Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
  3. Chương 130
Trước /169 Sau

Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 130

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ông ấy và Nghiêm Trụ không biết Kiều Vi ngày ngày đưa mẹ chồng đến khoa phụ khoa điều trị. Bệnh kín khiến mẹ Nghiêm Lỗi bối rối nhiều năm cũng đã dứt điểm khỏi hẳn.

Bà ấy và Kiều Vi lại đến nhà tắm tắm rửa. Lần này cảm giác mình không còn mùi lạ nữa thật.

Cơ thể cũng nhẹ nhàng khoan khoái.

Kiều Vi đến trạm điện thoại gọi một cuộc điện thoại đường dài cho Nghiêm Lỗi, không nối máy trực tiếp với Nghiêm Lỗi mà chỉ nhắn lại cho anh rằng: Đưa bố mẹ và anh cả tới tỉnh lị chạy chữa, đã chữa xong, hết thảy thuận lợi, chớ hoài nhớ mong.

Thông tín viên quân đội truyền tin cho Nghiêm Lỗi xong thì quay mặt sang nói với người khác: “Trước đây toàn nghe đoàn trưởng Nghiêm là một người bị vợ quản chặt, vợ yếu ớt mong manh, cái gì cũng không làm. Nhưng người ta lại biết viết văn, xem này, đoàn trưởng Nghiêm không trích nổi thời gian, nữ đồng chí người ta lặn lội đường xa dẫn bố mẹ chồng lên tỉnh lị khám bệnh.”

Thời này, muốn đến thăm tỉnh lị phải mất nhiều năm liền, muốn đến thăm Thượng Hải có khi phải tốn cả đời.

Nghiêm Lỗi không thấy vợ mình yếu ớt mong manh đến độ ‘cái gì cũng không làm’. Mình anh mới biết vợ mình giỏi giang, nhiều sáng kiến ra sao.

Nhưng dù biết vậy, khi cô đưa con đi xa nhà, lại được gửi gắm trách nhiệm lớn lao, anh vẫn khó tránh khỏi lo lắng.

Mấy hôm trước, bí thư thôn gọi điện thoại cho anh, nói với anh rằng đã nhận tiền quyên góp, sau đó là chuyện Kiều Vi dẫn bố mẹ anh và Nghiêm Trụ lên tỉnh lị.

Lên tỉnh lị phải để Kiều Vi liên hệ anh. Đợi vài ngày, cuối cùng cũng nhận được lời nhắn. Lần này anh yên tâm hẳn.

Kiều Vi bận rộn ở tỉnh lị bên kia, Nghiêm Lỗi đảm nhiệm vai trò đại biểu quân đội huyện Bác Thành cũng không rảnh rỗi.

Hôm nay tổ chức đại hội. Chủ nhiệm Quan – người đứng đầu huyện Bác Thành đang phát biểu dõng dạc hùng hồn trên bục.

Nghiêm Lỗi ngồi tại dãy đầu tiên ngay dưới bục, hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Hoàng Tăng Nhạc cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ anh.

Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau. Đôi bên khẽ gật đầu với nhau.

Chủ nhiệm Quan đang được thời tỏa sáng thì bỗng có người xông vào hội trường, la lớn: “Tôi muốn tố giác! Quan Đồ Vĩ nhận hối lộ của người ta! Cho người ta đi cửa sau để chạy việc! Ông ta còn ngủ con gái vợ người khác, có quan hệ bất chính!”

“Ông ta có quan hệ bất chính!”

Chủ nhiệm Quan đứng đực ra!

Đến khi định hình lại, muốn quát to, có người trong thính phòng đã đứng lên: “Tôi biết chuyện này! Ông ta có quan hệ bất chính!”

Lại có thêm người đứng dậy: “Ông ta tha hóa từ lâu rồi! Sớm đã tách biệt khỏi quần chúng nhân dân!”

“Ông ta đã tha hóa, thành kẻ lạm chứng lạm quyền.”

“Đời sống của ông ta cực kỳ thối nát! Quan hệ nam nữ bừa bãi!”

“Đả đảo ông ta!”

“Đả đảo ông ta!”

Chủ nhiệm Quan hoảng sợ nhìn xuống dưới bục: “Các người…! Các người…! Nói vớ va vớ vẩn! Tôi không hề làm vậy!”

Thế nhưng mọi người đã xông lên bục chủ tịch, đè ông ta lại.

Chủ nhiệm Quan khản giọng kêu: “Thả tôi ra! Nói vớ va vớ vẩn! Tôi không hề làm vậy! Người đâu! Tăng Nhạc! Tăng Nhạc!”

Hoàng Tăng Nhạc đứng dậy từ trong đám đông.

“Quan Đồ Vĩ đã tách biệt với quần chúng nhân dân.” Anh ta bước lên bục chủ tịch. “Ông ta thối nát, tham ô, tác phong sinh hoạt có vấn đề. Còn ai khác biết tình hình ra sao, hiện giờ có thể tố giác.”

Mọi người đồng loạt đứng dậy.

Cảm xúc của quần chúng hết sức kích động.

Mặc dù tác phong của bí thư Mạnh đanh thép nhưng bí thư Mạnh cũng đem đến phúc lợi thực tế cho mọi người. Thời bí thư Mạnh còn tại nhiệm, các nhân viên công vụ của ủy ban huyện thật sự đã nhận được phúc lợi.

Nhà ở, củi gạo mắm muối, nhiên liệu, vải vóc, xà phòng, nồi chén gáo bồn, thịt heo, v.v Bí thư Mạnh cho mọi người không biết bao nhiêu phúc lợi.

Mọi người đều nhớ rõ.

Một tay ông ta đẩy mạnh việc sáp nhập huyện trấn, sửa đường, thông xe, gia tăng cương vị công tác. Huyện Bác Thành phát triển rõ mồn một.

Bí thư Mạnh tại nhiệm, mọi người đều nghe theo.

Quan Đồ Vĩ này đã làm được gì cho họ? Làm được gì cho Bác Thành?

Chuyện tốt chẳng nghĩ nổi một vài, chuyện thiếu đạo đức nhiều vô kể.

Ông ta thì làm người đứng đầu cái gì chứ.

Nghiêm Lỗi đội chiếc mũ đang cầm trên tay ngắm nghía lên đầu.

“Giữ gìn trật tự.” Anh lên tiếng.

Cấp dưới của anh kiểm soát hiện trường, xoa dịu quần chúng: “Tới lần lượt từng bước một.”

Nhưng đã ngó lơ Quan Đồ Vĩ đang bị ẩu đả.

Nghiêm Lỗi im lặng lùi sang bên cạnh đám đông, đút hai tay vào túi, âm thầm quan sát mọi chuyện diễn ra trên bục chủ tịch.

Hoàng Tăng Nhạc đứng trên bục kiểm soát toàn hội trường, ánh mắt anh ta hướng sang đây.

Nghiêm Lỗi hơi nghển cằm.

Hoàng Tăng Nhạc cũng hơi nghển cằm.

Cũng có người tinh mắt thấy được, vì vậy hiểu rõ. Ủy ban cách mạng huyện Bác Thanh mới thành lập không lâu thế mà đã phải cải tổ tiếp.

Nghiêm Lỗi tiếp tục nhìn thoáng qua Quan Đồ Vĩ. Người đàn ông dám cả gan dùng mưu mẹo đê hèn thầm hại Kiều Vi này đã bị đánh cho mặt đầy máu.

Đây mới chỉ là bắt đầu.

Người không động ta, ta không động người.

Anh lặng thinh, khẽ nhấn vành nón xuống, rời khỏi hội trường.

Cha Nghiêm Lỗi ở lại bệnh viện Nhân Dân 1 nửa tháng.

Đáng lý không cần lâu đến vậy, tuy nhiên viện trưởng làm việc cẩn trọng, thấy Kiều Vi cũng không thiếu tiền nên thương lượng với cô cho bệnh nhân ở thêm vài ngày để điều trị.

Kiều Vi đồng ý luôn.

Một trong số những lý do cô ra ngoài lần này chính là để tránh khỏi cuộc tranh giành loạn lạc tại huyện Bác Thành bên kia. Cô cũng muốn ở bên ngoài lâu thêm chút, không muốn về sớm như vậy.

Bác sĩ nữ khoa phụ khoa vốn tưởng mẹ Nghiêm Lỗi sẽ nhanh chóng rời khỏi tỉnh lị, kết quả bà ấy vẫn ở lại đây nên dứt khoát tiến hành liên tục ba đợt trị liệu cho bà ấy.

Dù sao thì ở bệnh viện cũng có dụng cụ chuyên môn, hiệu quả khử trùng mạnh hơn để bà lão về lại vùng nông thôn tự xử lý nhiều.

Cơ thể mẹ Nghiêm Lỗi đã hết mùi lạ, cảm giác khó chịu cũng biến mất.

Kiều Vi rảnh rỗi, thực sự dẫn bà ấy đi kiểm tra sức khỏe tổng quát, tranh thủ điều trị một số bệnh cũ lâu năm luôn.

Sau phẫu thuật, bố Nghiêm Lỗi không thể cử động mấy ngày nay. Ban ngày, mẹ Nghiêm Lỗi cũng qua chăm sóc, buổi tối thì để Nghiêm Trụ trông nom. Sau khi rút ống dẫn lưu, nhìn chung bố Nghiêm Lỗi có thể tự lo liệu. Nghiêm Trụ cũng không vất vả, càng khỏi cần mệt đến mẹ Nghiêm Lỗi.

Tóm lại, đến khi bố Nghiêm Lỗi có thể xuất viện, ông ấy phát hiện sắc mặt bà nhà hồng hào, làn da dường như mịn màng hơn hẳn, người trông trẻ lên vài tuổi liền.

Cha Nghiêm Lỗi: “?”

Mẹ Nghiêm Lỗi hơi xấu hổ: “Hầy, Kiều Vi nhất quyết muốn bôi dầu dưỡng ra lên mặt tôi. Mùa hè nóng nực thế này, ông nói bôi làm gì kia chứ.”

Ngoài miệng nói vậy nhưng tay lại sờ lên mặt. Chẳng ai muốn già đi, nhất là phái nữ.

Nhìn viện trưởng Trương kia lớn hơn bố Nghiêm Lỗi tận hai tuổi mà đôi bên cứ như kém vai vế.

Kiều Vi nói với bà ấy: “Mẹ vất vả cả đời. Tụi nhỏ đã trưởng thành hết rồi, mẹ cũng nên đối xử tốt với bản thân mình một chút.”

Sống cả đời, lần đầu tiên có người nói với bà ấy rằng nên đối xử tốt với bản thân mình một chút.

Xưa nay chưa một ai nói lời này, đến cả bố mẹ ruột của bà ấy cũng nói với bà ấy: “Sau khi lấy chồng phải siêng năng, phải làm lụng, phải hiếu thảo với bố mẹ chồng, phải hầu hạ đàn ông, phải kính trọng anh chồng, thân thiện với em chồng, phải hiền huệ, phải chịu khổ, chịu khó. Nếu để bọn tao nghe thấy con gái nhà bọn ta gả sang nhà người ta mà tham ăn lười làm thì bọn tao đánh chết mày.”

Lần này, Kiều Vi nhận sự gửi gắm của Nghiêm Lỗi, ra ngoài đi một chuyến xa, hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ.

Lúc ra viện, các bác sĩ và y tá đều chào hỏi cô. Viện trưởng Trương cũng tới tiễn.

Ông ta bắt tay cô, luôn miệng nói: “Cô thật là… khách sáo gì chứ.”

Người nhà họ Nghiêm: “?”

Người nhà họ Nghiêm không biết Kiều Vi về quê thay Nghiêm Lỗi, dĩ nhiên phải mang theo rất nhiều quà cáp. Cô mang một vali, một túi, chỉ có chiếc vali mây tre đan kia mới đựng quần áo tắm rửa của cô, còn trong chiếc túi du lịch kia đựng đầy quà.

Thế nhưng nhà họ Nghiêm không ra cửa chào đón người ta. Vì vậy, Kiều Vi thậm chí còn chẳng động đến khóa kéo của chiếc túi du lịch.

Nửa tháng chữa bệnh cho bố Nghiêm Lỗi, cô đưa hết chỗ bánh kẹo đó cho các bác sĩ và y tá ở trạm y tá. Về phần hai chai rượu Mao Đài mang từ huyện Bác Thành tới, cô đưa cho viện trưởng Trương.

Mấy thứ này không được xem là của hiếm lạ với người thành phố, nhưng ai mà chẳng thích quà.

Tới cấp bậc này, viện trưởng Trương không để bụng hai chai Mao Đài, nhà ông ta có rất nhiều. Thế nhưng hành động vừa đấm vừa xoa, trước đụng độ, sau tặng quà này cũng khiến cõi lòng người ta dễ chịu hơn hẳn.

Một bên khách sáo cảm ơn, một bên khách sáo tiễn đưa.

Về lại nhà khách, Kiều Vi lấy nốt chỗ đồ còn lại ra khỏi túi du lịch: “Cha, mẹ, đây là vài món quần áo con và Nghiêm Lỗi mua cho hai người. Hai người nhận đi, vừa hay mang về.”

Cha mẹ Nghiêm Lỗi nhận lấy, khách sáo nói: “Ầy, không cần mua đâu, đừng tiêu số tiền này. Cha mẹ mặc gì chẳng được, đừng mua quần áo xịn vậy.”

Chiếc túi du lịch kia của Kiều Vi giờ trống rỗng rồi. Những món đồ nặng nề khiến nó phồng lên đã được phân chia tại bệnh viện. Thậm chí cô bé nhân viên tiếp tân ở nhà khách còn nhận được một gói kẹo, vui đến hớn hở mặt mày.

Mẹ Nghiêm Lỗi ở chung phòng với cô, biết chút ít nhưng không nói ra.

Chỉ khi thấy Kiều Vi rút ba tấm vé xe đường dài ra, bà mới luống cuống.

“Vi Vi, con đừng nóng giận. Do mẹ hết, bị che mờ mắt.” Bà ấy xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng mặt lên: “Con lặn lội đường xa về nhà, mẹ lại không ra cửa đón con. Mẹ… mẹ sợ con khinh thường mẹ…”

Thế nên các con dâu vừa khuyến khích, bà ấy cũng muốn làm giá thử.

Sự thật là lần trước gặp cô con dâu này, bà ấy thấy cô không hề muốn tốn nhiều thời gian với bà mẹ chồng này, cũng khinh thường toàn bộ người trong nhà họ Nghiêm.

Thực chất Kiều Vi hiểu được tâm lý của bà ấy. Tuy nhiên cô quyết không chấp nhận kiểu đối xử này, bởi dẫu sao bây giờ vợ Nghiêm Lỗi chính là cô.

“Mẹ, trước đây con cũng có chỗ hành xử sai, vậy nên con không trách mẹ. Nhưng người kính trọng mình thì mình mới kính trọng người.”

“Nghiêm Lỗi gửi gắm chuyện gia đình và sức khỏe bố mẹ cho con. Con đã làm tốt hết, không biết mọi người có gì chưa hài lòng không?”

Ai dám chưa hài lòng. Ai chưa hài lòng được. Ba người đều lắc đầu nguầy nguậy.

Nghiêm Trụ cũng hối hận xanh ruột. Anh ta nói: “Em dâu, em dâu à, em tuyệt đối đừng nóng giận nhé. Đều do mấy bà cô trong nhà, anh về sẽ…”

“Định đánh bọn họ sao?” Kiều Vi cắt ngang lời anh ta: “Đừng.”

Trong nguyên tác, đàn ông nhà họ Nghiêm đều là ‘người thật thà’. Toàn bộ người nhảy ra làm trò với Lâm Tịch Tịch đều là các bà vợ nhà họ Nghiêm.

Cuối cùng, Nghiêm Lỗi nổi giận, giữ lập trường kiên quyết bảo vệ vợ mình. Anh cả là Nghiêm Trụ nhanh chóng đứng ra, tát vào mặt vợ mình một cái.

Các em trai học theo, đều dạy dỗ những người vợ không hiểu chuyện của mình.

Thế giới lập tức yên tĩnh lại.

Trước khi Nghiêm Lỗi nổi giận, nhóm phụ nữ làm trò, nhóm đàn ông thì tàng hình.

Truyện về thời này thường được sáng tác kiểu đó.

Kiều Vi biết tất nhiên nhóm chị em dâu của cô sẽ cực kỳ phiền nhiễu, cực kỳ ngu ngơ, thậm chí còn cực kỳ tham lam. Thế nhưng đây là thuộc tính mà đấng sáng tạo đã gán cho họ.

Kiều Vi không ghét các chị em dâu phiền nhiễu, còn mông muội và nông cạn. Cô ghét chính thứ ẩn giấu đằng sau bút pháp này.

Cô nhìn anh cả thật thà.

“Bọn họ không có cả tư cách lên bàn ăn cơm.” Cô hỏi: “Rốt cuộc họ ỷ vào đâu mà làm trò?”

Nghiêm Trụ bị hỏi cho đứng hình. Anh ta không trả lời được, nhưng nội tâm đã hốt hoảng chột dạ.

Người được lợi cuối cùng khi nhóm phụ nữ làm ồn chính là ai đây?

Không dám thừa nhận.

Anh ta xấu hổ cúi đầu, hoàn toàn không dám đối mặt với đôi mắt đen láy sáng ngời của em dâu này.

Bí thư thôn thôn Nghiêm nhận được điện thoại từ Kiều Vi, vội cho người đánh xe la lên tỉnh đón người vừa đi xe đường dài về, kết quả chỉ thấy được ba người.

Bí thư thôn sửng sốt: “Kiều Vi đâu?”

Ba người nhà họ Nghiêm bị hỏi đến mặt đỏ tía tai.

Đợi hỏi cho ra lẽ xong, bí thư thôn “Ha” một tiếng.

“Anh Tám ơi là anh Tám, không phải em đã nhắc anh…” Bí thư thôn đầy lời muốn nói, lại thấy nói nữa cũng mệt, cuối cùng xua tay: “Thôi, lên xe đi. Về nhà.”

Bí thư thôn đón được ba người nhà họ Nghiêm. Hôm sau, Nghiêm Lỗi cũng đón được Kiều Vi tại ga xe lửa.

Thời này không thịnh hành kiểu cặp đôi ôm nhau trước mặt mọi người. Nghiêm Lỗi đành bế Nghiêm Tương lên bằng một tay, tay kia nắm chặt tay Kiều Vi, truyền hơi ấm của anh sang.

Kiều Vi nói: “Bố khám bệnh rất thuận lợi, cả nhà đều ổn. Anh chớ lo lắng.”

Nghiêm Lỗi: “Ừ!”

Đặt con xuống, xách đồ cho cô.

Trên đường đi, Tiểu Trương nói: “Chị dâu về rồi. Một ngày đoàn trưởng phải hỏi tám trăm lần là có điện thoại tìm anh ấy không đó.”

Đoàn trưởng Nghiêm bực bội: “Lo lái xe của cậu đi! Giờ cậu bắt đầu lắm miệng rồi đấy.”

Tiểu Trương cười khặc khặc.

Nghiêm Tương nói: “Bố ơi, con và mẹ cũng nhớ bố lắm.”

Đoàn trưởng Nghiêm nghiêm túc “Ừ” một tiếng.

Tiểu Trương cười càng to hơn.

Về đến nhà, Kiều Vi mở túi du lịch lấy thuốc lá và rượu ra đưa cho Tiểu Trương: “Toàn những hãng không có chỗ chúng ta, cậu thử xem.”

“Cảm ơn chị dâu ạ!”

Kiều Vi và Nghiêm Tương vẫy tay, tiễn xe jeep rời khỏi.

Nghiêm Lỗi mang theo hành lý. Cuối cùng ba người cũng đoàn tụ.

Kiều Vi nhìn khoảng sân sạch sẽ gọn gàng, tường đất màu vàng nhạt nhà mình, toàn thân có một loại cảm giác thư thả.

Cô đã chính thức cắm rễ tại thế giới này, tại thời đại này. Khoảng sân và căn nhà này chính là nhà cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /169 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đấu La Đại Lục Ngoại Truyện: Sử Lai Khắc Thiên Đoàn

Copyright © 2022 - MTruyện.net