Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
  3. Chương 22
Trước /169 Sau

Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 22

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Lỗi gắp thức ăn, tức giận nói: “Không giặt quần áo được thì sau này đừng giặt nữa.”

Kiều Vi nhìn anh.

Thật ra vừa rồi cô đã thấy anh giặt phơi quần áo hôm nay, không hề giống những người đàn ông khác. Bọn họ thà gác chân nhìn cũng không muốn động tay, chuyện gì cũng chờ vợ làm.

Kiều Vi cảm thấy thật ra có thể sống chung với người đàn ông này.

Nghiêm Lỗi không biết vì sao ánh mắt Kiều Vi đẹp như thế, sóng mắt như mang theo ý cười, miên man tình cảm.

Trước kia cô chưa từng nhìn anh như thế, Nghiêm Lỗi hơi khó chịu, anh cúi đầu bới một bát cơm lớn rồi dùng bữa.

Anh ăn một miếng cảm thấy thức ăn hôm nay vô cùng ngon.

Lúc này cơm nước trong quân đội phân chia theo tiêu chuẩn cao cấp, trung cấp và hạ cấp tùy từng cấp bậc. Từ Sư đoàn trở lên ăn theo tiêu chuẩn cao cấp, cán bộ trung đoàn ăn theo tiêu chuẩn trung cấp, còn lại theo tiêu chuẩn hạ cấp.

Nghiêm Lỗi cấp trung đoàn nên ăn tiêu chuẩn trung cấp.

Nhưng hôm nay đồ ăn trong nhà ngon hơn trong doanh trại, bánh rán dầu này còn ngon hơn tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất.

Nghiêm Lỗi nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, lập tức hiểu vì sao lại thơm như thế… Kiều Vi cho rất nhiều dầu.

Thật ra gia đình cán bộ dư dả hơn gia đình bình thường, có thể được ăn dầu ăn thịt, nhất là một nhà ba người của Nghiêm Lỗi có thể chịu chi dùng nhiều dầu hơn nhà đoàn trưởng Triệu.

Tuy nhiên, hôm nay Kiều Vi dùng dầu vượt mức bình thường, theo Nghiêm Lỗi thì cô đã lãng phí nghiêm trọng.

Nhưng… Đồ ăn rất thơm.

Nghiêm Lỗi ăn thêm nửa bát cơm, sau khi ăn xong hỏi: “Trong nhà còn đủ dầu không?”

“Không còn nhiều.” Kiều Vi nói.

Thật ra cô hơi chột dạ vì không biết chính xác về việc dùng lượng dầu lúc này. Những kí ức của nguyên chủ như xem phim, những chi tiết vụn vặt đều mơ hồ không rõ ràng.

Thật ra sau đó cô đã biết mình cho quá nhiều dầu, cô thích ăn bánh nhiều dầu, cho dù ở thế giới trước mẹ cũng từng mắng cô: “Con không phải ăn dầu mà là uống dầu.”

Cô còn chê thế hệ trước quá tiết kiệm, cho ít dầu nên thức ăn không thơm.

Lúc này nghe Nghiêm Lỗi hỏi, trong lòng cô hơi chột dạ.

Cô đang tính toán xem sau này có nên chú ý đến lượng dầu không, lại nghe Nghiêm Lỗi nói: “Không đủ dầu thì đi mua đi, phiếu dầu ở trong hộp. Nếu không đủ phiếu dầu thì nói với anh, anh nghĩ cách.”

Ở thời đại này, đương nhiên tiền rất quan trọng nhưng phiếu còn quan trọng hơn. Nếu không có phiếu mà chỉ có tiền thì có thể không mua được đồ, hoặc chỉ mua được với giá cao.

Trong phút chốc cô lại thấy đồng cảm với Lâm Tịch Tịch.

Lâm Tịch Tịch sống ở thời đại này, nếm trải khổ sở ở nơi này, cô ta trùng sinh trở về muốn ôm đùi Nghiêm Lỗi là chuyện rất bình thường.

Ai không muốn chứ.

Thời đại này muốn dùng dầu còn phải tiết kiệm.

Cho dù vì một miếng dầu cũng phải ôm đùi.

Bầu không khí bữa cơm hôm nay tốt hơn hẳn tối qua, Nghiêm Tương ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm.

Nghiêm Lỗi nhìn thấy Kiều Vi vừa xoay tay vừa liếc mắt nhìn mình, vẻ mặt kia biểu lộ rõ ý của cô, anh kìm nén không trợn mắt nói: “Cứ để đó, anh rửa chén.”

Kiều Vi mỉm cười: “Cảm ơn.”

Vợ chồng với nhau nói cảm ơn gì chứ, bệnh tâm thần.

Nghiêm Lỗi lạnh lùng đi vào bếp dùng số củi còn lại nấu nửa nồi nước ấm bưng ra, trước tiên tráng bát đũa qua nước ấm cho hết dầu, sau đó dùng xơ mướp rửa.

Quay đầu thấy váng dầu nổi lên trong nồi, lóe ra ánh sáng năm màu trong buổi tối u ám.

Đúng là phá của.

May mà anh đủ khả năng chống đỡ.

Từ xưa đến nay, hễ đàn ông có bản lĩnh nuôi gia đình, có thể để vợ con sống dễ chịu thì phần lớn sẽ kiêu ngạo.

Nghiêm Lỗi cũng như thế.

Thật kỳ lạ, bọn họ kết hôn nhiều năm như thế, anh mua cho cô rất nhiều quần áo vải vóc, cho cô ăn ngon mặc đẹp, trứng gà bao no nhưng chưa bao giờ có cảm giác thành tựu như hôm nay.

Nghiêm Lỗi giật mình.

Hoặc có thể vì lúc trước cô chưa từng mỉm cười nhìn anh.

Ánh mắt đó mang theo sự vui vẻ hài lòng, ánh mắt linh động giống như đang nói: Người đàn ông này không tệ.

Hừ!

Còn nói “Cảm ơn” với anh, giả dối.

Sau khi rửa bát xong, Nghiêm Tương ở bên cạnh giúp úp bát.

Nghiêm Lỗi hỏi: “Mẹ con đâu?”

“Trong phòng.”

Nghiêm Lỗi quay đầu nhìn lại, đúng là trong phòng sách sáng đèn, cô còn kéo màn cửa lên.

Anh vừa đi vào phòng sách, Kiều Vi đã hỏi anh: “Anh xem quyển sách này à?”

Trong tay cô đang cầm quyển sách Nghiêm Lỗi kẹp thẻ đánh dấu trang.

Nghiêm Lỗi thừa nhận: “Xem thử.”

Anh nhìn cô, nhưng cô không hề có vẻ tức giận khi anh làm lộn xộn sách của mình, trái lại còn mở to mắt hỏi anh: “Anh cảm thấy thế nào?”

“Anh cảm thấy hơi có vấn đề, cảm giác tư tưởng không đứng đắn.” Nghiêm Lỗi suy nghĩ nói: “Quyển này em xem lại đi, không ổn thì đốt đi.”

Dù sao cô đã đốt nhiều quyển như vậy, thêm quyển này cũng như nhau.

Đôi mắt linh động của Kiều Vi chớp chớp, giống như có ý định gì đó. Quả nhiên, cô lại nói: “Có vấn đề hay không, thay vì bảo em xem thì anh tự mình xem đi.”

“Em có ý gì?” Nghiêm Lỗi nhíu mày, nghiêm túc cảnh cáo cô: “Anh nói cho em biết, anh sẽ không bị những thứ này làm sa ngã đâu.”

“Em biết mà, cho nên anh quyết định rốt cuộc nên giữ hay đốt chẳng phải thích hợp hơn em à?” Kiều Vi mỉm cười: “Tiêu chuẩn của anh nghiêm khắc hơn em, để anh phán đoán sẽ không có sơ hở, an toàn hơn đúng không?”

Đúng thế, từ khi nhận ra mình mù mờ, để các loại tác phẩm văn học tư tưởng giai cấp tiểu tư sản suy đồi này tồn tại dưới mắt mình lâu như thế, Nghiêm Lỗi không thể nào tin tưởng đánh giá của Kiều Vi nữa.

Cô đã sa ngã từ lâu.

Cho nên mới có ảo tưởng với kẻ yếu đuối như kỹ thuật viên.

Anh cầm lấy: “Vậy để anh xem.”

Kiều Vi hé miệng cười, kéo ghế ở bàn đọc sách ra, ra hiệu “Mời” với anh rồi xoay người ra ngoài.

Nghiêm Lỗi kéo cổ áo quạt mấy lần mới ngồi xuống trước bàn sách bắt đầu đọc.

Phong cách viết vẫn rất thu hút, đọc như đắm chìm vào đó. Trước kia Nghiêm Lỗi chỉ đọc những quyển sách tuyên truyền chính trị, chưa từng đọc những quyển sách khiến người ta say mê như thế.

Lúc Kiều Vi bưng đĩa đi vào, nhìn thấy vẻ mặt anh thả lỏng tập trung vào trang sách.

Bị tiếng bước chân của cô làm giật mình, Nghiêm Lỗi mới hoàn hồn lại, anh nhìn thử, vậy mà mình đã đọc nhiều như vậy?

Không cảm nhận được thời gian trôi qua.

“Quyển sách hay không?” Quai hàm Kiều Vi phồng lên như đang nhai gì đó, đưa đĩa tới: “Ăn đào đi.”

Từng miếng đào đã bày sẵn trên đĩa, đào được rửa sạch cắt thành từng lát.

Nghiêm Lỗi cầm một miếng: “Cần gì phải cắt?”

Ăn đào chỉ cần cắn là được, hoặc là bẻ đôi mỗi người một nửa.

Gọt ra như thế quá màu mè, có cảm giác như giai cấp tiểu tư sản mục nát lãng phí.

Kiều Vi chớp mắt: “À… Lớn quá Tương Tương không ăn được.”

Được rồi, lý do này có thể tiếp nhận, mà Nghiêm Lỗi phát hiện ra cắt thành từng lát có thể cho vừa vào miệng, ăn gọn gàng không chảy nước.

Kiều Vi thấy anh không còn hỏi vì sao lại cắt quả đào nữa, cô khẽ hỏi anh: “Sách hay không?”

Nghiêm Lỗi lại lấy một miếng đào cho vào miệng nhai mấy lần rồi nuốt xuống, đưa tay chỉ vào bìa sách, nghiêm túc nói: “Anh có trách nhiệm nói cho em biết, tư tưởng trong quyển sách này có vấn đề.”

“Không…” Kiều Vi vươn tay, ngón tay trắng nõn ấn quyển sách xuống, hơi cúi người: “Em hỏi anh, quyển sách này hay không?”

Đôi mắt trong veo chăm chú nhìn Nghiêm Lỗi.

Ánh mắt chạm nhau.

Đối với chuyện này, xưa nay Nghiêm Lỗi sẽ không thua khí thế, dù sao anh cũng là người từng đi lên chiến trường.

Anh nhìn Kiều Vi: “Em có ý gì?”

Ngón tay Kiều Vi khẽ vuốt bìa sách: “Em biết có thể chủ đề quyển sách này truyền tải không phù hợp với tinh thần văn minh đảng, quốc gia và chính phủ tuyên truyền, giá trị hơi khác biệt. Cũng vì em biết nên em mới quyết định sẽ xử lý những quyển sách này trước khi bầu không khí giữa chúng ta trở nên căng thẳng, trước khi nó trở thành bằng chứng chứng minh tư tưởng của chúng ta không đủ kiên định. Em hiểu, em hiểu rõ.”

“Em đã nói những chuyện này với anh rồi.” Cô nói: “Nhưng… Em chưa từng nói những quyển sách này không hay.”

Nói đùa chứ, cho dù là sách cấm, sách khiêu dâm ở thời đại này thì vẫn được quy về văn học nghiêm túc ở đời sau. Ở thời đại này yêu cầu về văn học rất cao, vốn không có văn học trôi nổi đầy trên mạng, mỗi kỹ năng văn học cơ bản trong quyển sách đều vững chắc.

Không thể nào không thu hút, không thể nào không hay được.

Nhất là vào thời đại tin tức không nhạy, giải trí đơn giản như thế.

Nghiêm Lỗi có cảm giác mãnh liệt rằng Kiều Vi đang làm mình sa ngã, anh muốn phản bác nhưng vừa mấp máy môi đã bị Kiều Vi đưa một ngón tay chặn lại.

“Không cần nói.” Cô cúi mặt xuống cách anh rất gần: “Anh đọc với thái độ phê phán văn học là được rồi, anh đã cho rằng nó sai thì phải biết nó sai ở đâu, sau đó anh mới có thể kiên định ủng hộ điều anh cho là đúng. Anh cứ đọc tiếp đi, anh đọc xong cảm thấy có vấn đề, không đúng thì đốt đi. Anh đọc một quyển chúng ta đốt một quyển.”

Gương mặt cô trắng nõn thanh tú, ở gần như thế, hơi thở mang theo mùi đào thơm ngát.

Nghiêm Lỗi nắm ngón tay cô đang đặt trên môi mình.

“Ừm, anh đọc.” Anh nói: “Nhưng chỉ cần anh cảm thấy có vấn đề…”

“Anh yên tâm.” Kiều Vi không cần anh cảnh báo: “Sau này trên giá sách này sẽ không có đồ vật gì ảnh hưởng đến đường… Khụ, ảnh hưởng đến tư tưởng tiến bộ của anh.”

Suýt chút nữa đã nói ra mấy chữ đường thăng tiến.

Ở thời đại này không thể nói như vậy, sẽ tỏ ra vội vàng vì danh lợi. Hơn nữa, người ở thời đại này có tư tưởng rất đơn giản, rất chính nghĩa, thậm chí cao thượng.

Giống như Nghiêm Lỗi, anh có xuất thân từ nông thôn nghèo khổ, chắc phải hướng đến nhà gạch mái ngói mới đúng? Anh lại có thể mặc kệ sự phản đối của vợ, nhường vị trí của mình cho người khác.

Sự vô tư và không vụ lợi của anh xuất phát từ nội tâm.

Nghiêm Lỗi thả tay Kiều Vi ra.

Nhưng anh không đọc tiếp, anh bình tĩnh kẹp thẻ đánh dấu trang vào, để sách lại lên giá: “Mai rảnh sẽ đọc.”

Hay với không hay gì chứ, tóm lại không thể khiến anh không bỏ xuống được.

Nghiêm Lỗi ngồi trên ghế đối mặt với Kiều Vi đang chống bàn hơi cúi người nhìn anh.

Vậy cũng tốt, nếu không rất khó xen ngang vào, dù sao vừa rồi anh đọc vô cùng chăm chú.

Kiều Vi nói: “Có vài chuyện em muốn nói với anh.”

Nghiêm Lỗi tách chân ra, ngồi vững vàng: “Em nói đi.”

Kiều Vi nhìn xung quanh, đi kéo ghế gỗ vuông đến ngồi cạnh bàn đọc sách, kéo ngăn kéo lấy mấy tờ giấy.

Cô nhìn lướt qua nội dung mình ghi chép, giương mắt nói: “Em vẫn không biết rõ thu nhập cụ thể của nhà chúng ta.”

Kinh tế quá quan trọng, bây giờ Kiều Vi không ra ngoài làm việc chỉ ở nhà làm việc nhà, thu nhập của Nghiêm Lỗi là nguồn thu duy nhất trong nhà. Kiều Vi đã rà soát ký ức nguyên chủ để lại cho cô, chỉ biết sơ qua về thu nhập của Nghiêm Lỗi.

“Sao lại quan tâm đến chuyện này?” Nghiêm Lỗi hơi ngạc nhiên.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /169 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Phụ Vạn Người Mê Chỉ Muốn Làm Thế Thân

Copyright © 2022 - MTruyện.net