Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hồ Tuệ vừa ăn vừa khen: “Cô đúng là. Như Tương Tương nhà chúng ta, chỉ cần đưa cho nó một quyển sách, rồi lo cho nó một bữa ăn, là cả ngày không cần ai phải lo lắng. Cô nuôi dạy con thế nào vậy, làm người ta ghen tị chết đi được.”
“Tôi cũng không biết, tự nhiên nó lớn lên như vậy.” Kiều Vi nói: “Có lẽ giống bố nó.”
Chuyện này thực sự không liên quan đến cô.
Đó đều là năng khiếu bẩm sinh do thần xuyên sách ban tặng.
Nghiêm Tương ăn xong một miếng bánh đào, lau miệng, nói với Kiều Vi: “Mẹ ơi, chú Thiên Minh hôm nay tìm cho con một quyển sách rất hay, đẹp lắm.”
Lục Thiên Minh cười nói: “Có rất nhiều tranh minh họa, biết ngay là nó thích xem.”
Nghiêm Tương liếc anh ấy một cái.
Cậu bé đọc sách không phải để xem tranh minh họa, nhưng những hình minh họa giải thích thực sự có thể giúp cậu bé cụ thể hóa những từ ngữ trừu tượng.
Nhưng không cần phải giải thích điều này.
Cậu bé kéo mẹ đi xem quyển sách đó.
Cậu bé thích loại sách này.
Quyển sách này cũng giống như sách hướng dẫn kỹ thuật nông nghiệp và sách hướng dẫn kỹ thuật nuôi lợn ở nhà, có rất nhiều thuật ngữ. Nhưng quyển này hay hơn, như chú Thiên Minh đã nói, có rất nhiều tranh minh họa.
Hầu như tất cả các thuật ngữ đều có thể hiểu được ý nghĩa từ tranh minh họa.
Có vẻ như sợ cậu bé không hiểu, loại sách như vậy thật tuyệt, hy vọng quyển sách nào cũng như vậy.
Kiều Vi bị con trai nắm tay dắt qua.
Cát Tú Phân về nhà nghỉ ngơi rồi, bàn làm việc của cô ta trống không, bây giờ trong văn phòng mặc định cho Nghiêm Tương sử dụng.
Nghiêm Tương có giấy, bút, sách, cậu bé sắp xếp bàn làm việc gọn gàng sạch sẽ hơn cả khi Cát Tú Phân tự sử dụng.
“Vâng, là quyển này này.” Cậu bé lấy quyển sách đó ra khỏi ngăn kéo để đưa cho mẹ.
Kiều Vi biết ngay mà!
Một quyển sách có thể được Nghiêm Tương khen là “hay” thì chắc chắn không đơn giản.
Kiều Vi đã thấy quyển sách này trong rất nhiều tiểu thuyết.
Chẳng phải đây là “Sách hướng dẫn huấn luyện dân quân” được mệnh danh là ba cuốn sách thần thánh khi xuyên không sao!
(1)Con la: lừa ngựa gi.ao h.ợp sinh con la, con la không phân biệt giới tính đực cái. Ý câu này là không phân biệt nam nữ, ai cũng giống nhau hết.
(2)Cây dương: là cây khá giống với cây liễu.
Bom nguyên tử không đáng sợ, có nhiều cách để phòng tránh nó.
Thấy ánh sáng là tín hiệu, lợi dụng địa hình nhanh chóng nằm xuống.
Hai tay đan xen để trước ngực, nhắm mắt, hóp bụng, há miệng.
Kiều Vi: “…”
Kiều Vi lật tay một cái, nội dung cứng rắn chân thực như vậy, còn có cả hình minh họa rõ ràng.
Kiều Vi đóng sách lại, nhìn lại bìa sách: “Sách hướng dẫn huấn luyện dân quân”.
Tên thì quê đến phát ngượng, nội dung thì cứng đến mức khiến mẹ tôi phải kinh ngạc.
Chủ yếu là sau khi thế giới bị hạt nhân san phẳng, bắt đầu xây dựng lại đất nước từ con số không.
Giống hệt một số tiểu thuyết mạng lừa đảo về tên truyện của đời sau, hoặc là khiến bạn bỏ qua ngay từ cái nhìn đầu tiên, hoặc là lừa người ta vào rồi giết.
Những người thời đại này suy nghĩ khác với người đời sau. Mây đen chiến tranh luôn bao trùm bầu trời, mọi thứ đều bắt đầu từ “một ngày nào đó kẻ thù ném bom hạt nhân vào tôi”.
Trên thì có bộ binh phối hợp, tránh bom hạt nhân. Dưới thì có lau súng chôn mìn, đào nhà vệ sinh.
Quyển sách này gần như bao gồm toàn bộ nội dung về lĩnh vực quân sự, sâu sắc mà dễ hiểu, dùng ngôn ngữ đơn giản nhất, hướng dẫn tận tình cách chống lại vũ khí tiên tiến và mạnh mẽ nhất thế giới lúc bấy giờ.
Chỉ cần biết chữ là có thể dạy bạn. Giới xuyên không còn gọi đây là sách quý của người xuyên không, có sách trong tay, có thể đi ngang dọc khắp thế giới tận thế.
Mặc dù Kiều Vi đã nghe nói về cuốn sách thần thánh này trong một số tiểu thuyết, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy bản thật, còn gây sốc hơn cả những gì được mô tả trong mấy cuốn tiểu thuyết đó.
Nghiêm Tương gọi là “cực kì thú vị.”
“Sách hướng dẫn huấn luyện dân quân”, “Tài liệu tham khảo cho cán bộ quân sự và địa phương” và “Bác sĩ chân đất” được gọi chung là ba cuốn sách thần thánh khi xuyên không.
Nhưng thực ra lần trước Kiều Vi đến hiệu sách huyện thực sự muốn mua một bộ sách đồ sộ khác, cũng là sách thần thánh, chính là “Mười vạn câu hỏi vì sao” của thời đại này.
Bộ sách này cũng được nhiều người trên mạng khen ngợi. Hoàn toàn không giống với những cuốn sách cùng tên của đời sau, có thể nói là bao gồm mọi thứ, vẫn đi theo chủ nghĩa phế tích, chủ yếu là khởi động lại nền văn minh.
Nhưng Kiều Vi đi một vòng hiệu sách, không tìm thấy một cuốn nào trong số những cuốn sách này. Thậm chí nhân viên bán hàng còn chưa từng nghe đến “Từ điển tiếng Hán hiện đại.” Kiều Vi không dám hỏi nữa, đoán có thể là do năm tháng không phù hợp, những cuốn sách này vẫn chưa ra đời.
Kiều Vi hỏi Lục Thiên Minh: “Hiệu sách có loại sách này không?”
Lục Thiên Minh nói: “Hiệu sách nào có, đây là sách dành cho công nông binh, do cấp trên phát xuống.”
Hóa ra là vậy, không trách gì “Sách hướng dẫn huấn luyện dân quân” lại có trong thư viện của ủy ban trấn.
Lật bìa sau nhìn một cái, đã xuất bản vào cuối những năm 50.
Không biết những cuốn khác đã xuất bản chưa. Nhưng không sao, mấy cuốn sách đó đều có tính chất không khác gì cuốn sách này, rất có thể cũng thuộc loại sách dành cho công nông binh. Nếu đã xuất bản thì sớm muộn gì cũng xuất hiện trong thư viện của ủy ban trấn, chỉ cần để ý là được.
Cô nhìn Nghiêm Tương, Nghiêm Tương đang nhìn cô, cậu bé mấp máy môi.
Nghiêm Tương muốn nói với Kiều Vi rằng, trong cuốn sách này có đề cập đến rất nhiều thứ mà cậu bé rất muốn biết thêm thông tin chi tiết.
Kiều Vi dường như hiểu được cậu bé muốn nói gì, cô nhìn cậu bé, hai mẹ con hiểu ý nhau, Nghiêm Tương không nói nữa.
Trong nguyên tác, Nghiêm Tương thực ra chưa bao giờ nói những suy nghĩ trong lòng mình với người khác.
Nhưng Kiều Vi đã đến thế giới này, thay đổi hướng đi.
Nghiêm Tương sẵn sàng nói hết những lời trong lòng với mẹ. Nhưng phải về nhà mới nói, trong phòng làm việc có quá nhiều người.
Buổi tối ở nhà, hai mẹ con mới nhỏ giọng nói chuyện.
Nghiêm Tương thích cuốn sách đó.
Kiều Vi có thể hiểu được. Ngôn ngữ trong cuốn sách đó trông có vẻ quê mùa, nhưng thực tế lại chứa đựng lượng thông tin cực lớn.
Nghiêm Tương hỏi về bom nguyên tử: “Nó lợi hại như vậy sao?”
“Là vũ khí lợi hại nhất hiện nay.” Kiều Vi nói: “Một quả bom nguyên tử có thể phá hủy một thành phố. Nước M đã ném hai quả xuống nước R, phá hủy hai thành phố.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Tương lộ vẻ lo lắng.
“Mẹ ơi. Đế quốc vẫn muốn tiêu diệt chúng ta, phải làm sao đây?” Đứa trẻ hỏi.
Những ngày này, cô đều nghiêm túc học tư tưởng của các vị lãnh tụ. Nghiêm Lỗi là bạn học cùng cô.
Nhưng khi hai người học cùng nhau, Kiều Vi bảo Nghiêm Tương ngồi nghe ở bên cạnh.
Quả nhiên cậu bé đã nghe vào.
“Đừng sợ.” Kiều Vi hôn lên trán cậu bé: “Chúng ta cũng có.”
“Năm ngoái chúng ta đã thử nghiệm thành công, báo chí đưa tin cả rồi, nước ta cũng có bom nguyên tử. Đế quốc sợ chúng ta cũng ném bom nguyên tử vào chúng nên chúng không dám ném trước. Chúng ta đều có, không ai ném trước ai. Chỉ cần luôn có trong tay, đất nước chúng ta sẽ an toàn.”
“Cái này, có, nhưng không ném, gọi là răn đe.”
“Vẫn sẽ có, đất nước chúng ta có quá nhiều nước láng giềng, có rất nhiều trận chiến lớn nhỏ phải đánh. Nhưng đừng sợ, chúng ta sẽ ngày càng hùng mạnh, sẽ chế tạo thêm nhiều súng và pháo. Chân lý chỉ nằm trong tầm bắn của đại bác.”
Ánh mắt Nghiêm Tương sáng lên.
“Mẹ ơi, sau này con lớn lên, con sẽ đi chế tạo súng và pháo, để đất nước trở nên hùng mạnh hơn, không một nước ngoài nào dám đến đánh chúng ta!”
Kiều Vi cười cong mắt: “Được thôi, vậy con mau lớn lên đi.”
Cô hôn lên trán đứa trẻ, dỗ dành cậu bé ngủ.
Trở về phòng ngủ, Kiều Vi kể với Nghiêm Lỗi chuyện đạp xe buổi sáng: “… Ánh nắng đẹp lắm, gió nhẹ thổi trên mặt, hai bên đường toàn là cây dương.”
“Anh biết hiệu ứng Tyndall không?”
“… Sau đó ánh sáng có hình dạng.”
“Ưm ư!”
Miệng bị chặn lại, không thể nói được nữa.
Sau khi ân ái xong, cô nhắm mắt nằm trên ngực anh. Nghiêm Lỗi hỏi: “Em thích xe đạp đến vậy sao?”
Ở một thế giới khác, đó là thứ bày đầy trên phố, quét mã là có thể đi được.
Ở đây, mọi thứ đều khác rồi.
Kiều Vi lười biếng nói: “Không phải thích xe đạp, mà là thích buổi sáng trời đẹp, đạp xe trên con đường trấn.”
Còn có cả làn gió buổi sáng thổi trên mặt.
Nghiêm Lỗi nghĩ, vậy chẳng phải là thích xe đạp sao? Cho dù không thích bản thân chiếc xe đạp, thì cũng phải có xe đạp mới có thể có cảm giác này.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Biết rồi…”
Kiều Vi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
Thứ bảy, Kiều Vi mở đài, ra ngoài nhìn thì không thấy Nghiêm Tương đâu.
“Nghiêm Tương đâu?”
“Mạn Mạn dẫn nó đi xem in tờ rơi rồi.
“Á, cái giấy nến đó hả? Tôi cũng chưa từng thấy. Sao hai người đó không đợi tôi đi cùng chứ!”
Mọi người cười ngặt nghẽo.
Hồ Tuệ giễu cợt cô: “Cô lớn từng này rồi, còn là mẹ một con rồi đấy.”
“Mẹ một con thì cũng biết tò mò chứ.”
Trong phòng làm việc, tiếng cười không dứt. Kiều Vi thì chờ đến khi phát sóng kết thúc, nhanh chóng tắt máy, đi đến ban tuyên truyền để xem náo nhiệt.
Kết quả khi đến nơi, cô thấy mọi người đang vây quanh Nghiêm Tương.
Cậu bé Nghiêm Tương đứng trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc cầm con lăn lăn mực. Lăn một lần, in một tờ, lăn một lần, in một tờ.
Không cẩn thận, trên mặt cậu bé còn dính một vệt mực đen.
“Nghiêm Tương, con đang làm gì vậy?” Kiều Vi vui mừng.
Nghiêm Tương giơ con lăn mực lên: “Con đang in ấn.”
Mọi người đều cười: “Nó muốn làm thì cứ để nó làm.”
“Nghiêm Tương đến thì tốt quá, các chú các cô đỡ phải làm rồi.”
“Làm tốt lắm!”
“Cố lên!”
Kiều Vi bế Nghiêm Tương xuống khỏi ghế, nghiêm túc nói: “Không phải đã nói rồi sao, không được làm phiền các cô chú.”
Nghiêm Tương biện minh: “Con không làm phiền, con đang giúp mà.”
“Cái này phải in rất nhiều tờ, trẻ con làm chậm lắm, hay là để người lớn giúp nhé.”
Người mẹ vô lương tâm nói lời chính nghĩa, không chút xấu hổ cướp lấy con lăn từ tay đứa trẻ: “Để mẹ làm.”
Nghiêm Tương: “…”
Lục Mạn Mạn cười ngặt nghẽo: “Vi Vi, chị chưa từng chơi cái này à?”
Kiều Vi nói: “Chị còn chưa từng thấy.”
Cô đã hiểu nguyên lý của thứ này. Giấy nến là giấy có phủ một lớp sáp dày. Có thể dùng dây thép hoặc “bút” chuyên dụng để viết hoặc khắc chữ lên đó.
Sau đó dán vào hộp dụng cụ chuyên dụng. Nắp hộp dán giấy nến, trong hộp đựng giấy trắng. Quét mực vào nét chữ, rồi đậy nắp hộp lại, ép một cái là trên giấy sẽ in ra nội dung đã khắc trên giấy nến.
Mở nắp hộp, lấy tờ đã in ra để sang một bên. Sau đó in tiếp tờ khác.
Giải tỏa căng thẳng lắm.
Dù sao thì Kiều Vi cũng chơi rất vui.
Nghiêm Tương tha thiết nhìn: “Mẹ ơi, con cũng…”
“In thêm hai tờ nữa, in thêm hai tờ nữa là cho con.”
“Đã in thêm mấy cái hai tờ rồi.”
Những người trong ban tuyên truyền cười ngặt nghẽo.
Thời đại này không có máy in, các ấn phẩm dùng trong nội bộ hàng ngày đều được in bằng giấy nến. Những người trong ban tuyên truyền đảm nhiệm trách nhiệm này, họ in những thứ này đến phát ngán.
Vậy mà lại có người giành nhau để in.
Để Nghiêm Tương chơi thêm một lúc nữa, rồi trả lại dụng cụ cho những người trong ban tuyên truyền.
Kiều Vi: “Không làm phiền mọi người nữa.”
Dù sao thì họ cũng là người mới, hiệu suất kém xa những người trong ban tuyên truyền là người quen việc.
Đồng nghiệp ban tuyên truyền: À không, thực ra…
Kiều Vi và Lục Mạn Mạn lấy một vài ấn phẩm. Đây là kế hoạch cụ thể về hoạt động diệt muỗi do cấp trên ban hành. Họ phải mang về để bắt đầu phát thanh tuyên truyền.
Hai người cùng nhau dắt Nghiêm Tương về trạm phát thanh.
Những người trong ban tuyên truyền đành phải miễn cưỡng tự in tiếp.
“Phải nói là, con trai của Kiều Vi đáng yêu thật. Hiểu chuyện thế.”
“Tôi nghe nói, chỉ có đứa này là con ruột, năm đứa trước đều là do người trước kia mang đến.”
“Ồ ồ, thật sao?”
Hôm nay là thứ bảy, là ngày cuối cùng Kiều Vi trực. Ngày mai là chủ nhật, lại đến lượt Lục Mạn Mạn.
Chủ nhật, đội thợ xây đã đặt hẹn đi xe ngựa đến.
Kéo đến hai xe ngựa đất vàng và bảy tám người đàn ông.
Kiều Vi thì thầm hỏi: “Có cần lo cơm không?”
Nghiêm Lỗi nói: “Không cần, đã bàn họ tự lo bữa trưa.”
Kiều Vi đến trao đổi với những người thợ xây. Những người thợ xây hiểu ý cô: “Là che lại, để trông giống nhà đất đúng không?”
Trong lòng những người đàn ông không khỏi thấy người phụ nữ này… hơi lắm chuyện.
Đúng là bức tường đó trông có hơi xấu xí, nhưng cũng không phải không ở được. Còn muốn tốn tiền trát bùn để che lại.
Quan trọng là, họ thấy, trát bùn vàng còn không bằng để như thế này. Mặc dù tường trông có vẻ tồi tàn, nhưng nhà đá vẫn cao cấp hơn nhà đất.
Không có gì che giấu, suy nghĩ trong lòng không khỏi hiện ra trên mặt.
Kiều Vi nhìn ra.
Cô nói: “Chủ yếu là để giữ ấm. Nhà đá quá lạnh, không chịu được. Trát thêm một lớp bùn vàng bên ngoài, có tác dụng giữ ấm.”
Cách nói này dễ chấp nhận hơn nhiều.
Những người thợ xây thấy cô nói chuyện giống người thành phố, Nghiêm Lỗi cũng không hề giống người xuất thân từ nông thôn, tưởng họ không hiểu, còn cố ý nói với họ: “Chắc chắn là ống khói của bếp lò chưa thông sạch. Trước khi vào đông nhất định phải nạo sạch, đến mùa đông đốt mới ấm.”
“Được, đến lúc đó nhất định sẽ dọn sạch.” Kiều Vi đáp.
“Vậy thì sẽ không có chiến tranh sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");