Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cho dù chiều hướng chính trị bên trên hỗn loạn cỡ nào, nông dân và công nhân cơ sở vẫn luôn không ngừng làm việc và xây dựng, bọn họ mới là trụ cột kiên cố nhất của đất nước này.
Ngày 21 tháng mười năm thứ hai, báo chí lớn trên cả nước đều tuyên bố thông báo khôi phục thi đại học.
Năm triệu bảy trăm nghìn thí sinh, từ nam nữ thiếu niên đến bố mẹ trung niên, cách biệt tuổi tác thật lớn, từ trên các cương vị, lại một lần nữa cầm bút cầm sách vở, định làm tròn một giấc mộng đại học.
Mùa đông năm này, thi đại học đình trệ mười năm lại khởi động lần nữa. Đây cũng là kỳ thi đại học duy nhất được tiến hành vào mùa đông.
Cảnh tượng hiếm thấy: bố con cùng học là đặc sắc chỉ thời đại này có.
Tiểu Ngô của thư viện thi đậu đại học, giám đốc Trịnh chạy đến đại viện Chính phủ cách hai con đường để báo tin vui cho Kiều Vi.
Kiều Vi cực kỳ vui vẻ: “Đến lúc đó chúng ta mở tiệc chia tay cho cô ấy!”
Cô còn định tặng một bao lì xì thật to cho Tiểu Ngô.
Ai nào ngờ còn chưa ăn cơm, cùng ngày Trịnh Ngải đột nhiên mang theo Tiểu Ngô một tay toàn là máu xông vào đại viện Chính phủ cầu cứu Kiều Vi.
“Chồng và mẹ chồng cô ấy không chịu để cô ấy đi học đại học, nhốt cô ấy lại. Cô ấy đập cửa sổ thủy tinh trốn ra.” Anh ấy lắp bắp nói: “Chủ nhiệm, làm, làm sao giờ?”
Năm đó khi Kiều Vi vừa đi thư viện, Tiểu Ngô vẫn chưa tới hai mươi tuổi, cuối năm kia cô ấy mới kết hôn.
Cô ấy chạy ra khỏi nhà chồng đến thư viện xin giúp đỡ, Trịnh Ngải biết mình không có năng lực giúp đỡ. Nhưng anh ấy vô cùng hiểu rõ ai có thể giúp cô ấy. Anh ấy kéo Tiểu Ngô chạy đến đại viện Chính phủ tìm Kiều Vi.
Kiều Vi nhìn tay của Tiểu Ngô trước, cũng may chỉ rách da, không bị thương đến xương cốt.
Kiều Vi dẫn cô ấy đến Phòng Y tế để sơ cứu băng bó.
Tiểu Ngô nén lệ, chịu đựng không kêu đau, lại hỏi: “Chủ nhiệm, em nên làm sao bây giờ?”
Vài năm ở thư viện, Kiều Vi cản bao nhiêu chuyện. Ở trong cảm nhận của các nhân viên thư viện, cô uy vũ cao lớn lạ thường.
Ở trong lòng bọn họ, không có chuyện gì Kiều Vi không giải quyết được.
Kiều Vi hỏi cô ấy: “Chị hỏi em, nếu như em chỉ có thể hai chọn một, đại học hoặc hôn nhân, phải buông bỏ một, không còn con đường khác để đi, em chọn như thế nào?”
Tiểu Ngô mấp máy môi.
Thời đại này không có tư tưởng đẹp đẽ là độc thân, không kết hôn, không sinh con. Phụ nữ là con gái, là vợ, là mẹ, là con dâu. Phụ nữ bị nhận định nên hy sinh vì gia đình, nhiệm vụ thiết yếu của phụ nữ là thực hiện những chức trách xã hội đang áp đặt ở trên đầu bọn họ.
Không có sự ủng hộ của tập thể lớn, một người định thoát khỏi gông cùm xiềng xích của nhận thức chủ đạo trong xã hội, là việc rất khó.
Tiểu Ngô không lập tức đưa ra đáp án được.
Kiều Vi không ép cô ấy. Người sống trong hoàn cảnh, đi ngược chiều hướng là chuyện khó khăn.
Cô dặn dò Trịnh Ngải, sau đó đưa Tiểu Ngô về nhà mình.
“Hôm nay em tạm thời ở lại đây.” Cô nói: “Nếu như em nghĩ kỹ rồi thì nói cho chị biết lựa chọn của em. Chị xem đưa em đi học đại học hay đưa em về nhà.”
Học phí một học kỳ đại học lúc này là ba tệ. Nhưng chính phủ phát trợ cấp cho sinh viên, đủ để chi trả học phí và phí sinh hoạt. Học đại học sẽ không tạo thành gánh nặng kinh tế.
Bởi vì sinh viên của niên đại này rất đáng giá, rất có giá trị.
Mẹ chồng của Tiểu Ngô đi mua thức ăn về, phát hiện cửa sổ bị phá, con dâu chạy mất. Bà ta thở hổn hển, ném thức ăn xuống chạy đi đơn vị của con trai tìm con trai: “Không xong, vợ con chạy rồi!”
Có thể chạy đến đâu chứ? Hai mẹ con tập hợp vài người thân họ hàng, hàng xóm, hùng hổ chạy đến thư viện.
Nhưng lúc này, Trịnh Ngải đã giao Tiểu Ngô cho Kiều Vi, Kiều Vi đã lên ô tô mang Tiểu Ngô về nhà mình để bảo vệ.
Giám đốc Trịnh đẩy mắt kính thật dày, ỷ vào thế của Chủ nhiệm Kiều, nói cho bọn họ biết: “Chủ nhiệm Kiều mang cô ấy đi chữa thương rồi.”
“Chủ nhiệm Kiều đã nói, hôm nay mọi người bình tĩnh chút, đừng tìm cô ấy. Ngày mai cô ấy sẽ dẫn Tiểu Ngô đến.”
“Tất cả mọi người bình tĩnh chút, ngày mai bàn lại.”
Hôm sau không chỉ bố mẹ chồng, chồng, các chú các cô nhà chồng của Tiểu Ngô đến thư viện, mà còn có bố mẹ Tiểu Ngô, anh chị em nhà mẹ đẻ của cô ấy.
Kiều Vi và người của Bộ Lực lượng Vũ trang đưa Tiểu Ngô đến thư viện. Bố Tiểu Ngô đang cố gắng xin lỗi thông gia: “Nó không phải người như thế, tôi bảo đảm mà, tôi bảo đảm!”
Lúc Tiểu Ngô xuất hiện, bố cô ấy kéo tay cô ấy: “Con mau hứa với bố mẹ chồng con đi, mau hứa là học đại học xong con sẽ sống yên phận!”
Kiều Vi nghe ông ta nói xong, khóe miệng hơi giật giật.
Sau một buổi tối, Tiểu Ngô đã bình tĩnh lại.
Cô ấy cúi đầu: “Bố, mẹ, Kiến Thiết, sau khi con học đại học xong nhất định sẽ về đây sống yên phận ạ.”
Nhưng bố mẹ chồng cô ấy lại không nghĩ thế. Bố chồng nháy mắt với mẹ chồng, mẹ chồng vỗ bàn đứng dậy: “Học đại học làm gì! Kết hôn rồi mà suốt hai năm bụng vẫn chưa có tin tức gì, lại còn muốn học đại học à? Vậy cô nói xem khi nào cô sinh con? Cô học xong đại học thì hai mươi mấy tuổi rồi hả? Cô muốn ông Vương nhà tôi đợi ôm cháu đến khi nào?”
Vương Kiến Thiết thấy ánh mắt Kiều Vi lạnh đi thì kéo cánh tay mẹ anh ta: “Mẹ, mẹ, mẹ bình tĩnh lại.”
“Mẹ không bình tĩnh được! Sao mẹ bình tĩnh được chứ!” Mẹ Vương là người chịu trách nhiệm “phát điên” trong nhà, đàn ông không tiện mắng người nên bà ta phải là người phát điên, bà ta nói tiếp: “Ngô Tiểu Linh cô xem lại lương tâm đi! Nhà chúng tôi có lỗi gì với cô sao? Từ trước đến nay chúng tôi chưa từng đánh cô chửi cô! Hả? Cô nói gì đi chứ? Cô gả tới nhà chúng tôi suốt hai năm không mang thai, tôi cũng không bảo cô ly hôn với Kiến Thiết! Vậy mà sao cô vô lương tâm như thế hả?”
“Cô đòi đi học đại học sao? Vậy ai là người lo cho đại gia đình này bây giờ?”
“Ai nấu cơm? Ai giặt quần áo? Cả một đại gia đình từ trên xuống dưới có già, có trẻ như vậy, cô muốn chạy à? Cô mặc kệ hết sao?”
Tiểu Ngô mím chặt môi, không nói lời nào.
Vương Kiến Thiết chờ mẹ mình nói hết thì kéo bà ta về.
Bố Vương lên tiếng: “Tiểu Linh à, con đừng ích kỷ như thế. Con đã là con dâu nhà chúng ta, con chịu trách nhiệm chăm sóc cả gia đình chúng ta. Lãnh tụ đã dạy rồi, làm người phải sống có trách nhiệm, sao con có thể bỏ bê mọi người đi học mấy năm được.”
“Nhà họ Vương chúng ta không mong con làm rạng danh tổ tông gì cả. Chuyện học đại học thì để sau này tính đi.”
“Là người thì phải làm tốt bổn phận của mình, sống tốt cuộc đời mình, chăm sóc cả nhà chu đáo, đó mới là thành tựu lớn nhất của con.”
Kiều Vi liếc mắt.
Môi Tiểu Ngô đã mím lại đến trắng bệch.
Bố Ngô nói: “Ông thông gia à, học đại học là giấc mơ từ nhỏ của Tiểu Linh nhà tôi, khó khăn lắm con bé mới thi đậu, nếu không đi thì sẽ tiếc lắm.”
Tiểu Ngô cảm động nhìn bố mình.
Nhưng bố Vương lại nói: “Ông Ngô, không phải tôi nói ông chứ, Tiểu Linh đã gả tới nhà chúng tôi rồi, thành người nhà chúng tôi. Sau này con bé nên làm gì thì phải suy nghĩ đến người nhà chúng tôi trước. Ông nuôi con bé lớn như vậy thì đã làm tròn trách nhiệm của bố mẹ rồi, sau này chuyện của Tiểu Linh để tôi và vợ tôi chịu trách nhiệm.”
Mẹ Vương lầm bầm: “Chưa thấy ai đã gả đi rồi mà nhà mẹ đẻ còn quản này quản kia cả.”
Mẹ Ngô muốn nói nhưng bố Ngô biết mình đuối lý, đè cánh tay bà xuống không cho bà nói. Bố Ngô thở dài không nói nữa.
Ở thời đại này, tư tưởng gả vào nhà ai thì sẽ thành người nhà đó vẫn còn rất thịnh hành.
Người thân bên nhà họ Ngô cũng khuyên: “Tiểu Linh, con nói gì đi.”
“Nếu là tôi thì tôi cũng không học đại học nữa, đã lập gia đình rồi, chuyện quan trọng là nên nhanh sinh con mới đúng.”
“Linh Linh, con nghe mọi người khuyên đi.”
Vương Kiến Thiết nói: “Tiểu Linh, em nói gì đi.”
Kiều Vi bước lên, quét mắt nhìn những người này.
Người ở đây biết cô là ai. Cô là Kiều Vi, lãnh đạo cũ của Ngô Tiểu Linh, đường thăng tiến thuận lợi, bây giờ đã là Phó chủ nhiệm.
Tuy có rất nhiều Phó chủ nhiệm, nhưng cô không giống với họ. Năm đó cô phản đối phái Khẩu Khẩu, mọi người biết chuyện cô phản đối bỏ đá xuống giếng với Mạnh Tác Nghĩa trong cuộc họp. Bây giờ Mạnh Tác Nghĩa đã quay lại, vẫn là người đứng đầu huyện ủy.
Có rất nhiều Phó chủ nhiệm trong huyện ủy, nhưng mọi người biết Kiều Vi khác biệt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");