Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cơ thể đến tháng tự mình tắm trong nhà còn được, đến nhà tắm công cộng tắm thì không hay lắm.
“Anh đun nước cho em nhé, em ở nhà tắm rửa đi.” Nghiêm Lỗi vội nói.
Tối qua cô phàn nàn rằng dùng nước không tiện, cả người toàn là mùi của anh. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, nửa đêm nửa hôm sao mà đi đun nước tắm được.
“Em đun nước xong rồi, chỉ chờ anh về giúp em lấy nước lạnh thôi.” Kiều Vi lấy hộp cơm ra: “Em gác hộp cơm lên bếp cho nóng. Chờ hai người tắm về rồi cùng ăn cơm.”
“Được!” Nghiêm Lỗi quăng đồng phục xuống ghế, quay người xách thùng đi lấy nước lạnh.
Anh pha nước cho Kiều Vi xong mới cầm chậu dắt Nghiêm Tương đến nhà tắm của đại viện tắm.
Kiều Vi tự tắm ở nhà.
Cứ đến tối thứ ba, thứ sáu, cả trấn lại rộn lên cảnh người trong khu gia thuộc đến đại viện tắm rửa.
Người dân sống trong trấn vô cùng ngưỡng mộ.
Nghiêm Lỗi gặp cả nhà đoàn trưởng Triệu trên đường. Đoàn trưởng Triệu hỏi: “Em dâu đâu?”
Nghiêm Lỗi nói: “Cô ấy không khỏe.”
Một tuần chỉ được tắm hai lần, tại sao một cô gái thành phố kỹ tính như Kiều Vi lại không đi tắm, chỉ có một khả năng thôi.
Đoàn trưởng Triệu lấy vợ khi mới mười sáu mười bảy tuổi, hiện giờ đã sinh đến năm đứa con rồi, đương nhiên cũng hiểu. Nghe anh nói vậy nên không hỏi nữa.
Lâm Tịch Tịch thực sự không có cơ hội tiếp cận Nghiêm Lỗi. Ban ngày anh không ở nhà mà toàn ở doanh trại. Buổi tối khi anh trở về, cậu của cô cũng về nhà, trong nhà người ta còn có vợ con, cô không thể đi thẳng vào cửa nhà người ta được.
Cuối cùng cũng gặp được Nghiêm Lỗi ở một mình, Lâm Tịch Tịch bắt đầu nóng lòng, muốn đi tới tìm cơ hội bắt chuyện, tạo ấn tượng với anh ngay lập tức.
Ai ngờ chị Dương lại vô tình bước tới ngáng đường cô ta.
Chị Dương còn quay đầu gọi Anh Tử: “Anh Tử, nắm tay chị con, đừng chạy lung tung.”
Anh Tử khó hiểu nói: “Con đã mười một tuổi rồi.”
Trời nóng thế này còn nắm tay, rất khó chịu.
Nhưng chị Dương lại lườm cô bé, mỗi người mẹ đều có uy nghiêm của riêng mình. Anh Tử thấy vậy thì rụt cổ lại, khó chịu tiến lên hai bước, đi bên cạnh Lâm Tịch Tịch.
Chị Dương nói với Lâm Tịch Tịch: “Mợ trông bé Năm, cháu trông Anh Tử nhé.”
Anh Tử cứng đầu nói: “Con đã mười một tuổi rồi!”
Chị Dương mặc kệ cô bé, nói với Cương Tử và Hoa Tử: “Các con trông Quân Quân nhé.”
Không nói thì thôi, chị vừa dứt lời, Quân Tử đã làm trò con bò chạy mất, lại còn cười khúc khích.
Cương Tử tức giận gọi: “Đứng lại đó cho anh!”
Cậu nhóc là anh cả, phải gánh trách nhiệm trên vai, vội vã đuổi theo.
Hoa Tử trước giờ vẫn luôn là cái đuôi nhỏ của cậu nhóc, nên cũng chạy đuổi theo.
Chị Dương gọi: “Đứng ở cửa nhà tắm đợi mọi người nhé…”
Đoàn trưởng Triệu quay đầu nhìn vợ, chị Dương cũng nhìn anh ta.
Làm vợ chồng với nhau nhiều năm, đương nhiên rất ăn ý, chỉ cần nhìn nhau một cái là đã biết đối phương muốn nói gì. Đoàn trưởng Triệu liếc nhìn Lâm Tịch Tịch đang bị ngáng chân, sau đó lại gần Nghiêm Lỗi vừa nói chuyện vừa đi song song bên cạnh anh.
Như vậy, mọi người từ đội hình ngẫu nhiên chuyển sang đội hình ba hàng, hàng đầu có đoàn trưởng Triệu và Nghiêm Lỗi dắt theo Nghiêm Tương đi trước, hàng hai là chị Dương và bé Năm cản ở giữa, đẩy Lâm Tịch Tịch đi xuống hàng cuối cùng, lại còn có Anh Tử bám theo bên cạnh.
Nếu cô ta còn dám lại gần Nghiêm Lỗi, ngày mai toàn bộ người trong doanh trại sẽ biết cô ta có tình ý với đàn ông đã có vợ.
Lâm Tịch Tịch suýt nữa bị cục tức này làm nghẹn chết.
Đến nhà tắm, chị Dương đẩy Anh Tử đi theo Lâm Tịch Tịch, chị ta còn dặn Lâm Tịch Tịch: “Cháu tắm xong đừng ra ngoài liền, mợ còn bé Năm nữa.”
Lâm Tịch Tịch không còn cách nào khác, đành chăm sóc các em. Sau khi bọn họ tắm xong hết rồi thì chỉ còn đoàn trưởng Triệu đứng đợi bên ngoài.
Lâm Tịch Tịch vờ hỏi: “Cậu ơi, Nghiêm Tương đâu ạ?”
Cô ta nghĩ mình hỏi rất bình thường, nhưng thực tế khi người ta yêu cầu điều gì đó, nét mặt cử chỉ sẽ khác thường ngày. Đoàn trưởng Triệu liếc cô ta, chỉ ném cho cô ta một câu “Bọn họ đi rồi”, sau đó không nói gì nữa.
Cô ta vẫn chưa tiếp xúc gì với Nghiêm Lỗi mà!
Lâm Tịch Tịch bực bội muốn chết.
Nghiêm Lỗi về đến nhà, Kiều Vi đã tắm xong, còn gội đầu nữa. Đang giữa hè, đêm qua cô lăn lộn với Nghiêm Lỗi cả đêm, người ra đầy mồ hôi, cuối cùng cũng sảng khoái trở lại rồi.
Cặp lồng vẫn được để trên bếp nên không bị lạnh. Nghiêm Lỗi dẫn Nghiêm Tương về, để chậu xuống rồi vào bếp dọn dẹp nước tắm của Kiều Vi. Kiều Vi chia chén, lấy đồ ăn trong cặp lồng ra, cả nhà bọn họ có thể bắt đầu dùng cơm được rồi.
Sau khi dọn dẹp xong nước tắm, Nghiêm Lỗi chống tay rửa bồn tắm bên giếng, nhưng mắt anh lại nhìn Kiều Vi chằm chằm.
Kiều Vi tắm xong vẫn mặc áo sơ mi trắng của anh, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp.
Lúc thấy cô mặc thế này lần đầu vào mấy ngày trước, Nghiêm Lỗi còn khó hiểu không biết cô có tật xấu gì mà không mặc đồ của mình, phải mặc áo sơ mi của anh. Anh cũng cảm thấy áo mình rộng, cô mặc lên vừa dài vừa rộng, không ra thể thống gì.
Bây giờ lại thấy nóng trong người.
Áo sơ mi vừa rộng vừa lớn, khiến người ta không nhìn thấy được thân hình người mặc. Nhưng đêm qua Nghiêm Lỗi đã dùng tay phác họa đường cong trên cơ thể cô, gầy gò thon thả. Những đường nét đó vẫn còn in sâu trong đầu anh, dưới lớp áo sơ mi không thấy được lại càng khiến người ta mơ màng.
Huống chi là chân cô trắng như tuyết.
Nghiêm Lỗi nhìn thêm một lát, cảm thấy cái nóng mùa hè oi bức khiến người ta cũng trở nên khô nóng.
Kiều Vi để cặp lồng xuống, cô ngẩng mặt lên thấy Nghiêm Lỗi đang nhìn đùi mình với ánh mắt nóng bỏng. Cô giơ cẳng chân lên một chút.
“Dính bụi bếp sao?” Cô nhìn chân mình mãi vẫn không thấy gì, nên nhấc áo sơ mi lên nhìn đùi mình, vẫn không thấy: “Đâu có đâu? Dính ở đâu vậy?”
Nghiêm Lỗi ho một tiếng, treo bồn tắm lên tường: “Không có, không bị dính đâu.”
Kiều Vi lẩm bẩm: “Vậy anh nhìn em chằm chằm làm gì?”
Hai người đều đứng dưới hiên nhà, cô muốn chen qua người anh xuống bếp lấy cơm.
Nghiêm Lỗi liếc bàn cơm một chút, Nghiêm Tương đang xếp các đĩa thức ăn cho ngay ngắn, anh nói bằng âm lượng đứa trẻ không thể nghe thấy: “Chân của em đẹp lắm.”
Kiều Vi suýt thì sặc nước bọt của mình. Lời khen này thật là… chất phác.
Điều buồn cười hơn là Nghiêm Lỗi khen xong rồi không dám nhìn vào mắt cô, chỉ dám nhìn ra xa.
Kiều Vi xoay người thực hiện kabedon với anh.
“Nếu anh thấy đẹp như vậy thì khen lớn hơn chút nữa đi.” Cô nói: “Cứ lén lút vậy y như ăn trộm.”
Nghiêm Lỗi liếc Nghiêm Tương, khẽ nói: “Còn con trai đang đứng đây, lỡ như nó nghe rồi bắt chước theo thì biết làm sao bây giờ?”
“Cứ cho nó bắt chước.” Kiều Vi không thèm để ý: “Cha nào con nấy mà.”
“Phải cho nó bắt chước bố nó khen mẹ nó thế nào, vậy thì sau này nó mới biết cách khen vợ mình, làm vợ mình hài lòng như làm mẹ nó hài lòng vậy đó.”
Nghiêm Lỗi nháy mắt mấy cái.
Kiều Vi buông tay chặn tường ra, mỉm cười liếc xéo anh, sau đó quay người đi vào bếp.
Nghiêm Lỗi đi ra hiên nhà, chống nạnh nhìn ngoài sân, không biết vì sao tim anh đập hơi nhanh, cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Không lâu sau, Kiều Vi bưng cơm đi ra, Nghiêm Lỗi bước đến muốn nhận lấy. Kiều Vi nói: “Anh đi lấy đũa đi.”
Nghiêm Lỗi vào bếp lấy đũa, một nhà ba người ngồi trong sân. Mùi đồ ăn tràn ngập không khí, khói trắng của nhang muỗi lượn lờ chung quanh.
Nghiêm Lỗi nuốt cơm trong miệng xuống, nhìn Kiều Vi. Kiều Vi cũng liếc nhìn anh.
Nghiêm Lỗi lại liếc nhìn Nghiêm Tương. Nghiêm Tương đang cặm cụi ăn cơm.
Nghiêm Lỗi dừng đũa: “Tương Tương!”
Nghiêm Tương giương mắt: “Dạ?”
“Mẹ con có đẹp không?” Nghiêm Lỗi cười híp mắt hỏi.
Khóe miệng Nghiêm Tương còn dính hạt cơm, nói mà không hề suy nghĩ: “Đẹp ạ!”
Nghiêm Lỗi nói: “Vậy con phải khen mẹ to vào, đừng nói nhỏ với bố.”
Nghiêm Tương rất nghe lời, nghe vậy lập tức nói to: “Mẹ ơi, mẹ đẹp quá!”
Kiều Vi cười đến mức che miệng mới không bị sặc: “Mẹ biết rồi, cảm ơn con yêu!”
Nói xong, cô mỉm cười nhìn Nghiêm Lỗi.
Nghiêm Lỗi nghiêm túc dạy dỗ Nghiêm Tương: “Sau này nếu con thấy mẹ xinh đẹp thì phải khen to vào. Mẹ con thích được khen, nếu được khen mẹ con sẽ rất vui.”
Cậu bé lập tức nghe lời: “Vâng, con hiểu rồi!”
Có ai không thích được khen chứ, Nghiêm Tương cũng thích được khen nhất, Nghiêm Tương hiểu!
Cả nhà cười nói suốt cả buổi tối.
Kiều Vi dỗ Nghiêm Tương ngủ xong ra ngoài thấy phòng sách phía Tây vẫn sáng đèn, Nghiêm Lỗi đang đọc sách.
Kiều Vi đè vai Nghiêm Lỗi, sáp lại nói: “Đọc đến đâu rồi? Hửm, đọc đến hơn một phần ba rồi à?”
Có rất ít thứ để giải trí, nên khi làm chuyện gì thì càng tập trung hơn. Ngày nào Nghiêm Lỗi cũng đọc sách sau bữa tối, nên đọc cũng rất nhanh.
Nghiêm Lỗi không nhìn cô, lật thêm một trang: “Anh nói em nghe, đợi anh đọc xong thì nhất định phải xử lý quyển sách này.”
“Ừ!” Kiều Vi gật đầu ra vẻ cô không phản đối, nhưng cô lại tiến đến gần mặt anh hơn: “Vậy, nó có đẹp không?”
Giọng nói của cô sát bên tai, hơi thở phả vào tai anh khiến nó ngưa ngứa.
Nghiêm Lỗi xoa tai, đột nhiên nghiêm túc: “Đẹp hay không liên quan gì đến việc nó chính xác hay không.”
Kiều Vi cười híp mắt gật đầu: “Ừ!”
Nghiêm Lỗi hơi khựng lại, sắp xếp từ ngữ lại lần nữa: “Chúng ta không thể nói thứ không chính xác đẹp được.”
Kiều Vi cười càng tươi hơn: “Ừ!”
Cô giơ ngón tay cái với Nghiêm Lỗi, sau đó quay về phòng ngủ.
Nghiêm Lỗi ngồi ở bàn đọc sách suy nghĩ, không hiểu sao anh lại thấy mình bị bắt chẹt.
Anh vuốt phẳng trang sách tiếp tục đọc, nhưng lỗ tai dựng lên, nghe thấy từng âm thanh sột soạt trong phòng ngủ. Kiều Vi đã nằm xuống.
Nghiêm Lỗi lập tức thấy nóng trong người, làm sao còn đọc vào được nữa. Anh tắt đèn bàn rồi theo vào phòng.
Anh vừa nằm xuống thì đưa tay sờ Kiều Vi, nhưng chỉ chạm được vào không khí.
Kiều Vi đoán được hành động của anh, hất tay anh ra ngay.
“Đừng nghịch.” Cô khẽ quát: “Anh còn dằn vặt em đến mức ngày mai không dậy nổi thì ai làm đồ ăn sáng cho anh.”
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Nghiêm Lỗi không còn là người đàn ông chỉ biết im lặng hút thuốc khi bị từ chối nữa. Anh nhích qua, vẫn ôm Kiều Vi vào ngực: “Không dậy nổi thì đừng làm nữa. Anh đến doanh trại ăn, còn em dẫn Tương Tương đến đại viện ăn. Nếu muộn quá, đại viện không còn đồ ăn sáng thì hai mẹ con đến hợp tác xã cung tiêu mua bánh quy ăn sáng.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");