Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Vi nói: “Em đã đến rất nhiều lần.”
Nghiêm Lỗi gật đầu.
Kiều Vi mỉm cười: “Anh không hỏi gốc gác của em sao?”
Cho tới nay, Nghiêm Lỗi chưa bao giờ hỏi.
Anh nhướng mày: “Không hỏi. Dù sao em cũng là vợ anh, không chạy được.”
Kiều Vi mỉm cười.
Lúc này đã có tivi, điện thoại, hệ thống sưởi tập trung và bình gas.
Dù sao đất nước đang không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
Nhưng một ngày nọ, Kiều Vi xem bản tin phát sóng về một bước đột phá quan trọng trong lực lượng quân sự của quân đội quốc gia, cảm thấy kỳ lạ.
Hình như…
Nhưng cô không phải là người đam mê quân đội, kiến thức của cô về lĩnh vực này thực sự rất hạn chế. Không rõ liệu bản tin trên TV có đi trước thời đại hay không.
Hôm nay cô đang đi làm, đột nhiên có người mặc quân phục đi tới văn phòng: “Bí thư, mời ngài về nhà ngay.”
Kiều Vi ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Người mặc quân phục nói: “Con trai ngài đã trở về.”
Kiều Vi vô tình làm đổ tách trà trên bàn, vẩy hết xuống đất.
Khi cô về đến nhà, trong sân có mấy người mặc đồ đen. Quần áo kia không phải đồng phục, nhưng Kiều Vi vừa nhìn có thể biết họ là một loại người.
Là quân nhân, cơ thể toát ra sự nguy hiểm.
Kiều Vi phớt lờ những người này, vội vàng bước vào nhà.
Một thanh niên trong phòng khách nghe thấy tiếng thì đứng dậy, mỉm cười với cô: “Mẹ.”
Nước mắt Kiều Vi chảy xuống.
Cô lao về phía cậu, muốn ôm cậu, nhưng cậu quá cao, phải nói là cậu ôm lấy cô.
“Mẹ, đừng khóc.” Nghiêm Tương nói: “Con trở về gặp mẹ.”
Kiều Vi vẫn không kìm được nước mắt.
Khi mới đến thế giới này, cô dự định tiếp nhận nguyên chủ, lấy thân phận của nguyên chủ tiếp tục sống. Vì thời đại này rất đặc biệt, có thể nói là với hoàn cảnh của cô lúc đó, cô không thể sống sót nếu không có Nghiêm Lỗi. Thế là cô tiếp nhận chồng con của nguyên chủ.
Tất nhiên, sau này cô và Nghiêm Lỗi dần dần mở lòng, trân trọng lẫn nhau, thu hút lẫn nhau, hai người cùng đi về phía nhau.
Nhưng ban đầu, khi cô đến thế giới hoàn toàn khác này, người làm bạn với cô nhiều nhất chính là Nghiêm Tương.
Sau này, Kiều Vi đã không còn là người “được giao phó” chăm sóc Nghiêm Tương nữa.
Sau này, Kiều Vi chính là mẹ của Nghiêm Tương.
Làm sao Kiều Vi có thể kìm được nước mắt?
Nghiêm Tương mỉm cười thở dài, nhẹ nhàng vỗ áo cô: “Được rồi, được rồi.”
Nghiêm Lỗi cũng vỗ vai cô: “Ngày vui mà…”
Cuối cùng, người khiến Kiều Vi ngừng khóc chính là Nghiêm Phù.
Nghiêm Phù cũng bị xe chuyên dụng đón từ trường về. Lúc này cô bé mười hai tuổi, đang học lớp sáu.
Cô bé lớp sáu cực kỳ khiếp sợ: “Anh trai còn sống?”
Nghiêm Tương: “…”
Kiều Vi: “…”
Nghiêm Lỗi: “…”
Cảnh vệ: “…”
Nghiêm Lỗi gõ đầu Nghiêm Phù: “Con nói bậy gì đó?”
“Không có.” Nghiêm Phù ôm đầu, vẫn không tin được: “Sao anh con còn sống được?”
Lúc cô bé còn nhỏ, mẹ chỉ vào ảnh chụp nói rằng đây là anh trai, anh trai rất thích cô bé, lúc còn nhỏ thường ôm cô bé đi khoe khắp nơi.
Cô bé hỏi anh đi đâu rồi.
“Đi chỗ thằng bé nên đi, đi rất xa.”
Nghiêm Phù rất thông minh, sau khi cô bé trưởng thành đã hiểu…
Anh của mình chết rồi.
Nếu trong nhà có người chết, người lớn không muốn trẻ con đau lòng nên sẽ nói với trẻ con rằng người thân đã đi rất xa.
Nghiêm Phù rất buồn bã, vì anh của cô bé rất đẹp trai.
Có lần bạn cô bé khoe anh trai, cô bé nói: “Tớ cũng có anh.”
Bạn học liếc cô bé: “Anh tớ sẽ đón tớ tan học, còn anh cậu đâu? Sao chưa từng nhìn thấy.”
Nghiêm Phù trốn đi khóc một trận.
Không được khóc, không được khóc, phải kiên cường, cô bé lau khô nước mắt tự nhủ như thế.
Chắc chắn anh trai đang ở trên trời dõi theo mình.
Mình phải làm em gái kiên cường.
Nghiêm Tương: “…”
Kiều Vi: “…”
Nghiêm Lỗi: “…”
Cảnh vệ: “…”
Cho dù cảnh vệ áo đen được huấn luyện nghiêm khắc, lúc này biểu cảm cũng hơi co rút.
Mặc dù khóc rồi lại cười, cuối cùng cả nhà cũng đoàn tụ.
Điều tiếc nuối là Kiều Vi muốn tự mình xuống bếp nếu cơm cũng không được. Cảnh vệ nói cấp bậc của Nghiêm Tương quá cao, bữa cơm sẽ do đầu bếp riêng chịu trách nhiệm.
Mọi người rất ăn ý không hỏi Nghiêm Tương làm công việc gì.
Chỉ cần biết cậu cống hiến to lớn cho quốc gia là được.
Trái lại là Nghiêm Phù, cô bé gặp được anh trai, không hề có sự ngăn cách, thân thiết với nhau tức thì.
Nhưng có một việc cô bé vô cùng bất mãn với anh mình.
“Anh, lúc anh đặt tên cho em có suy nghĩ không!” Cô bé phàn nàn: “Nghiêm Phù, Nghiêm Phù, bạn học cứ gọi em là Diễm Phúc.”
Nếu tên của bạn nhỏ có âm đọc gần giống nhau, lúc học tiểu học sẽ có biệt danh, chuyện này không tránh được.
Nghiêm Tương: “À… Xin lỗi.” Cậu xoa đầu cô bé, dịu dàng nói xin lỗi: “Đây là lần đầu tiên anh đặt tên cho người khác.”
“Thôi được.” Nghiêm Phù phóng khoáng xua tay: “Em không so đo nữa.”
Cả nhà bật cười.
Kiều Vi hỏi cậu: “Con được ở lại bao lâu?”
Nghiêm Tương nói: “Ba ngày, con chỉ được nghỉ ba ngày.”
Kiều Vi gật đầu.
Nghiêm Lỗi hỏi: “Con muốn gặp Quân Quân không? Thằng bé cũng ở quân khu.”
Nghiêm Tương nhìn cảnh vệ, cảnh vệ lắc đầu.
Cậu khẽ thở dài: “Không cần.”
Triệu Kiến Quân không ở trong danh sách thẩm định an toàn.
Buổi chiều, Nghiêm Tương và bố mẹ ngồi trong sân hóng mát.
Cậu hỏi Kiều Vi: “Gần đây mẹ có chú ý tin tức không?”
Trong mắt cậu có vẻ mong chờ.
Nghiêm Lỗi không rõ ý cậu.
Kiều Vi nghĩ đến tin tức lúc trước khiến cô cảm thấy kỳ lạ, trong mắt hiện vẻ hiểu ra.
Thì ra không phải ảo giác.
Sức mạnh của cô nhỏ nhoi chỉ có thể thay đổi vài người, vài việc.
Nhưng Nghiêm Tương được thiết lập chiều không gian siêu việt, cậu có thể ảnh hưởng quốc gia, ảnh hưởng thế giới.
Cô gật đầu: “Mẹ thấy.”
Nghiêm Tương cười.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");