Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
  3. Chương 160
Trước /169 Sau

Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 160

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thấy bố giao quyền lựa chọn cho cậu, cậu cũng do dự một chút, nhìn thoáng qua Kiều Vi.

Kiều Vi thở dài, nói: “Con đừng lo cho mẹ, con cứ nói ý tưởng chân thật nhất của con ra, chúng ta lắng nghe rồi sẽ quyết định.”

Nghiêm Tương hỏi: “Nếu như vậy, nơi mà có thể con sẽ đi, có phải có thể nhìn thấy càng nhiều? Học được càng nhiều không?”

Một câu này, Kiều Vi đã rõ lựa chọn của Nghiêm Tương.

Dù sao huyện này, một đứa trẻ không dang rộng cánh ra được.

Thứ đồ kia qua tay Nghiêm Lỗi, đi theo con đường chính thức trình lên trên.

Bởi vì Ủy ban Khoa học và Công nghệ Quốc phòng còn có một cái tên chính thức khác, gọi là Ủy ban Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc.

Đi con đường của quân đội là ổn thỏa nhất.

Ba tháng sau, người từ Bắc Kinh đến.

Kiều Vi nhìn thấy người kia, kín đáo hít một hơi thật sâu, kính cẩn bắt tay với ông ấy.

Người trẻ tuổi ở thời đại đó của cô chỉ có kính ngưỡng người này, nhưng đó là kính ngưỡng qua Internet. Kiều Vi không ngờ có một ngày mình nhờ phúc của Nghiêm Tương, có thể gặp mặt bắt tay với nhà khoa học giỏi giang đến vậy.

Người kia chính là Chủ tịch Ủy ban Khoa học Công nghệ, ông ấy tự mình đến đây.

Ông ấy đóng cửa nói chuyện với Nghiêm Tương mấy tiếng, sau khi đi ra thì nói với Nghiêm Lỗi và Kiều Vi: “Xin giao đứa bé này cho tôi.”

Như Kiều Vi đã dự đoán, Nghiêm Tương sắp sửa bị mang đi.

Nhưng mà… đó cũng là mong muốn của Nghiêm Tương.

Nghiêm Tương đứng ở đằng sau vị đó, ánh mắt lóe lên tia sáng mà Kiều Vi chưa từng nhìn thấy.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu bé nói chuyện có chiều sâu với người có trình độ cao giống nhau. Những gì cậu bé nói đối phương đều biết.

Trong lần nói chuyện này, nhiều lần, Nghiêm Tương đều than thở “Oa…”.

Âm thanh kéo thật dài, lên lên xuống xuống, còn cả rẽ ngoặt.

Giống như trở về hồi nhỏ, khám phá thế giới.

Kiều Vi nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Tương sáng ngời như thế, chờ mong đi đến thế giới mới, đi gặp rất nhiều người có đầu óc rất thông minh,hoặc là nói những người thông minh đứng đầu trên thế giới này.

Kiều Vi biết rõ, cuối cùng đã là lúc cậu bé dang rộng đôi cánh, rời khỏi bố mẹ, bay đi.

Nghiêm Lỗi bắt tay với vị kia: “Thằng bé là con trai chúng tôi, càng là con trai của Đảng, con trai của đất nước. Về sau Nghiêm Tương, giao cho quốc gia.”

Dừng lại hai ngày, Nghiêm Tương sắp sửa rời đi với những người này.

Kiều Vi nói: “Con mang hai bức ảnh chụp trong nhà đi. Khi nào nhớ nhà thì lấy ra xem.”

Nghiêm Tương nói: “Được.”

Kiều Vi đưa cho cậu bé hai bức ảnh.

Một bức là ảnh gia đình bốn người. Đây là ảnh mới chụp cuối năm trước, còn rất mới. Khuôn mặt Nghiêm Phù giống như quả táo.

Bé còn đang mút tay, đặc biệt thơm.

Một bức khác lại là ảnh đơn của mẹ mười mấy năm trước.

Mẹ ở trong bức ảnh kia rất trẻ tuổi, khi đó cô chỉ là thiếu nữ mười mấy tuổi, chắc vì khi đó ông ngoại qua đời chưa lâu, trên mặt cô không cười.

Nghiêm Lỗi nhìn thoáng qua bức ảnh kia, không nói gì.

Nghiêm Tương nói: “Không phải có ảnh mới chụp sao? Lấy một bức ảnh gần đây của mẹ đi.”

Kiều Vi lại nói: “Ảnh gia đình đã chụp gần đây. Ảnh đơn con mang bức này.”

Cô nói: “Nhớ kỹ, đây là mẹ.”

Nghiêm Tương gật đầu.

Nghiêm Tương cất kỹ ảnh đi, nói lời từ biệt bố, mẹ, hôn lên mặt Nghiêm Phù: “Anh đi đây, phải nghe lời mẹ.”

Cậu ngồi lên xe màu đen, bước lên con đường rời nhà.

Nơi nhỏ như vậy hiếm khi một lần nhìn thấy nhiều ô tô con như thế, rất nhiều người vây xem. Không dám đến gần, nhìn từ xa, châu đầu ghé tai thì thầm, chỉ trỏ.

Xe chạy lên đường lớn, thỉnh thoảng quay đầu, cậu bé nhìn thấy Quân Quân đang chạy đuổi theo xe.

Thiếu niên khỏe mạnh cao lớn dùng sức vẫy tay.

Nhưng tốc độ của đoàn xe càng lúc càng nhanh, cuối cùng thiếu niên kia không đuổi theo được nữa, nói lớn điều gì đó về phía bên này.

Tạp âm của ô tô quá lớn, thiếu niên cách quá xa, cuối cùng Nghiêm Tương không rõ đối phương nói cái gì.

Bóng dáng của thiếu niên kia nhỏ dần, khi đoàn xe rẽ hướng thì biến mất không thấy nữa.

Nghiêm Tương xoay người lại, biết rõ tuổi thơ của mình đã kết thúc.

[Mới đầu, tôi có viết thư về nhà. Tuy rằng những bức thư này sẽ bị thẩm tra, nhưng vẫn có thể đến tay bố mẹ.]

[Nhưng sau này, tôi không thể viết thư cho bọn họ nữa. Bởi vì một phần quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi, đều là thứ không thể ghi vào trong thư.]

[Lại sau nữa, tôi tiến vào nơi có cấp bậc an toàn rất cao, nơi đó không cho phép liên lạc với bên ngoài. Tôi và người nhà mình mất liên hệ như vậy.]

[Đến khi đó, tôi mới chân chính hiểu được do dự năm đó của mẹ. Ly biệt, hóa ra là vậy.]

[Mặc dù không thể liên hệ, nhưng tôi biết, mẹ nhất định sẽ hiểu.]

[Mẹ sẽ hiểu, tôi ở đây rất vui vẻ.]

Khi Nghiêm Tương đi, Kiều Vi không khóc.

Nhưng chờ khi cậu bé đi rồi, ban đêm cô luôn chảy nước mắt.

Dù sao thời gian con ở bên mẹ lâu. Từ khi cô xuyên đến đây, người ở bên cạnh cô lâu nhất lại không phải là Nghiêm Lỗi, mà là Nghiêm Tương.

Cậu bé từ một thằng nhóc bé xíu, đến bây giờ vóc người còn cao hơn cô. Từng chút một, đều là một phần quan trọng trong cuộc sống, thậm chí trong sinh mệnh của cô.

Nghiêm Lỗi an ủi cô thật lâu.

Ngày hôm sau, anh nhìn thấy cô ngồi ở trong góc sân, ngồi xổm trước tảng đá kia, hình như đang nói gì đó.

Anh không đi qua, chỉ đứng nhìn từ xa.

Nghiêm Tương rời đi hai năm, vĩ nhân qua đời, cả nước chấn động. Theo sát đó, tứ X bang, tập đoàn phản X mạng bị đập tan.

Mọi người vội vàng báo tin cho nhau.

Kiều Vi đọc tiêu đề lớn trên trang đầu tờ báo, biết rõ thời đại hỗn loạn phi lý kia cuối cùng kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng theo đó, bắt đầu thanh toán.

Những người giống tên lửa ngoi lên cướp lấy quyền lực trong vận động, lần lượt bị xử lý mất chức. Có vài người thậm chí phải vào tù.

Mạnh Tác Nghĩa đã sửa lại cho rất nhiều người.

Người bị tịch thu nhà, mất tiền của được trả lại tài sản, người bị nhốt vào lều X mất đi chức vụ được sử dụng lại.

Nhưng vài người mất đi sinh mệnh thì vĩnh viễn không về được nữa.

Tấm phông lớn ở lễ đường đại viện Ủy ban Cách mạng được dỡ bỏ.

Giám đốc thư viện dẫn người mang mười mấy cái thùng nặng được giấu ở đằng sau đi, Mạnh Tác Nghĩa mới biết việc này.

“Đây là chỗ sách lão Tiêu không buông tay được sao?” Ông ta hỏi Kiều Vi: “Cô giấu đi hả?”

Kiều Vi nói: “Nếu không đồng ý với ông ta thì tốt.”

Mạnh Tác Nghĩa an ủi cô: “Đừng nghĩ quá nhiều, đó đều là mệnh. Thân thể đó của lão Tiêu vốn không chống đỡ được. Đi sớm đi trễ đều là đi, đi sớm một ngày bớt chịu tội một ngày.”

Mạnh Tác Nghĩa xoay người chuẩn bị rời đi, Kiều Vi lại gọi ông ta lại: “Chủ nhiệm.”

Mạnh Tác Nghĩa quay đầu.

Kiều Vi nói cho ông ta biết: “Là tôi và Tăng Nhạc cùng giấu. Một mình tôi không làm được.”

Mạnh Tác Nghĩa khựng lại, khẽ gật đầu: “Cậu ta luôn rất có năng lực.”

Ông ta xoay người rời đi.

Trên thực tế, cho dù trong vòng năm năm Mạnh Tác Nghĩa bị lăng mạ, Bác Thành cũng không ngừng phát triển.

Kế hoạch phát triển, bản đồ quy hoạch lớn ông ta đã định ra từ trước, Hoàng Tăng Nhạc vẫn luôn chấp hành.

Thật ra, người đời sau khi nhắc đến mười năm đó, ấn tượng trong đầu đều là hỗn loạn, hoang đường, mất trật tự, nên sẽ coi nhẹ một điều là cho dù ở giai đoạn đó, GDP của đất nước vẫn luôn tăng trưởng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /169 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thủ Tục Ly Hôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net