai tháng là không chịu được.

Trước đó cô cũng làm công nhân nhỏ ở nhà máy của bố cô nửa năm, cảm thấy khổ không chịu nổi. Cô vừa không chịu được khổ, vừa không giỏi giao tiếp. Mặc dù học hết cấp ba, có học vấn nhưng rõ ràng cũng là con em giai cấp công nhân, trong xương cốt lại có một sự kiêu ngạo khó hiểu, còn có một số tác phong tiểu tư sản.

Kiều Vi có thể hiểu được sự nghi ngờ của Nghiêm Lỗi.

Bởi vì nguyên chủ có một bí mật, xuất thân của cô ấy có vẻ như là con em giai cấp công nhân chính gốc. Đó là vì mọi người chỉ nhìn vào ông nội và bố mẹ cô ấy, không ai biết bà nội cô ấy xuất thân thế nào.

Thực ra bà nội của nguyên chủ là một tiểu thư nhà giàu sa sút, trong thời kỳ chiến loạn lưu lạc khắp nơi được ông nội của nguyên chủ cứu rồi cưới.

Sau đó nguyên chủ ra đời, bố mẹ bận rộn kiếm sống, cô được bà nội nuôi lớn, vị tiểu thư của xã hội cũ này đã ảnh hưởng đến nguyên chủ cả về thói quen sinh hoạt lẫn tinh thần.

Thực ra những yêu cầu của nguyên chủ đối với Kiều Vi mà nói thì quá đỗi bình thường. Nhưng cô lại đang sống trong thời đại này, nên những yêu cầu đó trở nên lạc lõng với quần chúng bình dân.

Chỉ biết thở dài.

Cân nhắc đến đặc điểm thời đại, Kiều Vi cũng trầm ngâm một chút, thành thật thừa nhận: “Nếu anh sắp xếp cho em vào nhà máy để cầm búa, em chắc chắn không làm được.”

Người đàn ông khịt mũi một tiếng.

Kiều Vi nói: “Em hy vọng công việc em làm tốt nhất là công việc văn thư hoặc hành chính. Em giỏi xử lý văn bản.”

Cô nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng.

Nhân vật nam chính có hào quang của nam chính, không chỉ ở ngoại hình và vóc dáng, mà còn ở năng lực.

Sau này Lâm Tịch Tịch kết hôn với Nghiêm Lỗi, đó là một đoạn đường cực kỳ thoải mái. Nếu muốn sắp xếp một công việc phù hợp cho cô, anh chắc chắn có thể làm được.

Nghiêm Lỗi trầm ngâm hỏi: “Nhất định phải đi làm sao? Nhà không thiếu tiền, không thiếu tem phiếu.”

Kiều Vi cảm thấy trong xương cốt anh vẫn còn tư tưởng cổ hủ nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Nhưng dù sao anh vốn là đồ cổ mấy chục năm trước, như vậy cũng bình thường.

Cô nói với anh: “Nếu con người không có thứ gì đó để gửi gắm tinh thần thì rất dễ suy nghĩ lung tung.”

Nghiêm Lỗi im lặng nhìn cô.

Kiều Vi không né tránh, nhìn lại anh.

Nghiêm Lỗi hỏi: “Có việc để làm, sau này có thể đảm bảo sẽ an phận không?”

Câu hỏi này thật khó trả lời.

Kiều Vi nói: “Có việc để làm chắc chắn sẽ bận rộn hơn rất nhiều, nhưng nếu hai người không giao lưu, chuyện gì cũng giấu trong lòng thì chắc chắn vẫn sẽ xảy ra vấn đề.”

“Giao lưu…” Nghiêm Lỗi cười khẩy, giữa hai lông mày có chút hung dữ: “Anh nói chuyện với em, em có để ý đến anh không?”

Đây lại là lỗi của nguyên chủ, nguyên chủ thực sự không để ý đến anh.

Kiều Vi im lặng một lúc, thở dài nói: “Nghiêm Lỗi, anh có thể… coi như em của trước ngày hôm nay đã chết được không?”

“Coi như từ hôm nay trở đi, em là một người lạ mà anh chưa từng quen biết được không?”

“Chúng ta bắt đầu làm quen lại từ đầu, được không?”

Nghiêm Lỗi cảm thấy người phụ nữ trước mặt có vẻ thật sự đã thay đổi.

Cô như đang mở một cánh cửa cho anh mà trong cuộc hôn nhân mấy năm qua, cô vẫn luôn đóng chặt cánh cửa đó.

Ánh mắt Kiều Vi trong veo sáng ngời, chờ đợi câu trả lời của anh. Nghiêm Lỗi đã quen với việc đối xử lạnh nhạt của cô, có chút không quen với ánh mắt đầy mong đợi này của cô.

Anh đưa tay cầm điếu thuốc trên bệ cửa sổ của vách ngăn, cúi đầu ngậm một điếu.

Động tác này rất dứt khoát, rất đàn ông.

Nhưng anh chưa kịp chạm đến hộp diêm, Kiều Vi đã bước tới, rút điếu thuốc đang ngậm trong miệng anh ra: “Đừng hút thuốc trong phòng ngủ.”

Nghiêm Lỗi ngẩn ra.

Cô cầm hộp thuốc lá trên tay anh, nhét điếu thuốc vào lại: “Điều đầu tiên em nói với anh, nghe cho kỹ, đừng hút thuốc trong phòng ngủ. Giới hạn thấp nhất mà em chấp nhận là phòng khách, tất nhiên tốt nhất là ra ngoài hút thuốc. Trong phòng ngủ tuyệt đối không được, quần áo bị ám mùi thuốc lá phải giặt thật kỹ mới giặt sạch được.”

Cô ngẩng đầu lên: “Đồng chí Nghiêm, anh làm được không?”

Cô hơi hếch cằm, khuôn mặt đã không còn vẻ tái nhợt mệt mỏi của ban ngày, mà trở nên trắng hồng, đôi môi cũng đỏ mọng.

Nghiêm Lỗi đột nhiên cảm thấy phụ nữ mặc áo sơ mi của đàn ông là một chuyện vừa tinh tế lại kỳ diệu, như có thứ gì đó cào vào trái tim, khiến người ta rục rịch.

Cảm giác này chỉ có trong thời gian mới cưới.

Sau đó, trở thành ao tù đọng nước.

Lúc này, giọng nói của Nghiêm Tương vang lên: “Mẹ ơi”

“Ơi…” Kiều Vi đáp lại qua cửa: “Con chờ một chút”

Nghiêm Lỗi nhân cơ hội lấy lại điếu thuốc từ tay Kiều Vi, trầm ngâm một lúc, đồng ý với cô: “Chuyện công việc, anh sẽ nghĩ cách.”

Kiều Vi vui vẻ: “Vậy giao cho anh.”

Cô cong mắt cười, nụ cười này mới phù hợp với tuổi của cô, cô mới chỉ hai mươi hai tuổi mà thôi.

Trước đây suốt ngày mặt ủ mày chau, uể oải, khiến người ta quên mất cô nhỏ hơn anh bốn năm tuổi, còn trẻ như vậy.

Nghiêm Tương lại gọi một tiếng ở bên ngoài, Kiều Vi mở cửa chuẩn bị đi ra, Nghiêm Lỗi gọi cô lại, cô quay đầu nhìn anh.

Nghiêm Lỗi nói: “Có hai chuyện, một tin tốt, một tin xấu.”

“Tin tốt trước.” Kiều Vi nói, cô không thích nghe tin xấu trước.

Nghiêm Lỗi nói: “Trên có thông báo, sẽ sáp nhập thị trấn vào huyện. Sau này sẽ hợp nhất thành một.”

Kiều Vi nghe tin này, điều đầu tiên nghĩ đến là: “Như vậy chắc sẽ tăng cường xây dựng cơ sở hạ tầng, có tin tức nào có lợi trực tiếp cho chúng ta không?”

Nghiêm Lỗi không ngờ cô lại nghĩ đến điều này, anh nói: “Nghe nói sẽ mở cửa hàng bách hóa.”

Kiều Vi là người thành phố, từ thành phố về thị trấn đối với cô mà nói là một sự tụt hạng lớn, đúng là thị trấn không thể so sánh với thành phố về mọi mặt. Cô không ưa thứ gì ở thị trấn này.

Thị trấn chỉ có hợp tác xã cung tiêu, còn cửa hàng bách hóa thì phải lên huyện mới có, thành phố và tỉnh mới có các tòa bách hóa. Thị trấn giống như nông thôn, chủng loại và mẫu mã hàng hóa kém xa cửa hàng bách hóa, cao ốc bách hóa. Luôn chạy theo mốt của tỉnh và thành phố lớn, nhưng mãi không đuổi kịp.

Nguyên chủ muốn mua quần áo thì phải đến tận cao ốc bách hóa của thành phố để mua.

Nghiêm Lỗi lại nói: “Có thể sẽ thông nước máy.”

Vì lấy anh, vợ anh theo anh từ thành phố về thị trấn, từ dùng nước máy chuyển sang dùng nước ao, cô hoàn toàn không uống được, sẽ nôn ra. Bãi sông lại xa, cô cũng không thể xách nổi thùng nước. May mà bộ đội có công cụ, các chiến hữu cho mượn để đào giếng nước trong sân nhà. Anh cũng đào một cái mới giải quyết được vấn đề nước uống.

Nhưng cô vẫn không thích cuộc sống ở thị trấn, luôn muốn quay về thành phố.

Nghiêm Lỗi cảm thấy việc vợ anh bỏ đi, đàn ông chỉ là một trong những nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa là cô thực sự chán ghét nơi này. Nếu sau này sát nhập vào huyện mà cơ sở hạ tầng có thể theo kịp, có lẽ cô sẽ không muốn rời đi nữa.

Nghe tin này, đương nhiên Kiều Vi rất vui.

Trên lý thuyết, nâng cấp hành chính sẽ thúc đẩy cơ sở hạ tầng và phát triển kinh tế. Thời buổi này đừng nói đến kinh tế hay không, nhưng chắc chắn sẽ thúc đẩy xây dựng cơ sở hạ tầng.

Cho dù là sửa đường hay xây nhà, xây nhà vệ sinh là chuyện tốt.

Hôm nay cô đã đi vệ sinh rồi. Ưu điểm của nhà riêng ở nông thôn là không cần phải ra ngoài đi vệ sinh công cộng như người dân trong ngõ hẻm trên phim truyền hình, một góc trong sân có một ngôi nhà nhỏ thấp có mái che, đó là một hố xí.

Mặc dù là hố xí, nhưng cũng tốt hơn là đi vệ sinh công cộng. Nhà vệ sinh công cộng cũng là hố xí, còn phải vừa đi vệ sinh vừa giao lưu với mọi người. Một dãy hố, không có vách ngăn.

“Vậy tin xấu là gì?” Kiều Vi vịn cửa hỏi.

Nghiêm Lỗi dừng lại một chút mới nói: “Có tin tức… có lẽ sau này đại học sẽ không tuyển sinh nữa.”

Anh biết vợ mình vẫn luôn mong mỏi được học đại học. Anh nói tin này với cô, không biết cô có cảm thấy ước mơ tan vỡ không.

Với tính cách và trạng thái tinh thần trước đây của cô, anh cảm thấy đây là một đả kích rất lớn.

Ai ngờ Kiều Vi chỉ hơi ngẩn ra, rồi ồ một tiếng: “Thế à…”

Cô biết sơ sơ về những sự kiện lịch sử này, chỉ không rõ năm tháng và sự kiện cụ thể, nhưng vẫn nắm được diễn biến chung.

Cô suy nghĩ một lúc nói: “Sau này có chuyện gì liên quan đến chính sách, tốt nhất anh nói cho em biết kịp thời.”

Nghiêm Lỗi có vẻ hơi gia trưởng cổ hủ, Kiều Vi sợ anh không để tâm đến lời cô, nên bổ sung thêm một câu: “Chính sách luôn thay đổi, anh nói cho em biết kịp thời, em hiểu biết thêm được chút nào hay chút ấy, có thể tránh được việc nói sai làm sai, gây ảnh hưởng không tốt đến anh.”

Chỉ vài năm nữa thôi, đừng nói là làm sai, ngay cả nói sai cũng rất nghiêm trọng.

Ánh mắt Nghiêm Lỗi sâu thẳm.

Bên ngoài Nghiêm Tương lại gọi: “Mẹ ơi”

“Mẹ đến ngay, đến ngay!” Kiều Vi đẩy cửa đi ra ngoài.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /169 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hokage Thần Chi Luân Hồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net