Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
  3. Chương 6
Trước /169 Sau

Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì đang là mùa hè nên chúng được đặt bên ngoài. Loại bếp này dùng rất tiện, mùa đông có thể chuyển vào nhà.

Bố cục của căn nhà là kiểu cũ nên vừa bước vào nhà sẽ gặp ngay phòng chính, nơi dùng cơm và đãi khách.

Hai bên Đông và Tây có phòng, hiển nhiên mới được cải tạo sau này, phía Nam và Bắc được cách thành hai phòng tạo thành phòng xép.

Khi bước vào căn phòng phía Tây, trước tiên sẽ nhìn thấy một chiếc bàn làm việc đặt ở bên ngoài, xem như phòng đọc sách.

Trên bức tường, từ ngang eo trở lên là cửa sổ ô vuông bằng gỗ, được treo bức màn để ngăn cách bên trong thành phòng ngủ.

Giường ở bên trong phòng ngủ không phải là giường bình thường mà là giường đất. Chỗ để nhóm lửa đã được che lại bằng cửa sắt, đợi đến mùa đông sẽ được mở ra để đốt củi hoặc than đá, có tác dụng tương tự như lò sưởi.

Đồ đạc trong nhà mang cảm giác niên đại. Nhất là chiếc tủ quần áo trong phòng ngủ, một nửa là cửa gỗ, một nửa là tấm gương lớn. Trước đây, Kiều Vi chỉ nhìn thấy những đồ nội thất mang cảm giác niên đại như vậy ở trên mạng mà thôi.

Kiều Vi đi qua đó, đặt tay lên mặt gương.

Người phụ nữ trong gương mặc quần áo mang nét đặc trưng của thời đại, để tóc dài ngang vai cũng mang nét riêng của thời đại, nhưng gương mặt đó vẫn là gương mặt của cô.

Nguyên chủ trông giống cô như đúc.

Kiều Vi thở phào một hơi. Mặt vẫn là mặt của cô, quá tốt rồi.

Nhân lúc Nghiêm Lỗi đi đón con, cô mở tủ quần áo ra, bên trong gần như là quần áo phụ nữ, là của cô cả. Đập vào mắt là các loại hoạ tiết hoa nhỏ, cũng là nét rất đặc trưng của thời đại này.

Đóng cửa tủ lại, cô đi vòng quanh phòng ngủ, đối chiếu những ký ức mà mình đã nhận được với những gì nhìn thấy trước mắt để làm quen với căn phòng.

Phòng phía Tây là phòng ngủ và phòng đọc sách của cô và Nghiêm Lỗi, thăm dò xong, cô đi đến căn phòng phía Đông.

Cách bố trí của căn phòng phía Đông cũng giống như bên kia. Phòng trong là phòng ngủ của con nhỏ, phòng ngoài không có bàn học, nhưng có một ít đồ chơi bằng gỗ để rải rác lung tung.

Khi Kiều Vi nhìn thấy đầu ngựa gỗ bị cột ở cột nhà, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Cô bước tới, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào món đồ chơi kia, cảm giác áy náy cứ thế dâng lên trong lòng.

Cảm giác ghét bỏ nhàn nhạt của nguyên chủ dành cho Nghiêm Lỗi thì Kiều Vi có thể khắc phục được. Nhưng nguyên chủ lại cảm thấy vô cùng có lỗi với con trai mình, Kiều Vi phải hít sâu vài hơi mới có thể khống chế được cảm xúc mãnh liệt này.

Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói non nớt: “Mẹ?”

Kiều Vi bỗng quay người lại.

Nghiêm Lỗi đứng ngoài cửa căn phòng phía đông, một cậu bé bước vào, vui vẻ nhào vào lòng Kiều Vi: “Mẹ! Mẹ về rồi!”

Trong khoảnh khắc cơ thể nhỏ bé ấy nhào đến, một sự chua xót xông thẳng vào khoang mũi của Kiều Vi.

Khi cô định thần lại, ngẩng đầu lên thì thấy được ánh mắt phức tạp của Nghiêm Lỗi đang đánh giá cô. Mà bản thân cô đã ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt đứa trẻ trong lòng, nước mắt chảy dài trên mặt.

Cô còn chưa nhìn thấy xem thằng bé trông như thế nào nữa.

Cô buông tay ra, cậu bé đứng thẳng, hai người đối mặt nhau.

Một người có đẹp hay không thì từ nhỏ đã nhìn ra được rồi.

Thân là con trai nam chính, hiển nhiên cậu bé cũng có một khuôn mặt đoan chính, sóng mũi cao, vừa nhìn đã biết là phiên bản thu nhỏ của một anh chàng đẹp trai.

Kiều Vi nhìn cậu bé chăm chú, không hề chớp mắt.

Cậu bé vốn đang vui vẻ, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Kiều Vi thì lắp bắp kinh hãi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?”

Kiều Vi lau mặt một phen.

Kiếp trước cô đã khóc rất nhiều lần, nhưng là ở những nơi mà người khác không thể nhìn thấy. Lúc này, Nghiêm Lỗi đang không nói một lời mà đứng ngoài cửa nhìn cô, cô không quen với việc bị người ta nhìn thấy bộ dạng mình đang khóc thế này.

Cô gượng cười: “Mẹ nhớ con đến muốn khóc ấy mà.”

Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thấy tủi thân: “Tương Tương cũng nhớ mẹ nữa. Mẹ đã đi vắng tận mấy ngày, con hỏi khi nào mẹ về nhưng bố cứ nói là không biết.”

Kiều Vi nhìn sang.

Nghiêm Lỗi cắm tay vào túi quần, thấy cô nhìn qua, anh lại quay mặt sang chỗ khác.

Cậu bé tiếp tục lên án: “Con bảo bố đi đón mẹ về nhưng bố không đi, còn nói con mà nói thêm gì nữa là bố đánh con.”

Quả thật tủi thân vô cùng.

Kiều Vi hỏi: “Vậy bố có đánh con không?”

“Dạ không.” Cậu bé khụt khịt mũi, lên án: “Bố xấu quá rồi, muộn thế này mới đi đón mẹ.”

Không đánh là được.

Nghiêm Lỗi không lên tỉnh tìm cô trước, Kiều Vi đoán rằng có lẽ anh cũng phẫn nộ, đau khổ và bối rối một khoảng thời gian. Hiện giờ anh có thể bình tĩnh như vậy, không hề đánh con, khống chế cảm xúc như vậy xem như đã giỏi lắm rồi.

Không hổ là một người đã từng lên chiến trường.

“Con đừng trách bố, là lỗi của mẹ.” Kiều Vi lại ôm cậu bé vào lòng, dịu dàng nói: “Mẹ sẽ không bao giờ rời xa con lâu như vậy nữa…”

Cảm giác tội lỗi của nguyên chủ Kiều Vi Vi đối với con mình khác với những ký ức giống như trong phim ảnh kia, phần tình cảm này đã hoàn toàn dung hợp với Kiều Vi rồi.

Kiều Vi đã hoàn toàn tiếp nhận cuộc đời của Kiều Vi Vi, trong đó, phần quan trọng nhất chính là con trai cô ấy, Nghiêm Tương.

“Tương*, quê hương của vĩ nhân.

*Tương (湘): tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.”

Cái tên này là nguyên chủ tự đặt sau khi bác bỏ mấy cái tên mà nam chính đề cử như là Kiến Quân, Chấn Hoa, Ái Quốc linh tinh gì đó.

Giờ đây Nghiêm Tương là con trai của Kiều Vi.

Thật tốt biết bao, Kiều Vi phát hiện thì ra nước mắt của cô cũng có lúc rơi vì chính mình. Ở thế giới này, cô lại có người nhà, có người máu mủ tương thông.

Kiều Vi ôm chặt Nghiêm Tương, vùi đầu vào bờ vai nhỏ nhắn của cậu bé.

“Mẹ, mẹ, đừng khóc…” Nghiêm Tương vốn đang muốn khóc vì những tủi thân mà mình đã phải chịu đựng mấy ngày nay, nhưng khi mẹ khóc, cậu bé lại không có cách nào khóc được.

Cậu bé chỉ biết an ủi mẹ: “Sau này mẹ đừng đi xa nhà nữa nha. Hoặc khi nào đi đâu xa thì mang con theo cùng nhé.”

Kiều Vi gạt nước mắt, mỉm cười đồng ý với cậu bé.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, trước cửa căn phòng phía đông đã không còn bóng dáng Nghiêm Lỗi.

Kiều Vi tạm thời không để ý đến anh, trước tiên cô hỏi Nghiêm Tương xem cậu bé đã ăn trưa chưa.

“Ăn rồi ạ.” Nghiêm Tương nói: “Nhà dì Dương làm bánh xèo hành lá ăn ngon lắm.”

Dì Dương mà Nghiêm Tương nhắc đến chính là người hàng xóm được nguyên chủ gửi gắm con mình. Đây là khu an trí người nhà quân nhân, đương nhiên hàng xóm xung quanh cũng là người nhà quân nhân. Chồng của đối phương là đoàn trưởng Triệu, chiến hữu của Nghiêm Lỗi.

Kiều Vi nhìn kỹ Nghiêm Tương, thấy ngoại trừ một chút cảm xúc tủi thân ra, tinh thần và diện mạo của cậu bé rất tốt, quần áo trên người nhìn cũng sạch sẽ, cũng biết mấy ngày qua “dì Dương” đã chăm sóc cậu bé rất tốt.

Trong sách, Nghiêm Tương được miêu tả là một thiếu niên sống hướng nội và kiệm lời. Mặc dù miêu tả rằng cậu bé được mẹ kế chăm sóc chu đáo, dạy dỗ lễ phép, sau này cũng rất có tiền đồ, nhưng Kiều Vi luôn cảm thấy những lời miêu tả đó trông đầy hoa mỹ, trên thực tế lại mang theo một loại mùi vị u ám nào đó.

Vì trong nguyên tác chưa từng miêu tả cậu bé có đôi mắt sáng ngời và thích cười như bây giờ cả.

Vậy sau này những ý cười trong ánh mắt ấy đã đi đâu? Và cả tia sáng trong mắt cậu bé nữa?

Biến mất hết rồi.

Kiều Vi cảm thấy lòng mình đầy khó chịu.

Cô sờ mặt Nghiêm Tương.

Đứa trẻ này từ nay sẽ là con trai cô, cô sẽ không để nụ cười trên môi cậu bé biến mất.

Cô đã hứa với Kiều Vi Vi rồi.

Kiều Vi bây giờ chính là Kiều Vi Vi.

Kiều Vi để Nghiêm Tương tự chơi một mình rồi đi đến nhà chính nhưng không tìm thấy bóng dáng Nghiêm Lỗi đâu. Cô bước ra khỏi nhà chính, nhìn thấy trên bếp than dưới mái hiên có đặt một chiếc ấm nhôm, đang đun nước.

Một người đã quen với các loại thiết bị điện và những món đồ dùng cá nhân nhỏ gọn như Kiều Vi, khi nhìn thấy cái ấm nhôm kia chỉ cảm thấy nó quá lớn.

Cô nhìn trái ngó phải, thấy căn phòng xép phía Tây có chút động tĩnh.

Cô bước qua đó, thấy cửa sổ được mở ra, có bóng người thấp thoáng nơi cửa sổ.

Cô bước vào bên trong, gian phòng xép này là phòng bếp, bên trong có một chiếc bếp hình vuông. Đây là một bếp củi rất truyền thống, có ống thổi, trên bếp còn có một chiếc nồi kim loại rất to và đủ loại chai lọ vại bình khác.

Nghiêm Lỗi đã cởi bộ quân phục màu xanh lục ra, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, cầm một cái xô thiếc đổ nước vào bồn sắt lớn trong phòng.

Kiều Vi vừa tiến đến đã thấy cơ bắp trên cánh tay người đàn ông phồng lên, cảm giác vô cùng có lực. Cơ bắp trên người anh khiến chiếc áo ba lỗ bị căng lên hết cỡ, bờ vai rộng lớn, vòng eo hẹp cũng được thắt lưng siết lại.

Dù không nhìn được phía chính diện nhưng cũng tưởng tượng được cơ bụng của anh không có tám múi thì cũng có sáu múi. Chân anh cũng rất dài.

Một vóc người thế này nếu đặt ở đời sau, chỉ cần đăng vài video nửa kín nửa hở lên, dựa vào cơ bắp thôi cũng có thể kiếm được tiền.

Kiều Vi hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Cô nhìn thoáng qua, cái thùng rất lớn, cái bồn cũng to nữa.

Tất cả đồ dùng hàng ngày ở thời đại này được chuẩn bị cho “người một nhà” cùng dùng chung chứ không ưu tiên sử dụng cho từng cá nhân như ở đời sau, thế nên trông cái nào cái nấy cũng to.

Nhất là cái bồn trên mặt đất kia, Kiều Vi biết đó là bồn tắm.

Trong đầu cô có rất nhiều ký ức về việc đã tắm rửa cho Nghiêm Tương trong cái bồn này.

Nghiêm Lỗi quay đầu lại nhìn cô, hôm nay anh đã king ngạc rất nhiều lần vì Kiều Vi rồi.

Trước kia vợ đối xử rất hờ hững với anh, gần một năm nay gần như chẳng nói với anh câu nào. Nhưng hôm nay đã không phải lần đầu tiên cô chủ động mở miệng mà còn chủ động nhắc nhở anh mời thuốc lá với tài xế.

Sau chuyện của kỹ thuật viên, tính tình cô thay đổi rất nhiều, tựa như đổi thành một con người khác vậy.

Nghiêm Lỗi thu hồi tầm mắt, đổ hết nước trong thùng sắt vào rồi xoay người đi ra ngoài: “Anh đun nước cho em rồi đấy.”

Anh xách cái xô lên, muốn đi ra ngoài nhưng Kiều Vi lại không nhường đường.

Nghiêm Lỗi cau mày nhìn cô. Kiều Vi cũng nhìn lại anh.

Hai người đứng gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, nếu Nghiêm Lỗi tiến về phía trước nửa bước là cơ thể của hai người họ có thể chạm vào nhau luôn rồi.

Một người lạ mà quen.

Đối với Nghiêm Lỗi mà nói, đây là người vợ đồng sàng dị mộng của anh, là người vợ luôn lạnh nhạt với anh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /169 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lục Địa Kiếm Tiên: Kiếm Các Thủ Kiếm Tám Mươi Năm (Lục Địa Kiếm Tiên: Kiếm Các Thủ Kiếm Bát Thập Niên)

Copyright © 2022 - MTruyện.net