Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô vô cùng thích thú mà nhìn tài xế Trương và đồng hương nói chuyện qua lại náo nhiệt, giọng to đến mức nghe như đang cãi nhau. Cuối cùng, tài xế Trương đưa cho người đồng hương kia một điếu thuốc, ông ta bèn lanh lẹ lùa đàn dê đi.
Kiều Vi không nhịn được bật cười.
Tài xế oán giận: “Đường nông thôn là vậy đấy.”
Cậu ta hơi tiếc cho điếu thuốc của mình.
Nhắc đến thuốc lá, ký ức của cô lại được kích hoạt, Kiều Vi nhớ ra trong “nhà” của mình cũng có thuốc lá. Một người đàn ông như Nghiêm Lỗi cũng rất thích hút thuốc.
Cô nhìn sang, vừa lúc thấy Nghiêm Lỗi đang hút thuốc.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy sườn mặt của anh. Đường hàm cương nghị, lông mày vừa dài vừa rậm, sống mũi thẳng tắp.
Là nam chính đấy! Đương nhiên phải đẹp trai hơn người rồi.
Không có khuôn mặt đẹp thì làm sao làm nam chính cho được.
Điều này cũng nhắc nhở Kiều Vi, rằng cô đã xuyên vào một thế giới trong sách.
Ở thế giới này, nguyên chủ là một nhân vật làm nền chưa từng lộ mặt. Thật ra ngay cả bản thân cô khi đọc truyện cũng chỉ theo dõi câu chuyện nữ chính cưới trước yêu sau với nam chính như thế nào, rồi làm một người mẹ kế hiền huệ tốt đẹp ra sao thôi. Loại truyện có chủ đề về mẹ kế này đã từng rất hot trong một thời gian dài.
Căn bản chẳng ai quan tâm đến người vợ trước bia đỡ đạn kia như thế nào cả.
Nhất là khi nữ chính còn là một người được sống lại, đời trước từng ghét bỏ nam chính vừa lớn tuổi lại đã có con riêng nên đã kết hôn với một thanh niên tri thức xuống nông thôn. Nào ngờ sau khi kết hôn lại phải sống một cuộc sống vô cùng thê thảm. Đời này, từ đầu nữ chính đã biết nam chính tiền đồ vô lượng nên nghĩ mọi cách gả cho nam chính để được ôm đùi, từ đây sống cuộc đời sung túc.
Là một quyển sảng văn tuyệt hảo.
Nhưng bây giờ Kiều Vi đã xuyên đến đây, sảng văn của nữ chính lại là cái kết cực tồi tệ của.
Như này không được.
Cô cũng đã trải qua một cuộc đời khốn khổ rồi mới xuyên qua đây, bây giờ cô có một cơ thể trẻ khỏe, một người chồng đẹp trai đầy hứa hẹn, một ngôi nhà chờ cô trở về.
Tất cả những điều này không thể để cho người ta cướp đi được.
Nhất là khi cô nghĩ đến “nhà”, trái tim cô sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, một bóng dáng nhỏ bé như thể hiện lên trước mắt.
“Mẹ ơi, khi nào thì mẹ về?” Đứa trẻ kia đã hỏi như vậy khi được gửi cho nhà hàng xóm.
Thằng bé cũng không biết mình đã bị bỏ rơi.
Nguyên chủ Kiều Vi Vi chết đi vì đau khổ và tuyệt vọng, giao lại cơ thể và cuộc sống của mình cho người vừa xuyên đến là Kiều Vi, nhưng đồng thời, cô ấy cũng để lại trong lòng Kiều Vi một dấu ấn thật sâu sắc, đó là sự áy náy với đứa bé kia, sự hối hận khi cô ấy đã vứt bỏ đứa con của mình.
Đối với tất cả những điều này, nguyên chủ hy vọng người xuyên đến có thể bù đắp thay cô ấy.
Tựa như một giao dịch.
Kiều Vi đã chấp nhận giao dịch này. Cô tiếp nhận cơ thể khỏe mạnh, người chồng anh tuấn và gia đình này của nguyên chủ, cái giá phải trả là cho đứa con của nguyên chủ một cuộc sống hạnh phúc.
Rất công bằng.
Vậy nên Kiều Vi không thể trở thành một vật hy sinh vô danh trong truyện như nguyên chủ được.
Ngay từ thời điểm cô xuyên đến đây, câu chuyện này cũng đã thay đổi.
Cuộc hôn nhân này nhất định phải tiếp tục, thế thì về sau… Kiều Vi lại nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, lại bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Lỗi…
Chào anh nhé, nam chính.
Kể từ giờ, tôi sẽ là nữ chính trong cuộc đời anh.
Xe Jeep đi xuyên qua thị trấn.
Nói đúng ra thì khu gia thuộc của họ còn chẳng phải ở trong mà là ở ngoài thị trấn. Chẳng qua sau giải phóng thị trấn vẫn luôn được mở rộng ra ngoài, dần dần nhập luôn khu nhà ở của gia đình quân nhân vào bên trong.
Xe dừng lại, Nghiêm Lỗi ngồi ở ghế phụ xuống xe trước, đi vòng ra sau mở cửa thùng xe cho cô.
Loại xe jeep đời cũ này không có hai hàng ghế trước sau như xe đời sau, phía trước là ghế lái và ghế phụ, đằng sau là khoang chở hàng. Hai bên sườn trái phải có một băng ghế dựa dài, có thể ngồi được bốn người. Chen chúc một tí sáu người ngồi cũng được.
Người đàn ông vẫn không nói một lời, nhưng lại đưa tay về phía Kiều Vi.
Kiều Vi nhìn bàn tay vươn vào trong xe, trong lòng lại cộng thêm một điểm cho người đàn ông Nghiêm Lỗi này.
Cô đỡ lấy tay Nghiêm Lỗi xuống xe. Nghiêm Lỗi liếc nhìn cô, xác định cô có thể đứng vững, thân thể vẫn ổn thì mới buông tay ra.
Kiều Vi nheo mắt nhìn một mảnh kiến trúc trước mắt. là nhà trệt, có sân, nhưng trông khá cũ kỹ.
Trong đó có một khoảng sân là nhà của cô và Nghiêm Lỗi.
Cô kiểm tra ký ức, nhớ ra căn nhà này là một trong những mâu thuẫn quan trọng không thể nào hòa giải giữa nguyên chủ và Nghiêm Lỗi.
Bởi vì đây là khu nhà cũ, mà quân khu đã mở một khu tái định cư mới dành cho gia đình quân nhân ở phía bên kia thị trấn. Nơi đó toàn là những ngôi nhà làm bằng gạch đỏ mới toanh, sáng sủa sạch sẽ. Hơn nữa nó lại còn được quản lý khép kín, chính là “đại viện” mà người đời sau thường gọi.
Nếu có thể sống trong đại viện mới dành cho gia đình quân nhân, có lẽ nguyên chủ sẽ không có oán khí lớn đến vậy. Nhưng nam chính Nghiêm Lỗi lại nhường danh ngạch của mình trong đại viện cho người mà anh nghĩ là cần nó hơn mình.
Nam chính là một người như thế đấy.
Kiều Vi buông đôi tay che nắng xuống, quay đầu nói: “Em nhớ trong nhà vẫn còn thuốc lá, anh lấy cho Tiểu Trương một gói Hoa…”
Cô kiểm tra ký ức, tuy nam chính là một đoàn trưởng nhưng chiếc xe này cũng không phải để một mình anh dùng, mà là vài cán bộ cùng xài chung.
Vậy nên Kiều Vi muốn Nghiêm Lỗi đưa một gói thuốc lá cho tài xế. Trong thời đại giao thông bất tiện này, dùng xe phải dựa vào tài xế. Vì những kế hoạch sau này, Kiều Vi muốn giữ mối quan hệ tốt với cậu ta.
Nào biết vừa quay đầu lại Nghiêm Lỗi đã dúi một gói thuốc lá Hoa Mẫu Đơn vào tay tái xế. Cô vừa lên tiếng, hai người đàn ông dừng lại nhìn cô, ánh mắt họ không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Phải biết rằng nguyên chủ không phải người biết đối nhân xử thế như vậy. Các chiến hữu của Nghiêm Lỗi không có ấn tượng tốt lắm về cô.
“Ôi chao, sao chị dâu cũng khách sáo như vậy.” Tài xế Trương cười nói: “Tôi là ai nào? Anh chị lại còn khách sáo với tôi như thế.”
Tuy cậu ta nói vậy nhưng Nghiêm Lỗi vẫn cứng rắn nhét gói thuốc vào tay cậu ta: “Cậu cầm đi, vì không khách sáo nên tôi mới cho cậu, cậu từ chối làm gì.”
Một người đàn ông sẽ nhường lại danh ngạch của mình trong khu ký túc xá mới ở đại viện quân khu cho người khác, hóa ra không những không cứng nhắc mà còn làm việc rất linh hoạt.
Thế nên mới nói nhìn người phải nhìn từ nhiều góc độ mới được.
Kiều Vi nói với tài xế Trương: “Chúng tôi đã không khách sáo với cậu, cậu lại khách sáo với chúng tôi làm gì, cầm đi.”
Cô vừa nói vừa cười, giọng nói rõ ràng lanh lảnh khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Tài xế Trương nghĩ thầm sao vợ của đoàn trưởng Nghiêm lại khác trước thế nhỉ? Lạ quá, chẳng lẽ sau khi lên tỉnh một chuyến bị người khác khinh thường thì đã tỉnh ngộ, học được cách không đối xử lạnh lùng với người khác rồi?
Nhưng Kiều Vi là vợ đoàn trưởng cũng đã nói thế, tài xế Trương cũng cười nhận lấy gói thuốc: “Nếu cần gì anh chị cứ việc gọi tôi nhé.”
Tài xế thích nói thích cười đi rồi, không khí trước cửa nhà bỗng trở nên vắng vẻ. Chủ yếu do mặt Nghiêm Lỗi quá lạnh, toàn thân anh như toát ra khí lạnh, dù mùa hè cũng khiến người ta cảm thấy mát mẻ.
Kiều Vi còn đang nghĩ cách phá vỡ cục diện bế tắc thì Nghiêm Lỗi đã nói: “Em về trước đi, anh đi đón thằng bé.”
Anh nói xong xoay người đi luôn.
Được rồi. Kiều Vi nhún vai, mở cửa sân khiến nó phát ra một tiếng “kẽo kẹt” rồi bước vào.
Mặc dù những ký ức mà nguyên chủ để lại cho cô giờ đã thuộc về cô, nhưng đối với Kiều Vi mà nói thì cô như thể xem được nhiều bộ phim điện ảnh cũ, nhà và sân như bối cảnh trong phim. Mỗi một nơi trông quen thuộc, rồi lại biết thực ra mình chưa từng đến nơi đó.
Khoảnh khắc bước vào trong, cô mới có cảm giác bước từ trong phim ra hiện thực.
Ngôi nhà chứa khá nhiều dấu vết được sửa chữa, trông khá lộn xộn. Nhưng cũng xem như một khoảng sân chỉnh tề.
Trước giải phóng khu vực này từng bị ném bom, khu gia thuộc trước kia vốn là một thôn làng bị bom nổ thành một đống đổ nát. Khi đó đến cả thị trấn cũng gần như trống trơn. Phải sau khi xây dựng lại đất nước, dân cư mới dần dần khôi phục.
Sau khi xây dựng lại đất nước, họ thành lập quân khu, sau này lại vì tiết kiệm vật tư, khu an trí cho người nhà quân nhân được tu sửa và cải biến trên cơ sở của thôn làng bị bỏ hoang lúc trước.
Khoảng sân Nghiêm Lỗi và Kiều Vi ở cũng được coi là tương đối hoàn chỉnh. Nhà có ở bố cục ngăn nắp chỉnh tề, phỏng chừng cũng là một gia đình giàu có ở xã hội cũ. Tuy sau này được xây dựng và sửa chữa rất nhiều nhưng dưới những phần bổ sung vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ ngày trước của ngôi nhà.
Bỏ qua những phần sửa chữa và xây dựng lại kia, vẫn có thể phần nào thấy được vẻ đẹp kiến trúc của ngày trước.
Đương nhiên cũng chỉ có Kiều Vi mới cảm thấy đẹp.
Con người ở thời đại khác nhau đúng là có thẩm mỹ trái ngược nhau. Ở trong mắt Nghiêm Lỗi và nguyên chủ, đây là một ngôi nhà đá cổ ở vùng nông thôn phương bắc, họ không thấy hiếm lạ gì. Nhà được xây bằng gạch ngói đỏ mới là hiếm lạ, mới có mặt mũi.
Nhưng ở trong mắt một người đã từng sống ở thành phố lớn như Kiều Vi, những ngôi nhà gạch ngói đỏ sẽ mang lại cảm giác quê cha đất tổ, còn loại nhà đá này là cảm giác điền viên.
Theo cô thấy những sửa chữa sau này vừa lộn xộn vừa không có kết cấu, phá hủy cảm giác cổ xưa vốn có của ngôi nhà, khiến cô thấy tiếc nuối không thôi.
Nhìn thoáng qua một vòng, ở bên kia sân, dưới mái hiên có đặt một cái bếp than bằng gang ba chân và một ống khói bằng thiếc được che kín từng đoạn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");