Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hình như người tài xế này không phải cấp dưới của cậu cô ta, sao cũng tới tham gia hội học tập chứ?
Đoàn trưởng Triệu đã dặn, đồng chí Tiểu Lâm không biết hôm nay là buổi xem mắt. Tài xế Trương cười hì hì: “À… tài xế cũng phải học tập mới có thể tiến bộ.”
Cậu ta cũng giữ bí mật không nói toạc ra, lỡ nói rõ, trong lòng Tiểu Lâm có ý tưởng, coi trọng người khác thì phải làm sao.
Lâm Tịch Tịch không nghĩ nhiều, còn cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Cô ta nhìn giao lộ, lo lắng cậu và người của cậu sắp tới khiến cô ta không tiện nói chuyện với tài xe Trương, cô ta nhiệt tình nói: “Không cần chờ, anh đi theo tôi trước.”
Lâm Tịch Tịch không chỉ xinh đẹp, hơn nữa đoàn trưởng Triệu đã sớm khoác lác cô ta rất giỏi giang rất hiền lành. Xuất thân của cô ta cũng tốt, cả nhà đều làm nông.
Đặt ở đây, chính là đối tượng kết hôn tuyệt vời trong cảm nhận của mọi người.
Không giống với cô vợ thành phố của đoàn trưởng Nghiêm, tuy cũng rất xinh đẹp, nhưng lại là tấm gương tiêu cực cho toàn quân khu khi tìm bạn đời. Kể cả Chính ủy cũng từng bí mật nói với đám thanh niên bọn họ: “Năm đó tôi không khuyên được Tiểu Nghiêm, tôi rất hối hận, tôi phải nói với các cậu, điều đầu tiên khi cưới vợ là phải chăm chỉ, có năng lực!”
Lâm Tịch Tịch là nữ chính của tác phẩm này, cô ta vốn được thiết lập là người được hoan nghênh, được theo đuổi.
Quả nhiên Tiểu Trương ước gì có thể chung đụng riêng với cô ta nhiều hơn, nghe vậy lập tức hớn hở đuổi theo.
Linh hồn của Lâm Tịch Tịch có tuổi, đương nhiên là không khẩn trương khi đối mặt với người trẻ tuổi, nói chuyện thân thiện như bác gái.
Nhưng Tiểu Trương đâu biết chân tướng, những gì cậu ta nghe thấy nhìn thấy là cháu gái của đoàn trưởng Triệu có vẻ nhiệt tình với cậu ta. Cậu ta mừng thầm, hỏi gì đáp nấy.
Lâm Tịch Tịch dẫn Tiểu Trương rẽ vào góc đường, làm như vô tình nói: “… Bọn họ lên tỉnh đều do anh lái xe sao, vậy có phải lần trước đoàn trưởng Nghiêm đi đón dì Kiều cũng là anh đi không?”
Tiểu Trương lập tức ưỡn ngực nói: “Đương nhiên là tôi. Tôi thường xuyên đi tỉnh, nếu cô cần gì, cứ việc nói cho tôi.”
Thật kiêu ngạo, bản năng của giống đực khi tìm bạn tình là cố gắng khoe mẽ, bày ra năng lực của bản thân.
Thời đại này “Biết lái xe” đúng là năng lực rất giỏi, hiếm ai biết. Cho dù có phải ở trong quân đội hay không, nghề lái xe cũng là nghề rất có thể diện.
Ở thời đại này Tiểu Trương chính là nam thanh niên chất lượng tốt, giống như Lâm Tịch Tịch là nữ thanh niên chất lượng tốt.
Thật ra Lâm Tịch Tịch không nghĩ nhiều vậy. Bởi vì đến những năm chín mươi, nghề lái xe không còn giá trị như vậy nữa, chỉ là một nghề nghiệp bình thường. Ở trong mắt Lâm Tịch Tịch, Tiểu Trương chẳng là cái thá gì. Hiện giờ không thể so sánh nổi với Nghiêm Lỗi đang là đoàn trưởng, sau này càng không thể so sánh.
Tiểu Trương chỉ là một người cung cấp thông tin quan trọng trong mắt cô ta.
Tiếc là chưa đi được mấy bước đã đến nhà đoàn trưởng Triệu, hơn nữa Anh Tử chạy ra thấy cô ta thì kêu lên: “Chị, mẹ em tìm chị đấy!”
Hiện giờ chưa quen thuộc với Tiểu Trương, không tiện mở miệng, Lâm Tịch Tịch chỉ có thể chờ về sau hỏi lại.
Trở lại nhà họ Triệu, chị Dương giơ muôi nấu lên hỏi: “Cháu đi đâu… Ơ, Tiểu Trương đến rồi à, ngồi đi Tiểu Trương, ngồi đây, ngồi đây.”
“Tịch Tịch, mau rót nước cho Tiểu Trương.”
Lâm Tịch Tịch bưng nước cho Tiểu Trương, Tiểu Trương cười hì hì nhận lấy mới ngồi xuống.
Chị Dương thấy vậy thầm biết. Tịch Tịch nhà chị ta hiền lành lại xinh đẹp, lý lịch lại tốt, cô gái như vậy rất được bộ đội hoan nghênh.
Chị ta mỉm cười nói với Lâm Tịch Tịch: “Cháu đừng vào bếp, cháu ở trong sân làm bánh rán, tiện thể bưng trà rót nước.”
Trong sân nhà họ Triệu còn có một cái bếp ngoài trời, hôm nay cố ý để lại cho Lâm Tịch Tịch trổ tài làm bánh rán ở trước mặt mọi người.
Lâm Tịch Tịch chỉ lo kéo gần quan hệ với Tiểu Trương, đúng lúc có thể ở lại trong sân vừa rán bánh vừa nói chuyện với Tiểu Trương.
Tiểu Trương nói: “Cậu cô ở trong doanh trại khoe cô làm bánh rán rất ngon.”
Tiểu Trương còn nói: “Tôi ăn rồi, ngon thật.”
Lâm Tịch Tịch không hiểu: “Anh đã từng ăn bánh tôi rán?”
Tiểu Trương nói: “Ba ngày trước, cô đưa cho đoàn trưởng Nghiêm, đoàn trưởng Nghiêm đưa cho chúng tôi ăn hết, tất cả mọi người đều khen ngon.”
Giờ Lâm Tịch Tịch mới biết bánh mình tặng hôm đó uổng công. Đoàn trưởng Triệu cầm cặp lồng không về, cô ta còn tưởng rằng Nghiêm Lỗi ăn bánh, hóa ra bị những người này ăn.
Lâm Tịch Tịch tức nghẹn họng, quay đầu không nói chuyện nữa.
Tiểu Trương còn định nói chuyện, đoàn trưởng Triệu đã dẫn bảy tám chàng trai đi vào.
“Tịch Tịch, rót nước cho mọi người.” Đoàn trưởng Triệu vừa vào sân đã lớn giọng kêu, lại giới thiệu cho mọi người: “Đây là cháu ngoại tôi, Tiểu Lâm.”
Một nhóm thanh niên mặc quân phục màu xanh lá thi nhau chào hỏi: “Chào đồng chí Lâm.”
Lâm Tịch Tịch lau tay, chào đón mọi người: “Ngồi đi.”
Thân hình cô ta thon thả, xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng như các cô gái trong thành phố, quả nhiên xinh đẹp như lời đồn. Hôm nay mấy anh chàng này đều chạy đến xem mắt, mắt người nào người nấy sáng ngời.
Đoàn trưởng Triệu cởi mũ chào hỏi Tiểu Trương: “Cậu đến trước hả.”
Tiểu Trương nâng chén trà lên cười hì hì: “Xe em chạy nhanh, em và đồng chí Tiểu Lâm đã trò chuyện một lúc rồi.”
Vừa dứt lời, lập tức có bảy tám ánh mắt sắc như dao bắn tới.
Đoàn trưởng Triệu cười khà khà. Một nhà có nữ trăm nhà cầu, đây là tình huống người nhà mẹ đẻ thích nhìn thấy.
Anh ta bảo mọi người ngồi thành một vòng tròn trong sân: “Mọi người đều biết chủ đề hội học tập hôm nay của chúng ta là gì nhỉ.”
“Biết rõ, biết rõ.”
Ánh mắt của họ đều liếc nhìn Lâm Tịch Tịch cạnh bếp lò.
Đồng chí Tiểu Lâm không chỉ xinh đẹp, nhìn phương pháp, cường độ nhào bột mì của cô ta là biết thành thạo việc nhà. Nghe nói cô ta còn rất chịu khó, có năng lực. Đây thật sự là đối tượng tốt để kết hôn.
Đám thanh niên đều hưng phấn, tuy đang ngồi trên băng ghế nhỏ, nhưng sống lưng đều ưỡn thẳng tắp.
Đoàn trưởng Triệu nhìn thoáng qua cháu gái đang bận rộn, nói với mọi người: “Trước khi bắt đầu, chúng ta đều tự giới thiệu trước.”
Anh ta đưa mắt ra hiệu cho mọi người. Đám thanh niên hiểu ý, lập tức có người đầu tiên giới thiệu bản thân.
Lâm Tịch Tịch vừa rán bánh vừa nghe những người này báo hộ khẩu, càng nghe càng thấy kỳ lạ.
Cô ta đột nhiên hiểu ra, lập tức xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía họ.
Quả nhiên, chờ đến buổi tối “Hội học tập” này tan cuộc, đoàn trưởng Triệu gọi cô ta vào trong nhà: “Thật ra hôm nay là để cho cháu và đám thanh niên này gặp mặt. Cậu đã gọi tất cả những người tuấn tú nhất doanh trại đến đây cho cháu, thế nào, có nhìn trúng ai không? Tiểu Lý thế nào? Tiểu Vương cũng không tệ. Cháu nhìn trúng ai thì nói cho cậu, bọn họ đều vừa ý cháu, cháu thích ai, ngày mai hẹn hò luôn.”
Hẹn hò hai tháng, làm váy đỏ cho cháu gái, làm hai chăn đỏ, đóng tủ quần áo lớn làm của hồi môn, là có thể kết hôn.
Lâm Tịch Tịch nghiêm mặt: “Cháu không thích ai.”
Đoàn trưởng Triệu không tin: “Không thích một ai? Đây đều là những chàng trai tốt nhất trong đội của cậu, ai nấy đều có tiền đồ.”
Quan quân, đãi ngộ cực kỳ tốt. Công nhân cũng không thể so sánh.
Nhưng nói đến tiền đồ, suy nghĩ của Lâm Tịch Tịch không giống với anh ta.
Quan quân thì sao, không biết những người này có thể sống qua mười năm đó không. Những năm đó, có bao nhiêu người không chịu được phải nhảy giếng, nhảy sông, thắt cổ.
Cho dù bình an vượt qua mười năm kia, đợi đến khi giải trừ quân bị, đều phải chuyển nghề.
Sau đó thì sao, làn sóng sa thải ở những năm chín mươi.
Đến làn sóng sa thải thì làm thế nào, làm thế nào?
Lâm Tịch Tịch giống như quay trở về thời khắc trước khi chết kia, trong nhà thật sự không có gì ăn, quá khó khăn, cảm giác tuyệt vọng ùn ùn kéo đến.
Dòng chảy lịch sự mãnh liệt hơn mọi thứ, mỗi người đều nhỏ bé yếu ớt.
Những người đã gặp trong buổi xem mắt hôm nay, không biết trong tương lai sẽ bị chụp chết trên đoạn nào của dòng sông lịch sự.
Người đứng vững trong dòng nước cuồn cuộn này, vẫn luôn tiến thẳng về phía trước, Lâm Tịch Tịch chỉ biết một người, chính là Nghiêm Lỗi, phú quý đời trước cô ta đã bỏ lỡ.
“Cái gì? Cháu không thích ai?” Đoàn trưởng Triệu tức cười: “Vậy cháu định tìm người như thế nào? Cháu nói cho cậu, cậu tìm người như vậy cho cháu?”
“Mẹ của cháu đã gửi cháu cho cậu, chính là để cậu tìm chồng cho cháu.”
Đoàn trưởng Triệu nhớ tới Lâm Tịch Tịch có khả năng thích Nghiêm Lỗi người đàn ông đã có gia đình này, nên nghiêm mặt: “Cậu nói cho cháu biết, cháu đến đây để lập gia đình. Cậu đã dẫn những chàng trai tốt nhất đến trước mặt cháu, cháu đừng nói với cậu là không thích.”
Anh ta cảnh cáo cô ta: “Cậu sẽ chọn bừa một người cho cháu, bảo cháu gả cho ai thì gả cho người đó. Hoặc là tự cháu chọn lấy một người mình thích.”
“Hoặc cậu mua vé xe cho cháu, cháu nhanh chóng về nhà. Con gái lớn như vậy ở nhà cậu, xảy ra chuyện gì cậu không biết nói sao với mẹ cháu.”
Lâm Tịch Tịch hoảng sợ, ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt của đoàn trưởng Triệu vô cùng lạnh lùng, là đang nghiêm túc.
Cô ta không thể bị đưa về. Bị đưa về là chẳng còn cơ hội nào nữa.
Cô ta cúi đầu ngẫm nghĩ, khi ngẩng đầu lên nói: “Tài xế Trương tạm được.”
Đoàn trưởng Triệu vui vẻ: “Cháu cũng cảm thấy Tiểu Trương không tệ hả. Tiểu Trương cũng là người phương Bắc giống chúng ta, sau này ăn cơm sẽ không trái khẩu vị. Cậu ta thích ăn bánh cháu rán đấy, hôm nay luôn miệng khen.”
“Vậy ngày mai cậu sẽ nói với cậu ta, để hai đứa hẹn hò.”
Hẹn hò thì hẹn hò, dù sao cô ta cũng sẽ không gả cho cậu ta, cậu của cô ta cũng không thể thật sự ép duyên cô ta. Dù gì cậu cũng là cán bộ, không thể làm như vậy, nếu không cô ta làm ầm đến doanh trại, cậu sẽ bị phê bình.
Dù sao nếu ở trong mười năm đó, chuyện này có thể bị phán thành tàn dư phong kiến, đeo cùm dạo phố.
Hẹn hò thì hẹn hò, đúng lúc cô ta cần tìm tài xế Trương nói chuyện.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");