Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Vi cười ha ha.
Hóa ra Lục Mạn Mạn thích mặt.
Cô nói: “Nếu như chị có ai thì giới thiệu cho cô ấy, bố cô ấy là Chủ nhiệm hợp tác xã cung tiêu, cô ấy 19 tuổi, từng học cấp ba, đã đi làm bốn năm, tiền lương cao hơn tôi.”
Cuối cùng bổ sung: “Tính cách cũng tốt, là cô gái dễ chung đụng.”
Tính khí ngay thẳng, không lá mặt lá trái. Kiều Vi thích người không hai mặt.
D.ục v.ọng làm mai của chị gái trung niên đều tràn đầy. Chị Dương nghe vậy động lòng: “Điều kiện tốt như vậy, thảo nào ánh mắt cô ấy ở trên đỉnh đầu. Tôi gọi điện thoại cho lão Triệu tìm kiếm giúp cô ấy.”
Kiều Vi nói: “Tôi kêu Nghiêm Lỗi cũng nhìn giúp cô ấy.”
Đến khuya Nghiêm Lỗi về nhà, nhìn thấy xe đạp trong sân.
Anh vòng quanh xe đạp, còn chống nạnh xem: “Đây là 26? Nhỏ vậy?”
“Đứng nói chuyện không đau thắt lưng.” Kiều Vi nói: “Chẳng phải ai đều có chân dài như anh.”
Kiều Vi vốn không đạp nổi xe 28 đòn ngang, nhưng Nghiêm Lỗi chắc chắn có thể đạp.
“Xe này cũ.”
“Dĩ nhiên, Ủy ban thị trấn đã mua nhiều năm. Lại không phải mới mua hôm qua.”
“Sao lại đạp về nhà?”
“Không phải hôm nay về muộn sao, Ủy ban thị trấn đều không có người.”
Ăn cơm tối xong, Kiều Vi lại ngồi trước bàn sách cúi đầu tốc ký.
“Viết gì vậy?” Nghiêm Lỗi dán vào nhìn.
“Bản thảo tuyên truyền.” Kiều Vi nói: “Không phải là bản thảo của trạm phát thanh, lần này định viết bản thảo tuyên truyền.”
Đây vốn là việc của cán bộ tuyên truyền. Nhưng trong huyện chỉ đích danh cô, nhiệm vụ lại rơi lên trên người cô.
“Cái này còn khó hơn bản thảo phát thanh nhỉ?” Nghiêm Lỗi cẩn thận hỏi.
“Tự nhiên. Bản thảo phát thanh có vài phút. Cái này có thể viết rất dài.”
Nghiêm Lỗi không quấy rầy Kiều Vi nữa.
Kiều Vi viết rất tập trung, mãi cho đến khi viết xong, đóng nắp bút máy lại, vừa quay đầu mới phát hiện Nghiêm Lỗi không rời đi. Anh vẫn luôn khoanh tay trước ngực dựa cửa, nhìn cô.
“Nhìn gì đấy?”
“Nhìn em.”
“Đứng đắn chút.”
“Nhìn vợ mình sao lại không đứng đắn chứ, quá đứng đắn.” Mặt mày Nghiêm Lỗi mang ý cười.
Anh thích nhìn dáng vẻ cúi đầu tốc ký của Kiều Vi.
Dáng vẻ tập trung của cô, luôn khiến anh rục rịch.
Lại không dám quấy nhiễu cô, muốn mà không thể.
Về lý, có lẽ trạng thái này sẽ khiến cho đàn ông khó chịu. Nhưng Nghiêm Lỗi… còn rất hưởng thụ.
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu dịch dinh dưỡng, cầu dịch dinh dưỡng, cầu dịch dinh dưỡng ~
Dập đầu cảm ơn.
Kiều Vi liếc xéo anh, thu dọn đồ trên bàn: “Đúng rồi, loại vải dày như quân phục thu đông kia, có thể mua được ở đâu.”
“Sao vậy? Làm quần áo à?”
“Ừm, hiện giờ trong huyện có rất nhiều người mặc màu xanh quân đội.”
“Anh cũng nhìn thấy ở trên thị trấn.” Nghiêm Lỗi nói.
Cán bộ từ khu cũ đến doanh trại quân đội làm việc, có xe đưa đón. Hôm nay ở trên xe mọi người còn nói: “Trên đường nhiều người mặc quần quân đội. Tôi còn tưởng là tân binh ra ngoài đi dạo chứ.”
“Lại nói, rất lâu rồi không thấy em mặc váy liền áo.” Nghiêm Lỗi nói.
“Vậy anh nói, em mặc váy liền áo xinh đẹp, hay là mặc quân trang xinh đẹp?” Cô cười hỏi.
Khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt khiêu khích.
Nghiêm Lỗi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, trả lời thành khẩn: “Không mặc đẹp mắt nhất.”
Có vài người đàn ông đừng thấy luôn có dáng vẻ như cán bộ kỳ cựu, ở bên ngoài không hề liếc nhìn cô gái trẻ tuổi. Nhưng về nhà lại dám ăn nói tục tĩu với vợ mình.
So với người đàn ông trước đây chỉ biết đến như một vị thầy tu, quả thật thay da đổi thịt.
Kiều Vi cầm bút giả bộ định ném anh.
Nghiêm Lỗi cười đi đến bóp bả vai cho cô: “Đừng động, anh xoa bóp cho em. Có mỏi không?”
Vợ vùi đầu trên bàn viết chữ lâu như vậy, anh đau lòng.
Ngón tay người đàn ông vừa dài lại có lực, cường độ n.ắn b.óp có thể sánh ngang với kỹ thuật viên đạt huy chương vàng ở phòng gym đời sau.
Chút tê mỏi trên bả vai của Kiều Vi được anh xoa bóp dịu đi rất nhiều, thoải mái chết được.
Trong đơn vị có rất nhiều cô gái trẻ tuổi mặc váy liền áo đi làm, Lục Mạn Mạn cũng mặc.
Nhưng sau khi Kiều Vi đi làm thì không mặc nữa. Hằng ngày chính là áo sơ mi và quần. Mặc nhiều nhất là áo sơ mi trắng.
“Cái bàn của em hướng ra ngoài trời, gầm bàn lại không có che chắn gì, mặc váy liền áo không tiện cho em ngồi vắt chéo chân.” Kiều Vi nói: “Anh thích em mặc à?”
“Đương nhiên thích.” Nghiêm Lỗi nói: “Chân em đẹp.”
Anh cứ thản nhiên nói ra lời khen ngợi thẳng tuột như vậy.
Kiều Vi không nhịn được quay đầu lại liếc xéo anh một cái.
Thật là, người sống hai đời, sao còn có thể tim đập dồn vì một câu nói của đàn ông chứ.
Cô gấp gọn bản thảo lại, cất sách lên giá sách, định cất bình mực nước vào trong ngăn kéo. Vừa kéo ngăn kéo ra, lại nhìn thấy một lá thư.
Trước kia không có, hôm nay mới xuất hiện.
“Gì vậy?” Cô cầm lên nhìn xem, rất ngoài ý muốn, địa chỉ gửi thư lại ở Bắc Kinh.
Xét về địa lý, thật ra Bắc Kinh không xa lắm. Nhưng ở thời đại này, chính là cho người ta cảm giác xa tận chân trời.
“Thư của anh hả?” Cô hỏi: “Ai vậy?”
Kiều Vi không phải không tôn trọng riêng tư của Nghiêm Lỗi. Chính là “Bắc Kinh” không phải là một cái tên đơn thuần, mà là thủ đô mang ý nghĩa chính trị mãnh liệt. Cô không nhịn được hỏi một câu.
Nghiêm Lỗi nói: “Đồng đội ngày trước.”
Nếu như là trước kia, anh nói xong câu này đại khái sẽ không nói nữa. Nhưng hiện giờ, anh tạm dừng, nói với Kiều Vi nhiều hơn: “Em trai lãnh đạo cũ của anh. Chính là người đã hy sinh ấy.”
Kiều Vi nhớ lại, anh đã từng nhắc đến: “Chính là em trai nhỏ nhất của lãnh đạo anh? Bị thương chuyển ngành?”
Nghiêm Lỗi rất thích Kiều Vi còn nhớ những chuyện anh đã nói.
Khi người khác quan tâm đến những chuyện bạn từng nói, bạn mới có thể bằng lòng nói cho cô ấy càng nhiều hơn. Bằng không, chính là vợ chồng lạnh nhạt.
“Thằng nhóc này nhỏ hơn lãnh đạo cũ của anh mười mấy tuổi, là con út được sinh ra lúc bố mẹ bọn họ đã lớn tuổi. Chính là kẻ ăn chơi trác táng.”
“Lãnh đạo cũ của anh là anh cả của cậu ta, con trưởng trong nhà, đặc biệt có khả năng. Nhưng rời nhà sớm, thời gian chung đụng với cậu ta quá ngắn. Về sau bố mẹ bọn họ thấy thật sự không quản được cậu ta, ném cậu ta đến quân đội để lãnh đạo của anh quản.”
“Anh thấy anh trai cậu ta dùng thắt lưng quất cậu ta bảy tám lần. Cứ như vậy đã quản được.”
“Trên chiến trường, cậu ta không phải kẻ hèn nhát. Thật ra bị vết thương nhẹ, nhưng lãnh đạo anh hy sinh, bố mẹ cậu ta liều mạng kéo về chuyển nghề.”
“Ngày rời đi, khóc như con gấu.”
Kiều Vi hỏi: “Quan hệ giữa anh với cậu ta rất tốt nhỉ?”
“Đêm đầu tiên cậu ta đến doanh trại, đã bị bọn anh trùm chăn đánh một trận. Anh đánh đầu tiên.”
Kiều Vi cười vui vẻ.
Nghiêm Lỗi giống như nhớ lại thanh xuân trước kia, hơi vui mừng, hơi tiếc nuối, hơi đa cảm: “Thằng nhãi này không phải thứ tốt, chuyên lừa tình cảm của người khác. Khi ở doanh trại, hàng tháng cậu ta đều nhận được thư. Bọn anh nhìn, những thư này tổng cộng do bốn cô gái viết.”
“Không phải thứ tốt lành.”
Con ông cháu cha, ăn chơi, nghe cũng biết trong nhà có bối cảnh, lại còn ở Bắc Kinh. Đó là thủ đô, trung tâm chính trị văn hóa.
Kiều Vi hơi động lòng.
“Nghĩ gì vậy?” Nghiêm Lỗi hỏi.
“Nếu như có quan hệ tốt.” Kiều Vi hỏi: “Có thể nhờ cậu ta mua hộ em ít sách không? Có tiện không?”
“Được, không phải chuyện gì to tát. Em muốn mua sách gì?”
“Sách loại khoa học kỹ thuật, cái gì đều được.”
Nếu như có sách giáo khoa đại học về khoa học kỹ thuật thì càng tốt.
“Nước ngoài… Thôi bỏ đi, nước ngoài thì bỏ đi.”
Vốn nghĩ nếu có sách toán học bên chỗ Big Brother kia cũng mua chút. Mọi người đều biết, phương diện toán học bên chỗ Big Brother kia là vô cùng đỉnh.
Nhưng hình như rất phiền toái. Dù sao là chuyện nhờ người ta.
“Em muốn cái gì em cứ nói.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh và cậu ta có quan hệ thân thiết. Thứ anh muốn, cậu ấy nhất định sẽ tận tâm tìm.”
Quan hệ bền chặt như vậy sao. Vậy Kiều Vi không khách khí, nói sách cô muốn.
Nhưng Nghiêm Lỗi nghe xong biểu cảm trên khuôn mặt hơi khác thường.
Kiều Vi nhìn biểu cảm của anh, đổi giọng: “Quá phiền toái thì thôi, cũng không nhất định cần, có thì mua, không thì thôi, không cần quá vất vả.”
Nghiêm Lỗi do dự vài giây, vẫn quyết định chân thành cởi mở, nói chuyện tử tế với Kiều Vi.
Anh nói: “Kiều Vi, hiện giờ thật sự không thích hợp thi đại học. Thông tin dừng tuyển sinh kia, tuy rằng bây giờ còn chưa chắc, nhưng cho thấy xu hướng không thích hợp thi đại học.”
“…” Kiều Vi: “Hả?”
Lối suy nghĩ của hai người không khớp.
Kiều Vi không hiểu: “Sao lại nhắc đến chuyện thi đại học?”
Nghiêm Lỗi cũng kinh ngạc: “Em nhắc tới sách giáo khoa, không phải định thi đại học?”
Trước đó cô nói gì mà khoa học công nghệ kỹ thuật, anh không hiểu lắm, cho rằng là hứng thú của cô. Nhưng sau đó cô lại muốn sách toán học của nước S.
Toán học chẳng phải môn học trong trường sao? Nghiêm Lỗi cho rằng cô vẫn chưa từ bỏ ý định muốn thi đại học.
Cuối cùng Kiều Vi hiểu rõ, bật cười: “Anh nghĩ nhiều.”
Cô ngẫm nghĩ, trong một vài tin tức anh nói cho cô lúc vừa xuyên đến có tin khả năng dừng tuyển sinh đại học, nhưng khi đó cô mới xuyên không đến đây, không tỏ thái độ gì với chuyện này.
Sau này hai người đều không nhắc đến nữa.
Cũng nên nói rõ chuyện này, đây đều là vấn đề nguyên chủ để lại cho cô.
“Nghiêm Lỗi, em không có ý định thi đại học. Hiện giờ không thi, về sau cũng không thi.” Kiều Vi nói: “Học đại học là vì học tập tri thức, trường học hiện giờ đã không học được gì.”
Kiều Vi đã hoàn thành sự nghiệp học tập ở một đời khác, không cần đến đại học tiếp nhận tri thức nữa.
Hơn nữa, ở niên đại này, thân phận học sinh cấp ba thật sự quá tốt. Ở thời đại này đã xem như là người có văn hóa, lại an toàn.
Kế tiếp, sinh viên không an toàn.
Thời điểm này, nếu như kiếm cho mình một thân phận sinh viên, vậy chỉ hơn chứ không kém gì nhảy vào Quốc quân năm 48 kia.
Nghiêm Lỗi thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra em biết. Anh cũng nghe nói là như vậy.”
Kiều Vi hỏi: “Hiện giờ giáo dục rất chặt chẽ sao?”
Nghiêm Lỗi nói: “Nghe nói đại học hiện tại hơi loạn.”
Kiều Vi thở dài.
Nghiêm Lỗi sờ đầu cô: “Sao vậy, tiếc à?”
“Không muốn loạn.” Kiều Vi nói: “Chỉ là hy vọng mỗi ngày đều thái bình.”
Nghiêm Lỗi không nói gì nữa, nhẹ nhàng vỗ đầu cô.
Buổi sáng hôm sau, anh hỏi cô cần bao nhiêu vải quân đội.
Kiều Vi nói: “Em muốn làm hai cái áo, một cái một hàng cúc, một cái hai hàng cúc. Quần anh kiếm hàng may sẵn cho em đi, không cần kiếm vải riêng.”
Nghiêm Lỗi nói: “Áo một hàng cúc? Anh kiếm cho em đồng phục nữ binh không phải là được sao?”
Kiều Vi vỗ trán.
Chỉ lo làm hai cái áo màu xanh quân đội hoàn toàn không giống nhau, không ngờ áo một hàng cúc lại là quân trang kiểu nữ.
Thật khờ.
Nghiêm Lỗi cười chết: “Đầu óc không nghĩ ra đúng không.”
“Vậy một hàng cúc anh kiếm cho em một cái, trang phục Lenin thì lấy vải tự mình làm, lại thêm hai cái quần.”
Kiểu dáng cổ vest có hai hàng cúc, ở thời đại này gọi là trang phục Lenin. Kiểu dáng này là kinh điển, kể cả ở đời sau đều phổ biến, nhưng không gọi là trang phục Lenin nữa.
Kiều Vi đi làm phải nộp bản thảo.
Cô nói với trạm trưởng Lục: “Trạm trưởng, bản thảo ngày hôm qua đi họp trong huyện kêu viết, chú nhìn qua giúp cháu nhé, để cháu còn nộp cho Trưởng ban.”
Trạm trưởng Lục nhận lấy, nhìn lướt qua rồi gật đầu, đưa lại: “Được, đi đi.”
Kiều Vi lại đi tìm Trưởng ban Tạ: “Chú nhìn qua dùm cháu nhé, xem có chỗ nào cần sửa không. Cháu sửa xong sẽ cầm nộp cho Chủ nhiệm.”
Trưởng ban Tạ đọc còn cẩn thận hơn chút, bởi vì bản thảo tuyên truyền vốn là công việc của Ban Tuyên truyền.
“Không tệ.” Ông ấy đọc xong, liên tục khen ngợi: “Đi đi, nộp cho Chủ nhiệm.”
Hai lãnh đạo trực tiếp đều đã xem qua giúp, Kiều Vi mới đi tới văn phòng Ủy ban thị trấn.
Cô vừa rời đi, Ban Tuyên truyền có người châm biếm: “Trưởng ban, Kiều Vi thật lợi hại, mới đến vài ngày, đã leo lên Chủ nhiệm.”
Công việc chuyên môn của phát thanh viên là phát thanh và viết bản thảo phát thanh.
Bản thảo tuyên truyền vốn là công việc của cán bộ tuyên truyền. Kiều Vi cướp việc của người ta.
“Nếu như cậu có thể đoạt giải, giành được cờ thưởng của Ủy ban thị trấn, lại được trong huyện chỉ đích danh, đừng nói Chủ nhiệm, cậu leo thẳng lên Bí thư tôi cũng không nói thêm một câu.” Trưởng ban Tạ đẩy mắt kính, nhìn người kia, chìa tay: “Nào, cờ thưởng cậu kiếm được đâu? Lấy ra tôi nhìn xem.”
Cờ thưởng bình chọn loại tuyên truyền đều xem như chiến tích của Trưởng ban Tạ. Trưởng ban đương nhiên thiên vị cho cấp dưới kiếm được chiến tích giúp mình.
Người kia bị trào phúng, không lên tiếng.
Chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban thị trấn họ Vương.
Kiều Vi đến nộp bản thảo, ông ấy rất giật mình: “Đã viết xong?”
Lần đầu tiên gặp được người có hiệu suất công việc cao đến như vậy.
Kiều Vi nói: “Công việc lãnh đạo giao cho, cháu nào dám chậm trễ. Thức đêm viết, chú nhìn xem ánh mắt cháu đỏ hoe này. Hôm nay cháu đều muốn xin lãnh đạo trở về ngủ bù.”
Thảo nào Bí thư Cao luôn khen cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");