Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người khác mà đoàn trưởng Triệu nhắc tới là những đồng đội của anh ta.
Lâm Tịch Tịch đang tìm người yêu, nên cũng cần có chút thanh danh. Cô ta là một cô gái chăm chỉ chịu khó, nấu ăn ngon là một điểm cộng, thân là cậu Lâm Tịch Tịch, đương nhiên phải giúp cháu gái quảng cáo nhiều hơn.
Nhưng khi hai chữ “Người khác” này lọt vào tai Lâm Tịch Tịch lại bị cô ta coi là ám chỉ Nghiêm Lỗi.
Cô ta đảo mắt, ngọt ngào nói: “Vậy cậu phải nhớ khen cháu trước mặt người ta, để người ta biết là do cháu làm.”
Đoàn trưởng Triệu cười lớn: “Được, được.”
Bỏ qua việc nghi ngờ cô ta có ý đồ không chính đáng với Nghiêm Lỗi trước đây, đoàn trưởng Triệu cũng rất thích cô cháu gái ngoại này. Ngay cả vợ anh ta cũng không tiếc lời khen cô ta chăm chỉ chịu khó, lại còn xinh đẹp như thế, không lo không tìm được một người tốt.
Anh ta xách cặp lồng nói: “Hôm nay nhà tắm mở cửa, tối nay cả nhà đi tắm nhé.”
Tắm rửa sạch sẽ xong, ngày mai cho cô ta mặc một chiếc váy thật đẹp, trông sẽ xinh xắn hơn.
Lâm Tịch Tịch sống trong khu gia thuộc, người từng thấy cô ta cũng chỉ có hàng xóm xung quanh. Những cậu thanh niên trẻ tuổi trong doanh trại chỉ nghe nói nhà đoàn trưởng Triệu có một cô cháu gái ngoại xinh đẹp mới tới, chứ vẫn chưa có cơ hội gặp mặt cô ta.
Đoàn trưởng Triệu muốn sắp xếp cho mọi người gặp mặt.
Anh ta cầm cặp lồng đi, vừa ra đến giao lộ đã gặp Nghiêm Lỗi. Nghiêm Lỗi cao lớn, mặc đồng phục nghiêm chỉnh, trông chẳng khác gì cái giá treo quần áo tiêu chuẩn. Đứng lẫn trong đám đông cũng có thể thấy ngay.
“Mọi người đã ăn hết chưa?” Đoàn trưởng Triệu đi tới chào mọi người: “Nào nào nào, ăn thử bánh cháu gái tôi làm đi, mau ăn thử đi, không giống bánh nhà các cậu nướng đâu.”
Bọn họ có cùng cấp bậc, trong nhà không những được ăn no mà còn có thể ăn lương thực cao cấp. Ban đầu cũng không có hứng thú với món bánh nướng kia, dù sao đó cũng chỉ là lương thực thô. Nhưng khi nghe đoàn trưởng Triệu nói như vậy, mọi người cũng giữ thể diện cho anh ta, bẻ hai chiếc bánh nướng ra nhiều phần, mỗi người ăn thử một miếng.
“Ồ, ngon thật!”
Mọi người ăn xong đều khen ngon, đưa tay ra lấy nữa. Đoàn trưởng Triệu lại chộp lấy cặp lồng nói: “Chỉ được ăn thế thôi, còn để dành cho người khác.”
Mọi người bật cười mắng anh ta keo kiệt.
“Đi đi, xê ra!” Đoàn trưởng Triệu vẫy tay với tài xế Trương: “Tiểu Trương, Tiểu Trương, đừng đi vội, lại đây ăn thử một miếng nào!”
Tài xế Trương cũng lấy một miếng, vừa ăn vào hai mắt đã sáng rực: “Mẹ ơi! Đây là lần đầu tiên em được ăn miếng bánh nướng ngon thế này, món này nấu thế nào?”
“Sao tôi biết được. Một người đàn ông như tôi sao có thể động tay vào chuyện bếp núc chứ.” Đoàn trưởng Triệu lấy khuỷu tay huých Nghiêm Lỗi, nháy mắt nói: “Đúng không, Tiểu Nghiêm? À, Tiểu Nghiêm, hôm nay cậu lại ăn ở nhà ăn sao?”
Đoàn trưởng Nghiêm quá chiều vợ, bị bệnh gì mà hai ngày nay không nấu cơm chứ.
Nghiêm Lỗi nghe vậy biết ngay hôm qua chị Dương nhìn thấy anh rửa bát, sau đó trở về kể cho đoàn trưởng Triệu biết.
Người đàn ông vừa tự mình vào bếp sáng nay bình thản đung đưa túi lưới đựng cặp lồng trên tay nói: “Ăn cơm ở nhà ăn tiện hơn, không cần phải chà nồi.”
Đoàn trưởng Triệu cười lớn.
Hôm nay là ngày hành kinh thứ ba của Kiều Vi, tình trạng tốt hơn nhiều rồi, lót giấy vào lúc đứng lên khỏi ghế cũng đỡ lo hơn, hiện tại cô cũng có thể sinh hoạt cử động bình thường.
Đợi Nghiêm Tương ăn xong bữa sáng, cô nói: “Con trai mau tới giúp.”
Đột nhiên cô lại nảy ra ý nghĩ muốn dọn dẹp sân vườn, chẳng cần đợi đến khi Nghiêm Lỗi về để một mình anh làm, cô và Nghiêm Tương cũng có thể làm những công việc vừa sức.
Nghiêm Tương lau miệng đáp: “Con tới liền.”
Hai mẹ con chuyển những món đồ vụn vặn trong sân ra sau nhà trước.
Sau một buổi sáng dọn dẹp, mảnh sân cũng gọn gàng hơn hẳn. Chỉ còn một vài thứ đồ nặng vẫn chưa di chuyển được.
“Để lại cho bố con về chuyển.” Kiều Vi nói: “Bố con khỏe lắm.”
Nghiêm Tương vặn vẹo cơ thể: “Con cũng khỏe mà, rất là khỏe!”
“Được được, Tương Tương cũng rất khỏe.” Kiều Vi bật cười: “Bố con là người lớn có lực lớn, Tương Tương là bạn nhỏ có sức nhỏ.”
Nghiêm Tương vô cùng hài lòng.
Kiều Vi bảo Nghiêm Tương rửa tay đi chơi, mình thì chống hông quan sát toàn bộ khoảnh sân. Sau khi chuyển mấy món đồ vụn vặt đi, trông rộng rãi hơn hẳn.
Cô dùng bước chân ước lượng diện tích sân, sau đó quay về phòng sách lấy giấy bút bắt đầu lên bản vẽ kế hoạch.
Đầu tiên, phải có một khoảng đất trồng rau.
Sau đó, làm cho con một hố cát.
Đoạn đường đi từ cổng vào nhà, trên nền đất cứ cách vài bước lại đặt một viên đá, Kiều Vi đoán chúng dùng để bước lên khi trời mưa. Dù sao mặt sân này cũng là nền đất, trời đổ mưa cái là đất sẽ hóa thành bùn nhão ngay.
Kiều Vi vẽ một con đường.
Xem xem nên dùng vật liệu gì đặt vào lối đi từ cổng đến cửa nhà. Cụ thể thế nào phải bàn bạc lại với Nghiêm Lỗi, có thể tìm được loại nào thì dùng loại đó vậy.
Điều kiện vật chất có hạn nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Đúng rồi còn “Máy giặt chạy bằng sức người” của cô. Nghiêm Lỗi đã tìm được người làm rồi, anh nói mấy ngày nữa sẽ xong.
Kiều Vi khoanh một vòng tròn ở vị trí bên cạnh giếng nước, để dành chỗ cho máy giặt chạy bằng sức người.
Sau khi lên xong kế hoạch cho khoảng sân, cô ngẩng đầu nhìn mái nhà.
Những nơi có thể dọn dẹp trong nhà cô đều đã dọn sạch cả rồi. Thực ra khi cô mới về đây nơi này cũng không bẩn lắm, nguyên chủ là một người sạch sẽ, nên cả ngôi nhà được vệ sinh rất cẩn thận.
Nhưng vệ sinh sạch sẽ không có nghĩa là ngôi nhà có không gian sống tốt.
Lớp sơn tường không còn tốt nữa. Nhất là bức tường trong phòng Nghiêm Tương.
Kiều Vi biết tại sao, là vì căn phòng đó ban đầu là để cho người khác ở cùng.
Người nhà của người có cấp bậc nhất định mới được gia nhập quân đội. Nghiêm Lỗi có được địa vị rồi mới kết hôn.
Bởi vì hai vợ chồng trẻ vẫn chưa có con, nên khi được phân nhà, bọn họ được sắp xếp cho ở chung với một đôi vợ chồng hai con khác.
Thời điểm đó chỉ có gia đình đông người như nhà đoàn trưởng Triệu mới được chia riêng cho một khoảng sân vườn.
Mãi đến sau này khi đại viện quân đội hoàn thành, đôi vợ chồng kia vui vẻ dọn qua đó, khu gia thuộc này mới rộng rãi hơn, Nghiêm Lỗi và nguyên chủ cuối cùng cũng có một ngôi nhà riêng, không phải sống chung với nhà khác nữa.
Phòng của Nghiêm Tương là phòng ở trước đây của hai vợ chồng kia. Gia đình họ không mấy để tâm đến vấn đề vệ sinh nên bức tường trong phòng đó bẩn hơn hẳn những bức tường còn lại trong nhà Nghiêm Lỗi.
Khi Nghiêm Tương dọn vào trong căn phòng trống, Nghiêm Lỗi và nguyên chủ đã dán giấy lịch kín phòng.
Trong mắt người thời đại này, những bức tường được dán giấy lịch đã là rất tốt rồi. Vừa sạch sẽ lại vừa đẹp. Nhưng dưới mắt nhìn của Kiều Vi, đương nhiên bức tường đó không ổn.
Cô viết lên giấy hai chữ “Sơn tường”.
Còn cả mặt tiền của ngôi nhà nữa.
Ngôi nhà này không xây bằng gạch nung cũng không xây bằng gạch sống, mà xây bằng đá mang đậm nét đặc trưng của địa phương.
Nhưng trước đây từng hỏng hóc, sau đó có sửa chữa nhưng chắc chắn vật tư cũng có hạn hoặc có thể là đã sửa chữa lại rất nhiều lần, nói tóm lại là vật liệu dùng để tu sửa không giống nhau. Có chỗ dùng gạch xanh, có chỗ lại dùng gạch đỏ.
Nhìn chẳng khác bộ quần áo rách được vá lại bằng những mảnh vải với màu sắc khác nhau.
Kiều Vi viết chữ “Mặt tiền” lên giấy.
Vấn đề việc làm của cô, Nghiêm Lỗi cũng đã nhờ người rồi, nhưng đây không phải là chuyện ngày một ngày hai là xong. Nói không chừng còn phải nhờ đủ các mối quan hệ, phải đợi nơi muốn đến lấy thêm danh ngạch mới được.
Vậy là hiện tại cô có việc làm, nhưng vẫn có thể làm rất nhiều việc.
Cô cũng có rất nhiều việc muốn làm.
Khi nằm trên giường bệnh cô đã lướt thấy một vài video cải tạo nhà, cũng mơ đến một ngày bản thân có một khoảng sân bình dị để thỏa thích cải tạo theo ý mình, không phải bây giờ cơ hội đã bày ra trước mắt hay sao?
Nhà tắm trong đại viện một tuần mở hai lần, một buổi vào thứ ba, một buổi vào thứ sáu.
Vào ngày nhà tắm mở cửa, đàn ông sẽ trở về sớm hơn một chút. Nghiêm Lỗi xách cặp lồng vừa về đến nhà đã thấy cả khoảng sân trống trải khác hẳn mọi khi.
“Ồ!” Anh thốt lên.
Nghiêm Tương nghe thấy tiếng anh, lập tức quay đầu vào nhà gọi: “Mẹ ơi! Bố về rồi!”
Gọi xong, cậu bé vui vẻ chạy tới báo cáo: “Bố ơi! Hôm nay con và mẹ đã dọn sân đấy! Hai mẹ con cùng nhau dọn ạ!”
“Tốt lắm tốt lắm.” Nghiêm Lỗi dùng bàn tay to lớn xoa đầu Nghiêm Tương: “Đồng chí nhỏ vất vả rồi, sau này bố sẽ phát hoa đỏ cho con! Nào, chào.”
Nghiêm Tương lập tức khép hai chân lại, ưỡn cả ngực lẫn bụng, chào kiểu quân đội với một tiếng “bộp”.
Nghiêm Lỗi bật cười chào đáp lễ với cậu bé.
Kiều Vi từ trong nhà đi ra.
Nhà ở nông thôn vừa cao vừa sâu, lại còn bình dị khác hẳn những ngôi nhà cao tầng ngột ngạt. Ban ngày khi trời không nóng hoặc có gió, cô thích ngồi dưới mái hiên hoặc dưới tán cây hóng mát. Nhưng buổi chiều khi mặt trời lên cao, trong nhà lại mát mẻ hơn hẳn.
Cô đi tới đón lấy túi lưới đựng cặp lồng.
Nghiêm Lỗi nói: “Mới đó mà đã bắt tay vào làm ngay rồi sao?”
Sáng sớm cô vừa ăn bánh canh vừa suy nghĩ xem nên dọn dẹp sân như thế nào, chiều nay vừa về tới là thấy cô đã làm xong bước đầu tiên rồi. Năng suất và khả năng làm việc của cô quá tốt.
Kiều Vi nói: “Nghĩ được làm được chứ. Nếu không làm, chẳng lẽ lại trì hoãn đến tận năm sau?”
Cô hỏi: “Ăn cơm luôn nhé?”
Hôm nay Nghiêm Lỗi về sớm, cảm thấy vẫn chưa đói lắm.
Nghiêm Lỗi cởi cúc áo đồng phục: “Hay là tắm trước? Hôm nay nhà tắm mở cửa. À đúng rồi, em có tắm được không? ‘Cái kia’ ‘cái kia’ của em…”
Đàn ông truyền thống cổ hủ rất xấu hổ khi nhắc đến mấy chữ đến tháng hay kinh nguyệt, nên hay dùng ‘cái kia’ để nói giảm nói tránh, tạo cảm giác lén lút thậm thà thậm thụt.
Thật buồn cười.
Kiều Vi nói: “Em không đi đâu, không tiện. Anh đưa Tương Tương đi đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");