Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
  3. Chương 29
Trước /169 Sau

Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 29

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người đàn ông này còn chưa biết Kiều Vi Vi đã chết không yêu anh, không muốn sống chung với anh đến cuối đời.

Kiều Vi hơi thương cảm, nhưng không biết niềm thương cảm này của cô dành cho ai.

Cô không muốn trách bất kỳ ai. Ngoài chuyện sống chết, chẳng có chuyện gì lớn lao cả, cô không muốn tự trách người cha bỏ rơi mình, người yêu chia tay cô.

Nếu so sánh những chuyện ấy với vận mệnh, con người thật nhỏ nhoi, nhẹ như hạt bụi.

Cô cũng không muốn trách Kiều Vi Vi hay Nghiêm Lỗi, hai người này chỉ không thích hợp với nhau mà thôi, hai người không có cảm tình đến với nhau ở một thời đại đặc biệt, cuối cùng tạo nên bi kịch.

Nhưng ánh mặt trời soi rọi trên mặt người đàn ông, hắt lên dáng mũi cao thẳng của anh.

Đột nhiên trong lòng Kiều Vi cảm thấy mềm mại, cô bắt đầu hâm mộ Kiều Vi Vi.

Cô giơ tay sờ mặt Nghiêm Lỗi.

“Vậy anh đồng ý với em luôn được không?” Cô khẽ hỏi.

Nghiêm Lỗi kéo tay cô xuống, nghi ngờ hỏi: “Đồng ý luôn là sao?”

“Anh đồng ý với Kiều Vi Vi đã chết rồi, em kể với anh rồi mà.” Kiều Vi nói: “Người sống cùng anh bây giờ là em, Kiều Vi.”

“Vì thế, anh có thể đồng ý với em luôn được không?”

Hoàng hôn đi ngang qua mái hiên, bóng tối dần bao phủ sân nhà.

Đôi mắt cô lấp lánh ánh mặt trời lúc xế chiều, tràn đầy mong chờ.

Đời trước cô sống cô đơn, cô đơn mà chết đi, sau khi tỉnh lại người đầu tiên cô thấy là người đàn ông này.

Vận mệnh sắp xếp cho anh trở thành chồng cô.

Giờ đây Kiều Vi lại ngang ngược hơn, cô muốn nghe chính miệng người này nói với cô, nói những lời mà trước đây anh đã từng nói với Kiều Vi Vi.

Cô mong anh có thể dỗ mình.

Nghiêm Lỗi nắm tay cô, cảm thấy khoảng thời gian gần đây thật sự quá tốt đẹp, giống như những ảo tưởng trước khi kết hôn của anh về cuộc sống sau hôn nhân.

Những ảo tưởng này trước giờ chưa từng xảy ra, mãi cho đến lúc này.

Nghiêm Lỗi nắm tay Kiều Vi, v.uốt ve ngón tay cái của cô, ngước mắt lên nói.

“Em gả cho anh, ở bên anh…” Anh nói: “Chỉ cần là những chuyện anh có thể làm, anh đều làm cho em.”

“Anh nói lời giữ lời.”

“Vậy còn chuyện công việc của em thì sao?”

“Nhờ người rồi, chuyện này thì không phải ngày một ngày hai có thể giải quyết được, em đừng gấp.”

Kiều Vi nghe thấy lời mình muốn nghe, cười thỏa mãn.

Cô định rút tay về, nhưng lại không rút ra được.

Nghiêm Lỗi nắm rất chặt, anh không cho cô rút tay về. Ngón cái của anh v.uốt ve mu bàn tay cô, khiến cô hơi ngứa.

Xung quanh tối đen, giọng nói của Nghiêm Lỗi cũng khàn đi.

Cảm giác tê liệt từ mu bàn tay truyền đến.

Thân thể cô cũng dần nóng lên.

Nghiêm Tương ngồi trong phòng gọi với ra ngoài cửa sổ: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con muốn nghe ‘Cuộc phiêu lưu của Tiểu Bố Đầu’!”

Bầu không khí mờ ám lập tức bay biến.

Kiều Vi khẽ rút tay, anh buông cô ra.

“Mẹ đến ngay.” Kiều Vi đi từ bên cạnh anh vào nhà.

Nghiêm Lỗi nhìn theo cô mãi đến khi cô rời khỏi tầm mắt anh.

Đôi chân dài của anh duỗi ra, kéo cái ghế tre nhỏ ở trước lại, anh đong đưa, ghế phát ra tiếng kẽo kẹt.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Thực ra Kiều Vi cũng rất bồn chồn.

Cô và Nghiêm Lỗi đã ngủ chung giường, còn là vợ chồng hợp pháp, thậm chí còn có một đứa con… được rồi, mặc dù đứa bé này là cô ăn sẵn, làm mẹ mà chẳng phải đau đớn gì.

Nhìn chung, chuyện nam nữ này, cảm giác đến là đến.

Điều kiện này do đại thần xuyên sách tạo ra, cả hai đều là người trưởng thành, không cần phải vờ vịt làm gì. Vừa rồi khi hai người nắm tay nhau, đều ngầm hiểu trong lòng, cùng mong chờ buổi tối hôm nay.

Kiều Vi đọc “Cuộc phiêu lưu của Tiểu Bố Đầu” cho Nghiêm Tương, Nghiêm Tương thích thú lắng nghe, chỉ có trái tim của Kiều Vi đã bay xa.

Vừa lật trang, vừa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Nghiêm Lỗi đang ngồi trên chiếc ghế tre nhỏ, cầm cuốn sách cao ngang đầu, không biết có thật sự đang xem hay không.

Kiều Vi nhịn cười, gọi anh: “Anh vào nhà xem đi, bên ngoài trời tối rồi.”

Nghiêm Lỗi “ồ” một tiếng rồi cầm sách đi vào. Cả nhà đều đọc sách, ba người ngồi trong một phòng để tiết kiệm điện.

Nhưng trong ba người có hai người đều đang phân tâm, chỉ có Nghiêm Tương là nghiêm túc nghe mẹ đọc sách.

Sự mất khống chế và h.am m.uốn âm thầm này kéo dài cho đến khi Kiều Vi cầm đèn pin đi vệ sinh trước khi đi ngủ mới dừng lại.

Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh rồi vội vã vào phòng.

Nghiêm Lỗi cởi trần, đang dùng khăn lau người cạnh giếng nước, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên nóng bỏng.

Nhưng vẻ mặt Kiều Vi hơi phức tạp, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, cô không nói gì mà vội vã đi vào nhà.

Nghiêm Lỗi còn gọi cô một tiếng: “Có cần anh bưng cho em một chậu nước ấm không?”

Kiều Vi ở trong phòng trả lời: “Không cần.”

Tức là cô không lau người?

Cô là người thích sạch sẽ nhất. Sao hôm nay lại không lau người? Nghiêm Lỗi hơi lo lắng, chẳng lẽ là anh hiểu lầm?

Nhưng bầu không khí lúc chiều rõ ràng rất tốt, lòng bàn tay và cả ánh mắt đều nóng bỏng.

Anh vắt khăn đi vào phòng, Kiều Vi lại chen ngang người anh đi ra ngoài.

“Làm gì vậy?” Anh hỏi.

Kiều Vi nói: “Rửa ít đồ.”

“…?” Nghiêm Lỗi nói: “Rửa cái gì? Anh làm cho.”

Kiều Vi trực tiếp từ chối: “Không cần, ít đồ lặt vặt thôi, anh vào đi.”

Trời tối om, anh chỉ nhìn thấy trong tay cô dường như có vật gì đó rất nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay, xác thực không lớn.

Nghiêm Lỗi không tranh với cô mà quay vào phòng.

Anh nằm trên giường chờ cô.

Trong sân vang lên tiếng nước bắn tung tóe, một lúc sau, Kiều Vi mới đi vào.

“Em tắt đèn nhé?” Cô nói.

“Tắt đi.”

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Có tiếng thay quần áo, chẳng mấy chốc Kiều Vi cũng mò mẫm lên giường.

Hai người nằm cạnh nhau.

“Lắp đèn trong nhà vệ sinh được không?”

“Được.”

“Dây kéo cứ đặt ở đầu cửa, buổi tối đi vệ sinh chỉ cần mở cửa là có thể bật đèn nhà vệ sinh, lúc đi xong lại kéo tắt.”

“Được.”

Không ai nói gì, căn phòng lại yên tĩnh.

Lát sau, Nghiêm Lỗi xoay người đè lên.

Hơi thở của người đàn ông bao trùm lấy cô, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều cứng rắn, sinh lực như ngọn lửa mãnh liệt.

Kiều Vi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, hưởng thụ sinh lực rực lửa trong giây lát.

Tuy nhiên, khi người đàn ông c.ắn vào c.ổ cô, cô hơi cắn môi, giữ chặt vai anh: “Không được…”

Nghiêm Lỗi ngây ra, cho rằng mình lại bị từ chối như trước.

Nhưng Kiều Vi lập tức giải thích: “Bà dì tới rồi.”

“…?” Nghiêm Lỗi không hiểu: “Em còn có dì? Bà ấy ở đâu? Trong trấn?”

Hóa ra bây giờ bà dì không gọi là bà dì, Kiều Vi bèn đổi cách nói: “Là kinh nguyệt, kinh nguyệt thôi. Anh có biết kinh nguyệt không?”

Đàn ông đã kết hôn và làm bố ít nhiều gì cũng biết chút chuyện của phụ nữ.

Nghiêm Lỗi hụt hẫng: “Sao lại tới cái đó?”

“Cái này không phải là thứ em có thể kiểm soát.” Kiều Vi cũng rất vô tội.

Cô cố nén cười, nhưng Nghiêm Lỗi vẫn nhận thấy bụng cô đang run run.

Vốn đã sầu rồi, thế mà cô còn cười.

Vậy là thực ra cô đã đồng ý phải không? Vừa rồi cô cũng không từ chối, chỉ là không thể mà thôi.

Kiều Vi ôm vai Nghiêm Lỗi, vỗ nhẹ lưng anh an ủi, sau đó muốn đẩy anh xuống.

Nhưng thân thể của cô mảnh khảnh mềm mại, Nghiêm Lỗi cảm giác mình hoàn toàn có thể bao bọc cô. Anh không muốn đi xuống mà còn vùi mặt vào cổ cô.

Mùi hương cơ thể cô làm anh mê mẩn.

Kiều Vi không đẩy anh nữa.

Cô nhắm mắt lại ôm anh, chấp nhận sự đụng chạm của anh.

Lòng bàn tay anh chai sạn và thô ráp, khi lướt qua để lại cảm giác nham nhám khiến người ta run rẩy.

Hai người xa cách đã lâu ôm chặt lấy nhau.

Không ai lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau trong bóng tối.

Kiều Vi mặc Nghiêm Lỗi chạm vào da thịt mình, cô cũng khám phá cơ thể anh.

Cô cởi áo ba lỗ của anh, anh cũng c.ởi áo l.ót của cô ra. Trong bóng tối không nhìn thấy gì, chỉ có thể xác nhận hình dạng bằng lòng bàn tay.

Cơ bắp cuồn cuộn, vòng eo thon gọn, săn chắc.

Cho đến khi lòng bàn tay anh ngày càng dùng sức, hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề, cô mới nắm lấy tay anh, nỉ non: “Không được…”

Nghiêm Lỗi cũng biết không được, bèn vùi đầu vào hõm cổ cô để điều chỉnh hô hấp. Rồi anh lại ngẩng đầu hôn lên mặt cô một cách thăm dò.

Cô không quay đi tỏ vẻ chán ghét như trước.

Nghiêm Lỗi được khích lệ, bạo dạn hôn cô lần nữa, lên má, lên tai, rồi ngậm vành tai cô.

Chỗ đó là nơi nhạy cảm của Kiều Vi. Trước đây cũng vậy, sang thế giới khác vẫn thế.

Kiều Vi “ưm” một tiếng, cứ tiếp tục như vậy cô sẽ không chịu nổi, bèn nghiêng đầu né tránh.

Nhưng Nghiêm Lỗi lại tìm được niềm vui, đuổi theo không bỏ.

Kiều Vi không tránh được liền ôm lấy gáy anh, chặn môi anh lại.

Nghiêm Lỗi lập tức bất động như bị yểm bùa, không dám cử động dù chỉ một chút.

Kiều Vi buông môi anh ra, lòng bàn tay v.uốt ve gáy anh.

Trong trí nhớ không có ký ức về việc hôn anh. Có thể nó đã bị cuốn trôi bởi quá trình sàng lọc trí nhớ có chọn lọc, hoặc cũng có thể… nó thực sự không tồn tại.

Nhớ trước đây có đọc một truyện, kể về một người chồng đi lính về thăm nhà, ban đêm muốn hôn vợ lại bị vợ tát một cái và mắng là đồ lưu manh. Bộ truyện đó còn chẳng phải truyện viết về thập niên sáu mươi bảy mươi mà hình như đã là thập niên tám mươi chín mươi rồi, nhưng đó là một vùng nông thôn rất xa xôi.

Dù là do thời đại hay khu vực, chuyện vợ chồng không hôn nhau do tư tưởng bảo thủ là điều bình thường.

Tóm lại, hình như người đàn ông này không dám cử động, chẳng lẽ anh nghĩ vừa rồi mình vô tình đụng phải?

Kiều Vi hơi ngẩng đầu, lại chạm vào môi anh.

Nếu thực sự muốn ghẹo thì nên dùng đầu lưỡi. Nhưng dù sao Kiều Vi cũng là người thay thế, cô sợ bạo quá sẽ lộ sơ hở, khiến người khác nghi ngờ nên không dám.

Chỉ có thể chạm nhẹ bằng môi rồi chà xát.

Phút chốc như bị điểm huyệt, phút chốc lại như được giải lời nguyền.

Trong bóng tối, người đàn ông đ.è x.uống như một ngọn núi, đuổi theo môi cô mà g.ặm c.ắn, vừa vụng về vừa ngây ngô.

Kiều Vi bật cười trước phản ứng của anh.

Người đàn ông dừng lại, cố kiểm soát sức mạnh, dần dần nắm giữ kỹ xảo.

Kiều Vi cũng không cười nữa, nhắm mắt lại.

Kiều Vi không nhớ mình ngủ như thế nào, chỉ nhớ Nghiêm Lỗi đòi hôn môi cô không thôi. Giống như đứa trẻ lần đầu được ăn kẹo vậy.

Lúc cô buồn ngủ đến mơ màng, anh còn nói: “Sao không lót đệm…”

Cô lơ mơ buồn ngủ, đệm gì chứ.

Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy tiếng Nghiêm Lỗi xuống giường, mở tủ quần áo rồi lại leo lên giường, ôm lấy eo cô, nhấc cô lên, đặt thứ gì đó xuống dưới người cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /169 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Như Gió Nam

Copyright © 2022 - MTruyện.net