Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
  3. Chương 65
Trước /169 Sau

Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 65

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Toàn bộ sách trong nhà chị ta ngoài sách bìa đỏ, còn lại là sách giáo khoa của bọn nhỏ. Vì người lớn dùng xong đến trẻ con dùng nên bìa sách sắp rơi ra cả rồi.

Kiều Vi vừa vào thành phố đã mua nhiều sách như vậy.

Cô vỗ túi lưới: “Cho Tương Tương, đều là sách tranh cho trẻ con.”

Cô lấy quần áo mua cho Lâm Tịch Tịch ra: “Chị ngó xem có vừa không, Lâm Tịch Tịch mặc cùng số với tôi.”

Chị Dương cầm lên xem: “Vừa, tôi nhìn thấy không vấn đề gì, bộ này rất đẹp.”

Chị ta đứng dậy cầm tiền và phiếu đưa cho Kiều Vi.

Kiều Vi nhận tiền và phiếu mua quần áo hộ, sau đó đưa một trong hai túi đào giòn qua: “Mua cho bọn nhỏ chút đào giòn để ăn.”

Chị Dương lại muốn đưa tiền cho cô, Kiều Vi đẩy về: “Tôi là dì, chị khách sáo với tôi làm gì.”

Hai người đẩy qua đẩy lại mấy lần, chị Dương cười ha ha nhận lấy.

Kiều Vi dẫn Nghiêm Tương về nhà.

Chị Dương gọi Lâm Tịch Tịch vào nhà, đưa quần áo mới cho cô ta: “Cho cháu mặc.”

Lâm Tịch Tịch ôm quần áo vuốt nhẹ.

Nói thật, đây là lần đầu tiên có người chủ động mua quần áo cho cô ta, trước kia chính cô ta phải chủ động đi đòi nhưng chưa chắc đã có.

Lúc nhỏ khi vòi vĩnh bố mẹ, chưa chắc đã được mua, nói không chừng còn bị đánh.

Sau đó lấy chồng, khi đó còn trẻ xinh đẹp, chìa tay ra còn được, sau này thì rất khó.

Thời gian tích tắc trôi qua.

Chị Dương lại lấy ba tệ đưa cho cô ta: “Sau này mỗi tháng cho cháu ba tệ tiền tiêu vặt.”

Lúc này trẻ con và người lớn trong nhà xin tiền, đều chỉ cho ba đến năm xu, cho một hai hào đã rất hào phóng rồi.

Bởi vì kem que đậu đỏ ba xu, kem que bơ năm xu, kem ốc quế chỉ một hào mà thôi.

Tối thứ bảy, khi ăn cơm cùng vợ chồng cô, Kiều Vi đề nghị nên sắp xếp công việc cho Lâm Tịch Tịch để cô ta đi kiếm tiền. Đương nhiên chị Dương không vui khi mất đi người giúp việc, mà còn phải phục vụ thêm một người.

Nhưng Kiều Vi nhắc nhở chị ta.

Chị ta suốt ngày làm việc nhà, bây giờ bỗng nhiên nhẹ nhàng như vậy là vì Lâm Tịch Tịch đã gánh quá nhiều việc.

Cho dù bao ăn ở cũng không thể để cô ta làm việc không công được. Cô ta không giống như con ruột, sao có thể mở miệng xin bố mẹ tiền tiêu vặt.

Không thể chờ cô ta mở miệng nên chị Dương quyết định mỗi tháng cho cô ta chút tiền tiêu vặt.

Để cô ta mua đồ ăn vặt gì đó.

Còn quần áo này nọ, chị Dương sẽ mua cho cô ta, không cần cô ta quan tâm.

Kiếp trước, Lâm Tịch Tịch chưa từng đến nhà cậu làm giúp việc.

Nhưng cuộc sống của cô ta ở nhà cậu nửa tháng này cũng giống kiếp trước… Vẫn là giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa.

Nhưng ở đây có mợ làm cùng cô ta, thỉnh thoảng có chuyện gì sẽ không mắng cô ta, càng không giống mẹ chồng cô ta chỉ gác chân nhìn cô ta làm, còn mình thì ngồi chơi.

Giặt quần áo vẫn là giặt tay, nhưng do điều kiện ở thời đại này là thế. Không giống kiếp trước, cuối những năm tám mươi trong nhà mua máy giặt, nhưng mẹ chồng không cho dùng, vẫn bảo cô ta giặt tay.

Máy giặt chỉ để làm cảnh.

Cho nên mặc dù làm việc không khác nhau mấy, nhưng trải nghiệm và cảm nhận khác hoàn toàn.

Lúc này Lâm Tịch Tịch vẫn mờ mịt về cuộc sống, cầm quần áo mới mợ mua cho và tiền tiêu vặt, cô ta cảm thấy dù sao phụ nữ cũng phải làm việc cả đời, vậy thà ở nhà cậu mợ làm hết đời cho xong.

Nhưng cô ta biết không thể nào có chuyện đó.

Cuối cùng vẫn phải gả cho người khác, sinh con để nó phụng dưỡng mình.

Nhưng lại sợ chọn sai người không sống nổi mười năm, lại sợ mười năm sau bị nỗi đau tuổi tác đè ép thành bụi.

Vừa sợ đầu vừa sợ đuôi.

Cô ta không thoát được, trong lòng luôn cảm thấy trọng sinh cũng chẳng ích gì.

Ngày nào cô ta cũng ngơ ngẩn, dã tâm lúc đầu khi trọng sinh và cảm giác hơn người đều tiêu tan. Ngày nào cô ta cũng sống theo bản năng con người như quá khứ.

Trong mắt chị Dương, cháu gái rất cứng đầu, chán ghét người mà cậu chọn cho cô ta. Nhưng điều tốt là cô ta không khóc, không nháo, không gây chuyện. Ngày nào cũng làm việc, làm việc, làm không ngừng nghỉ, trong mắt chỉ có công việc.

Đúng là một cô gái tốt.

Anh Tử nên học tập.

Nếu Kiều Vi có thể tiếp xúc với cô ta nhiều hơn, hiểu rõ hơn thì có thể phát hiện triệu chứng của Lâm Tịch Tịch lúc này chính là bệnh trầm cảm thường gặp ở hiện đại.

Nhưng ở thời đại này bệnh trầm cảm không tồn tại, không hề tồn tại.

Nghiêm Lỗi trở về hỏi: “Mua sách gì thế?”

Kiều Vi vẫn chưa trả lời, Nghiêm Tương ngồi trên giường trúc, giơ sách cho trẻ em đặt trên nệm: “Là sách cho trẻ em!”

Kiều Vi bĩu môi: “Đều ở đó cả.”

Trên giường trúc, sách chất đống bên cạnh chân ngắn của Nghiêm Tương.

Nghiêm Lỗi đi qua không để ý đến sách trẻ em, anh nhìn tử điển, thấy có hai quyển trích dẫn của vĩ nhân bìa đỏ bọc nhựa, hưng phấn nói: “Rất nhiều thứ để học, đây là mặt trời đỏ chỉ dẫn phương hướng cho chúng ta, đây là hải đăng để đi xa trên biển rộng.”

Nền giáo dục lúc bấy giờ là thế này, câu chữ từng vế từng vế, cán bộ giống Nghiêm Lỗi đều nghe mỗi ngày. Đừng thấy không có trình độ văn hóa, nhưng hễ mở miệng là nói những lời này.

Kiều Vi không cảm thấy quá đáng hoặc buồn nôn.

Qua nhiều năm sau, rất nhiều người trung niên hiểu lầm anh hoàn toàn tỉnh ngộ, xấu hổ đổ mồ hôi lạnh.

Hơn nữa, rất nhiều thanh niên thế hệ mới vẫn bị tư tưởng chói sáng của anh làm rung động.

Anh là dũng sĩ cô độc chân chính, chỉ có thời gian đồng hành với anh mãi mãi.

“Tất nhiên phải học thật giỏi.” Kiều Vi nói.

Trong lòng Nghiêm Lỗi thả lỏng.

Tư tưởng của vĩ nhân sáng chói rực rõ, nhất định có thể gột rửa giai cấp tiểu tư sản mục nát còn sót lại trong cô.

Anh đưa tay lấy sách trẻ em, “Ồ” một tiếng, xoa đầu Nghiêm Tương: “Những quyển này con phải xem nhé, mẹ lên huyện ở xa mua cho con đó.”

Nghiêm Tương ngọt ngào nói: “Con cảm ơn mẹ.”

Sách trẻ em được xếp vào loại sách báo nhi đồng, tương đối an toàn.

Cho dù trong mấy quyển đó kể chuyện ngày xưa cũng không thành vấn đề.

Quan trọng nhất vẫn là sách văn nghệ chất đống trong bếp để nhóm lửa.

Nghiêm Lỗi lại nhìn đống sách còn lại: “Hửm?”

Anh cảm thấy ngạc nhiên: “Còn có sách chuyên môn trồng trọt và chăn lợn nữa à?”

“Đương nhiên, chúng ta là nước nông nghiệp. Con người chỉ cần còn sống còn thở thì phải ăn thịt. Nghề nông, chăn nuôi và súng trường, đại bác đều là gốc rễ xây dựng tổ quốc, đương nhiên quốc gia sẽ xem trọng.”

Sách này là mua cho Nghiêm Tương.

Trước khi Nghiêm Lỗi trở về, Kiều Vi đã đưa sách này cho Nghiêm Tương xem.

Lúc Nghiêm Tương xem những quyển sách này, đôi mắt sáng ngời kia trở nên u ám.

Vốn không cần Kiều Vi ‘Dạy’, cậu bé dựa vào sách ‘Cuộc phiêu lưu của Tiểu Bố Đầu’ bổ sung kho chữ của mình, sau đó có thể tự động hấp thu tri thức trong sách.

Lúc này buff được thể hiện ra.

Nhưng Kiều Vi tính toán sắp đến giờ Nghiêm Lỗi trở về, cô cất sách kỹ thuật đi, âm thầm đưa cho cậu bé một quyển sách nhỏ có tranh vẽ.

Vẻ u ám trong mắt cậu bé biến mất, đôi mắt trở nên sáng tỏ trong veo, buff vừa hiện lên đã ẩn đi, biến thành cậu bé bình thường vui vẻ.

Kiều Vi đã hiểu, buff của Nghiêm Tương cần có tri thức.

Còn có thể thay đổi, mở hoặc đóng.

Vậy thì cậu bé có thể giấu thuộc tính thiên phú, biểu hiện như một đứa bé bình thường.

“Đây là… Từ điển à?” Nghiêm Lỗi hỏi.

Anh mở quyển từ điển Tân Hoa mới tinh, lúc trong đầu hiện lên suy nghĩ ‘Anh muốn quyển này’, Kiều Vi đã nói: “Quyển đó cho anh.”

Nghiêm Lỗi giật mình quay đầu lại.

Kiều Vi nói: “Lớp xóa nạn mù chữ dạy lượng chữ có hạn, mặc dù anh thông minh, đọc đoạn dưới có thể hiểu ý, nhưng anh đọc phải phát âm chính xác. Nếu không đọc thành chữ khác, người ta sẽ cười anh.”

Đúng là trước kia đã xảy ra chuyện này.

Nghiêm Lỗi cười ha ha.

Anh cầm quyển từ điển nho nhỏ, đưa tay v.uốt ve, lại nhìn đôi mắt đầy ý cười của Kiều Vi, trong lòng vui vẻ không nói nên lời.

Cô lên huyện, vẫn nhớ mua đồ cho anh.

Kiều Vi lại nghĩ sau này phải để Nghiêm Tương xem từ điển Tân Hoa trước một lượt. Cậu bé đọc xong, lấp đầy kho chữ thì sau này tự động hấp thu tri thức sẽ thuận lợi hơn.

Tiếc là không có ‘từ điển Hán ngữ hiện đại’, từ điển đó mới toàn diện nhất. Nhưng người ở hiệu sách chưa từng nghe nói, chắc vẫn chưa xuất bản.

Nhưng về lý thì chắc là không nhiều năm nữa sẽ xuất bản, đến khi đó sẽ mua cho hai bố con họ.

“Bố.” Nghiêm Tương dùng sách trẻ em che nửa gương mặt, lộ ra đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, giọng nói mê hoặc: “Mẹ mua đào giòn, bố có muốn ăn không…”

“Bố không ăn.” Kiều Vi trừng mắt liếc cậu bé: “Bố là đứa trẻ ngoan sẽ ăn cơm tối trước, sau khi ăn cơm xong bớt no rồi mới ăn tráng miệng.”

Cậu bé bị nhìn thấu tâm tư, đặt sách trẻ em xuống, ‘Haiz’ thật dài một hơi, chép miệng.

Nghiêm Lỗi cười ha ha.

Lúc ăn cơm, Kiều Vi lại hỏi Nghiêm Lỗi: “Vải may quân phục của anh có thể mua ở đâu?”

“Mua làm gì?”

“Em thấy trong huyện có người mặc, em cảm thấy rất đẹp nên cũng muốn mặc.”

“Thường phục của quân đội à?”

“Được không?”

“Vậy không cần mua vải.” Nghiêm Lỗi bật cười: “Em là vợ quân nhân, muốn cái khác thì không có, nhưng đồ của bộ đội thì sao anh không có chứ. Em muốn gì nói đi.”

Kiều Vi suy nghĩ: “Em muốn hai chiếc quần trước, màu xanh lá đó, đừng lấy màu lam.”

Bởi vì cô mua một đống áo sơ mi trắng.

Khi Kiều Vi xuyên qua thế giới này vẫn là phụ nữ chưa kết hôn, có chồng thành phụ nữ đã kết hôn, không cần chịu đau đớn đã lên chức bảo mẫu. Nhưng không biết vì sao suy nghĩ của cô càng lúc càng trẻ.

Áo sơ mi trắng và quần lính màu xanh lục, trong điền văn rất thuần khiết, vô cùng thuần khiết!

Ha ha!

“Còn muốn túi đeo vai màu xanh lá của quân đội nữa.”

Thật ra bây giờ trong huyện không có nhiều người bình thường mặc quân phục màu xanh lá, nhưng Kiều Vi biết sau này màu xanh lá của quân phục mới là xu hướng chủ đạo.

Đồ dùng quân đội cũng là món đồ thời trang.

“Muốn một bình nước nữa.”

“Chẳng phải trong nhà cũng có à?”

“Chẳng phải cái đó của Tương Tương sao, không thể uống chung. Ngộ nhỡ ai bị bệnh truyền nhiễm thì sẽ truyền nhiễm thông qua bình nước. Mỗi người một cái dùng riêng.”

Hôm nay cô biết không mang theo bình nước rất thiệt.

Thói quen ở đời sau quá mạnh, nếu không phải nhu cầu dùng phiếu ở thời đại này quá mạnh, có lẽ cô sẽ không nhớ đến việc phải cầm theo túi tiền.

Nhưng bình nước cô không nhớ nổi, rõ ràng đặt trong phòng, cạnh đồng hồ. Ở hiện đại có máy bán hàng tự động, cửa hàng tiện lợi ở khắp nơi che đi nhắc nhở thường ngày phải ‘Cầm theo bình nước khi đi ra ngoài’ của nguyên chủ.

Hôm nay, Kiều Vi ở trong huyện chịu khát đến trưa, lúc đến tiệm cơm mới liên tục uống mấy cốc nước sôi để nguội.

Nghiêm Lỗi: “Được rồi.”

Hai việc tốn thời gian nhất là sửa lại vườn rau và đường nhỏ đã xong.

Tiếp theo, Kiều Vi quyết định sơn lại phòng.

Thật ra phòng ngủ của bọn họ vẫn ổn, chủ yếu là tường của phòng Nghiêm Tương quá bẩn. Vì che đi nên dán lịch lên tường nhưng cũng rất xấu.

Mà giấy lịch chỉ có thể dán xung quanh giường, tường ở những vị trí khác dưới giường cũng rất bẩn.

Kiều Vi đã dùng khăn lau sơ nhưng không sạch, làm nó lộ ra lớp vữa trắng nên chỉ có thể sơn lại.

Nghiêm Lỗi không tiếc tiền, tiền này tiêu cho nhà mình, anh không đau lòng. Nhưng anh không có nhiều thời gian, mỗi tuần anh chỉ được nghỉ một ngày cho nên anh định gọi người đến sơn tường.

Kiều Vi lại nói: “Để em làm.”

Anh cảm thấy chuyện khác có thể tin cô, chuyện này… Ánh mắt Nghiêm Lỗi lộ vẻ không tin tưởng.

“Có ý gì?” Kiều Vi bất mãn.

“Mệt mỏi lắm.” Nghiêm Lỗi nói: “Em chưa từng làm nên nghĩ rất nhẹ nhàng, thực tế rất mệt, đây là việc tốn sức.”

“Chẳng phải anh nói em thiếu rèn luyện à.” Kiều Vi hừ nói: “Xem như rèn luyện đi, em thử trước, nếu em không làm được thì chúng ta gọi người cũng được, cùng lắm thì em bị anh chế giễu một trận.”

“Sao lại chế giễu chứ.” Nghiêm Lỗi nghiêm mặt nói: “Chủ động tham gia lao động xây dựng, em có thái độ tích cực như thế nên cổ vũ. Cho dù kết quả thế nào cũng không quan trọng.”

Kiều Vi đưa tay nhéo mặt anh: “Vậy sao miệng anh cứ ngoác ra sau thế?”

Cuối cùng Nghiêm Lỗi không kìm được nữa, cười ha ha.

Tay chân Kiều Vi mảnh mai không làm được việc nhà, ngay cả giặt quần áo cũng phải nhờ đến giá đỡ bằng gỗ. Thật ra anh không tin cô có thể tự mình sơn tường.

Nhưng… Nghiêm Lỗi thấy cô tích cực chủ động như vậy cũng vui.

Không nói nhảm, làm xong là được.

Nếu cô không làm xong thì anh làm tiếp.

Nghiêm Lỗi đưa vôi trắng cho Kiêu Vi. Anh còn mượn một bộ chổi quét, trong đó còn có một con lăn.

So với đời sau, tất cả đồ vật được chế tạo vô cùng thô sơ. Cây gậy gắn với con lăn dùng để quét những nơi cao là một cây gậy trúc, dùng dây thừng buộc tay cầm của con lăn vào với cây gậy.

Thô sơ vậy thôi.

Nhưng không sao, có thể dùng là được.

Phòng đầu tiên cần sơn lại là phòng của Nghiêm Tương. Tường trong và tường ngoài phòng của cậu bé quá bẩn rồi.

Bắt đầu từ bên trong trước.

Đầu tiên Kiều Vi đóng gói tất cả đồ đạc, đệm giường, chiếu, tất cả chuyển sang phòng ở phía tây.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /169 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phúc Hắc Đại Thần: Dụ Dỗ Tiểu Y Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net