Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nếu Hoàng Tăng Nhạc thực sự cảm thấy như vậy, anh ta sẽ không để tôi chết.” Ông ta nói: “Áo gấm, không thể đi đêm.”
“Cô giúp tôi hỏi anh ta, bỏ đói chết tôi là ý của anh ta sao?”
“Tôi cảm thấy không phải.”
Đúng là không phải.
Kiều Vi đi đến tòa nhà ủy ban huyện.
Hoàng Tăng Nhạc đang họp, cô phải đợi anh ta hơn nửa tiếng.
Hoàng Tăng Nhạc bước nhanh vào văn phòng: “Kiều Vi, sao hôm nay cô lại đến đây? Công việc trong thư viện tiến triển tốt chứ?”
Anh ta vừa mới họp xong, miệng khô khốc, lại quen Kiều Vi nên không cần dùng lễ nghi phiền phức, vừa nói vừa bưng ca trà lên đổ đầy nước.
Kiều Vi nói: “Trong kho hàng ở sân sau Sở y tế không có đồ ăn.”
Hoàng Tăng Nhạc dừng lại.
Anh ta đập ấm trà lên bàn, mở cửa văn phòng: “Tiểu Phan!”
Kiều Vi mang theo những người trong văn phòng đã giữ Quan Đồ Vĩ tại cuộc họp XX, không chịu bỏ đá xuống giếng với Mạnh Tác Nghĩa. Lúc ấy, sau khi người cùng đội với Quan Đồ Vĩ là Hoàng Tăng Nhạc lên nắm quyền, cũng không trả đũa hay làm khó dễ những người này.
Ngược lại, anh ta còn dìu dắt và trọng dụng những đồng nghiệp từng làm việc cùng văn phòng.
Cán bộ Phan hiện là thư ký Phan của chủ nhiệm Hoàng, tương đương với thư ký Hoàng của Bí thư Mạnh trước đây.
Thư ký Phan nghe thấy tiếng thì chạy tới: “Chủ nhiệm?”
Hoàng Tăng Nhạc hỏi: “Đồ ăn ở sân sau của Sở y tế quyết định như thế nào?”
Thư ký Phan nói: “Theo tiêu chuẩn, giảm một nửa.”
Chủ đích là để ăn không đủ no, nhưng không đói chết.
Hoàng Tăng Nhạc nói: “Đi kiểm tra xem, hiện giờ bên đó không có đồ ăn.”
Thư ký Phan “à” nói, rồi nhìn Kiều Vi, đoán nguồn gốc của tin tức.
Kiều Vi thừa nhận: “Hôm nay tôi đi xem.”
Kiều Vi thật can đảm, thư ký Phan cực kỳ khâm phục cô.
“Được. Tôi sẽ đi chứng thực lại.”
Kiều Vi thở dài: “Tôi biết không phải anh, ông ấy cũng nói chắc chắn không phải anh. Được rồi, anh chỉ cần biết rõ trong lòng là được, tôi về đây.”
Hoàng Tăng Nhạc gọi cô lại: “Kiều Vi.”
Kiều Vi quay đầu.
Anh ta nói: “Cô có rảnh thì thường qua đó xem đi. Tiểu quỷ khó đối phó, ở đây tôi chấp nhận, nhưng khi xuống dưới thì khó mà biết được. Tôi không thể để mắt đến chuyện bên kia mỗi ngày, cô giúp tôi nhìn một chút.”
Cách làm của anh ta có hơi nhẹ nhàng.
Giống như đang lo lắng cho một vị lãnh đạo già đã về hưu yên ổn, suýt nữa khiến người ta quên mất chính anh ta là người đã đưa Bí thư Mạnh ra khỏi vị trí đó.
Anh ta thật sự muốn Bí thư Mạnh sống.
Áo gấm đúng là không thể đi đêm.
Kiều Vi gật đầu: “Được.”
Buổi tối, cô ngồi xếp bằng giường trúc, ngẩng đầu ngắm sao.
Nghiêm Lỗi hâm nóng sữa đưa cho cô: “Thêm đường.”
Nghiêm Lỗi uống không quen, nhưng Kiều Vi và Nghiêm Tương lại thích.
Nghiêm Lỗi uống trà nóng: “Sao lại ngẩn người?”
Kiều Vi nói: “Áo gấm không thể đi đêm.”
Nghiêm Lỗi nhướng mày.
Kiều Vi nhếch môi: “Tăng Nhạc nhất quyết muốn giữ em lại, có lẽ đó là ý đồ của anh ta.”
Trong số những người xung quanh, chỉ có Kiều Vi biết rõ cái gai nhiều năm trong lòng anh ta.
Cũng chỉ có Kiều Vi mới có thể thực sự tán thưởng áo gấm của anh ta.
Sân khấu cuộc đời cần có khán giả.
Nghiêm Lỗi ngồi xuống bên cạnh cô, ôm bả vai cô, nhấp một ngụm trà nóng: “Không sao đâu, chỉ cần em yên ổn là được.”
“Em yên ổn, anh yên ổn, Tăng Nhạc cũng yên ổn.”
“Mọi người yên ổn là được.”
Anh hỏi: “Em đang lo lắng điều gì?”
Kiều Vi lắc đầu, không nói gì.
Chỉ cần Mạnh Tác Nghĩa có thể chịu đựng được cho đến ngày được minh oan.
Chuyện minh oan không phải là thứ có thể sửa lại chỉ sau mười năm. Trong thời gian này, vẫn có người ta liên tục tranh đấu, cũng luôn có người được minh oan.
Đến khi Mạnh Tác Nghĩa sống sót qua ngày đó thì sẽ như thế nào?
Thức ăn ở sân sau của Sở y tế vẫn có. Tất nhiên, sẽ không no, cũng sẽ không ngon, nhưng cũng sẽ không đói đến mức nằm trên giường không dậy được.
Giám đốc Tiêu nói với Mạnh Tác Nghĩa: “Nhờ phúc của ông.”
Giám đốc Tiêu khen ngợi ông ta: “Ông nhìn người tinh mắt đấy.”
Mạnh Tác Nghĩa mỉm cười: “Nếu tôi thực sự sáng suốt, sao bây giờ lại ở đây? Đi ngủ sớm sớm một chút, tiết kiệm sức lực đi.”
Cuối tháng chín, trời đổ một cơn mưa mùa thu.
Trong thời tiết này, không có ai đến thư viện.
Một dãy ghế tre nhỏ đặt dưới hành lang văn phòng.
Thực ra Kiều Vi rất muốn làm mấy chiếc ghế nằm bằng trúc giống như ở nhà. Nhưng hơi lố, thực sự hơi lố. Dù công việc nhàn nhã đến mấy thì vẫn là công việc, không phù hợp chơi đùa kiểu đó.
Tốt nhất là dùng công quỹ mua những chiếc ghế trúc nhỏ, mỗi người một chiếc.
Một ngày mưa mùa thu, các thủ thư ngồi thành hàng ngoài hiên thưởng thức trà.
Trịnh Ngải kiên trì nói: “Nhiệt độ nước quá cao, chát.”
Người khác nói: “Tôi không nếm được.”
Trịnh Ngải nói: “Lưỡi của cô không được, lưỡi của tôi khéo nhất.”
Kiều Vi thở dài: “Không có dụng cụ pha trà tốt.”
Loại giải trí này là tứ cựu, ai dám. Chỉ cần sử dụng tách trà tráng men thôi.
Ngồi thành hàng, Kiều Vi đặt chân lên ghế ở hành lang, nhấc hai chân trước của chiếc ghế trúc nhỏ lên, lắc lư.
Có người uống trà, có người đọc sách, có người líu ríu những bài thơ hợp cảnh, có người chỉ ngơ ngác. Họ cùng lắng nghe tiếng mưa thu gõ vào mái hiên, tiếng nước xối qua khe đá.
Trong ý cảnh này, ngoài thư viện này, rất khó tìm được người cùng sở thích.
Trước khi giám đốc Kiều đến, ai cũng lo lắng muốn chết. Ai biết cô lại là người như vậy.
Kiều Vi nhìn bầu trời: “Hôm nay trời mưa, sẽ không có diễu hành đâu.”
“Ai biết được, cũng có thể bị dẫn tới hội trường họp.” Mọi người thở dài.
Không khí nặng nề. Hơn nữa lại thêm cơn mưa thu, ngày mùa thu linh hoạt kỳ ảo bỗng trở nên ảm đạm, u ám.
Kiều Vi nhẹ nhàng thở dài, hứa hẹn: “Chờ khi mùa đông, tuyết rơi, chúng ta sẽ nướng khoai lang quanh bếp.”
Không khí mới lại trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mọi người hào hứng tràn trề, mong chờ mùa đông tới.
Nghiêm Tương vừa lắng nghe tiếng mưa vừa luyện tập thư pháp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");