Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau, Lâm Tịch Tịch tìm cớ hỏi chị Dương: “Mợ ơi, chú Lữ còn phục hôn được không nhỉ? Cháu nghe nói có mấy người mới ly hôn thì có thể hòa giải rồi phục hôn ấy ạ.”
Chị Dương nói: “Ai mà biết. Nhưng Lữ Thiên Trạch có tới ba đứa con đấy. Nếu có thể hòa giải thì đúng là nên phục hôn.”
Chuyện hòa giải đâu có dễ dàng như vậy.
Đối với những người bản địa ở thời đại này như chị Dương, có thể là cả đời này cứ phải như vậy.
Bởi vì chị ta không biết giai đoạn lịch sử này sẽ đến ngày kết thúc. Chị ta đã quen xem trạng thái trước mắt là bình thường rồi.
Lâm Tịch Tịch rất thất vọng.
Đúng thật là nếu vợ chồng ly hôn giả thì sau đó có thể hòa giải, có ba đứa con cũng có xác suất phục hôn cao.
Cô ta ngồi xổm bên giếng ngồi giặt quần áo, không nói tiếng nào.
Hai đời này của cô ta, có thể gặp được mấy người dính tới hai từ “quan lớn” chứ?
Một người là Nghiêm Lỗi, là quan lớn ở tương lai.
Một người là Lữ Thiên Trạch, có xuất thân hai đời là quan lớn.
Một loại cảm giác không cam lòng dâng trào lên trong lòng cô ta.
Thời gian nháy mắt trôi đi, mới đây mà đã đến tết Âm Lịch.
Sáng sớm, bé Năm đeo cặp sách đi học, chị Dương và Lâm Tịch Tịch cầm rổ đi mua thức ăn.
Hai người đi chợ mua thức ăn xong, thì thấy bên ngoài chợ có dán tờ tuyên truyền mới.
Thời đại thiếu thốn thứ để giải trí nên có thứ gì mới mẻ thì họ phải đến xem một chút.
Hai người đến gần nhìn tờ tuyên truyền kia. Tờ giấy mới nhưng thứ tuyên truyền thì không có gì mới, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu nói kia.
Chị Dương nhìn nhìn hình vĩ nhân mới, nói với Lâm Tịch Tịch: “Tấm hình này là hình mới à, cháu xem xem, ông ta hình như mập hơn đúng không?”
Chị ta che miệng, nhỏ giọng cười.
Vốn dĩ chỉ là đùa giỡn giữa người trong nhà với nhau, không ngờ bỗng có một giọng nói vang lên phía sau: “Được đấy, Dương Chiêu Đệ, cô dám sỉ nhục lãnh tụ vĩ đại à.”
Chị Dương quay người.
Hạ Hà Hoa, kẻ địch một đời này của chị ta, chẳng biết đã đứng đó từ lúc nào.
Mặt chị Dương và Lâm Tịch Tịch trắng bệch.
Hạ Hà Hoa cũng không ngờ đến. Cô ta ra khỏi chợ nông sản thì thấy Dương Chiêu Đệ và cô cháu gái có cặp mắt để trên đỉnh đầu của Dương Chiêu Đệ đang đứng trước bảng tuyên truyền. Bản năng nhiều chuyện bẩm sinh làm cô ta rón rén đi qua, ai ngờ thật sự tóm được điểm yếu của Dương Chiêu Đệ!
Chỉ một câu nói này, nếu như không làm người đàn ông của Dương Chiêu Đệ rớt đài được, thì cũng khiến anh ta ly hôn với Dương Chiêu Đệ.
Hạ Hà Hoa không biết nên làm cho “Dương Chiêu Đệ và người đàn ông của chị ta quay lại thân phận trước giải phóng” hay là nên làm cho “Dương Chiêu Đệ ly hôn với người đàn ông của chị ta”.
Nói chung, chỉ cần tưởng tượng đến thôi cô ta đã cực kỳ vui vẻ rồi.
Mắt Hạ Hà Hoa lóe lên tia cuồng nhiệt: “Dương Chiêu Đệ, cô giỏi lắm! Bình thường thì hay tỏ thái độ trung thành, giác ngộ cách mạng. Hóa ra sau lưng lại là phẩn động ẩn náu trong nhân dân! Tôi sẽ đi tố cáo cô!”
Sắc mặt chị Dương trắng bệch, môi run rẩy.
Chị ta đã từng nghe nói về kết quả sau khi bị tốt giác. Chị ta vốn tưởng rằng một người nhà quân đội có xuất thân bần nông như chị ta sẽ không bao giờ có chuyện này đâu, ai ngờ một ngày nó lại rơi vào đầu mình.
Nhưng ban nãy thật sự chị ta đã buột mồm nói như thế.
Ngay khi chị ta run rẩy định quỳ xuống cầu xin Hạ Hà Hoa thì có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Mọi người tụ tập ở đây làm gì vậy ạ?”
Ba người quay đầu lại, thấy Kiều Vi đang chạy xe đạp tới, cô mới mua thức ăn xong. Nghiêm Tương ngồi sau xe, mở đôi mắt đen nhánh trong suốt nhìn các cô đầy tò mò. Hiển nhiên cậu bé cũng muốn biết các cô đang làm gì, sao mua thức ăn xong mà vẫn chưa về nhà.
Chị Dương thấy Kiều Vi thì muốn cầu cứu, nhưng lại không biết cầu cứu thế nào. Chị ta đúng là đã nói như vậy.
Kiều Vi thấy bầu không khí hơi sai sai nên lái xe lại gần.
Cô cười hỏi Hạ Hà Hoa: “Sao thế?”
Năm đó khi chuyện con gái rượu của sư trưởng bị xúc phạm, Hạ Hà Hoa còn chưa quen biết Kiều Vi.
Còn bây giờ Kiều Vi đã là nhân vật nổi tiếng mà không một người nhà quân nhân nào không biết.
Hạ Hà Hoa chưa bao giờ hãnh diện trước mặt Kiều Vi như hôm nay.
Cô ta đắc ý chỉ chị Dương: “Dương Chiêu Đệ có oán hận trong lòng với lãnh tụ, cô ta vừa mới sỉ nhục lãnh tụ vĩ đại, bị tôi bắt tại trận. Kiều Vi cô đến đúng lúc lắm, cô có thể làm chứng để tôi đi tố giác Dương Chiêu Đệ!”
Kiều Vi nhìn chị Dương, mặt chị Dương trắng bệch, cô biết Hạ Hà Hoa nói thật. Chắc chị ta bị Hạ Hà Hoa bắt được điểm yếu gì rồi.
Kiều Vi hỏi: “Chị ấy nói gì thế?”
Hạ Hà Hoa đắc ý, cười vô cùng rạng rỡ, lặp lại câu nói kia một lần.
Chỉ bằng câu này đã đủ đánh chết Dương Chiêu Đệ rồi!
“Thật sao?” Kiều Vi không thay đổi nụ cười: “Nhưng tôi có nghe thấy gì đâu nhỉ, tôi chỉ nghe chị nói thôi. Đúng không, chị Triệu, Tịch Tịch? Mọi người cũng nghe câu mới nãy chị ấy nói nhỉ?”
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Tình thế lật ngược trong chớp mắt.
Hạ Hà Hoa ngây người.
Chị Dương và Lâm Tịch Tịch như người nghẹt thở bỗng nhiên tìm lại không khí, cuối cùng mới có thể thở được!
“Đúng vậy, tôi nghe cô ta nói rồi!” Chị Dương sống lại.
“Cháu cũng nghe thấy những gì dì ấy vừa nói!” Lâm Tịch Tịch theo phe cậu mơ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, không do dự mà đứng về phía họ.
Kiều Vi mỉm cười nói với Hạ Hà Hoa: “Chị xem, bọn tôi có ba người làm chứng chị nói câu đó.”
Lần này đến lượt mặt Hạ Hà Hoa trắng bệch.
Nhưng sau lần bị Kiều Vi bắt nạt đó, Hạ Hà Hoa cũng đã trưởng thành không ít.
Mặt chị ta trắng bệch, bỗng nhiên chị ta “phì” một tiếng, nở nụ cười cứng ngắc: “Xem các cô kìa, tưởng thật sao, chỉ đùa chút thôi mà.”
Kiều Vi cũng cười rất rạng rỡ: “Đúng thế, đùa chút thôi mà.”
Hạ Hà Hoa nói: “Cái gì ấy nhỉ, hôm nay thịt lợn tươi lắm, cô cũng mua sao.”
Kiều Vi nói: “Đúng vậy, chị mua cần tây sao. Chị định nấu gì thế?”
“Khỏa diện, hấp ăn với tỏi.” Hạ Hà Hoa nói: “Tôi bảo nhé, ngon lắm đó.”
Kiều Vi gật gù: “Lần sau tôi cũng làm thử.”
Hạ Hà Hoa bắt đầu bước đi: “Vậy tôi về trước nhé, nhà tôi còn có con nhỏ.”
Kiều Vi cười híp mắt: “Chị đi đường cẩn thận một chút, đừng ngã nhé.”
Hạ Hà Hoa không trả lời lại, càng đi càng nhanh, cứ như là chạy đi vậy.
Chạy trối chết.
Chân chị Dương mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã ra đất.
Lâm Tịch Tịch nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy chị ta.
Chị Dương thấy cả người kiệt sức, mếu máo sắp khóc: “Vi Vi, Vi Vi! Cảm ơn cô!”
Chuyện này đúng là hết cách.
Trước đây Kiều Vi có xem một bộ phim truyền hình với mẹ, từng thấy tình tiết là cặp vợ chồng đang nói xấu lãnh đạo khác hai câu, ai ngờ bị con ở trong nhà nghe được.
Hai người sợ nó nói lung tung ra bên ngoài nên chiều theo đứa nhỏ này. Đứa nhỏ biết bí mật này có thể bắt chẹt bố mẹ chúng nên càng được voi đòi tiên.
Cuối cùng hai người đành phải nói với bên ngoài là đứa bé này bị điên.
Sau đó hai người đưa con vào bệnh viện tâm thần hay là trường cải tạo gì đó, Kiều Vi quên mất rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");