Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sĩ quan hậu cần vừa đi ngang qua tuỳ ý liếc nhìn một cái đã không động đậy nổi.
Kĩ năng dùng đao này, thật CMN cuốn hút!
Xử lí xong một thùng cá, Tô Duệ nghêng đầu trong khoé mắt nhìn thấy vị trí mà sĩ quan hậu cần đang đứng thì xách cá đi đổi một nơi nước trong rửa sạch lại một lần.
“Màng đen bên trong và cả đường tanh ở bụng cũng nên bỏ đi.” Mắt thấy cô đứng lên xách thùng chuẩn bị đi, sĩ quan hậu cần vội vàng nhắc nhở.
Tô Duệ ngẩng đầu nhìn ông ấy một cái, không quen biết, nguyên chủ chưa từng gặp.
Nhưng mà đối phương nói cũng không sai, trước kia xem chương trình nấu ăn hình như có từng nhắc tới, chỉ là trí nhớ đã có chút xa xôi, nhất thời không nghĩ ra.
Mà nơi cao nguyên đất vàng nguyên chủ đang sinh sống, thuộc về khu vực thiếu nước nghiêm trọng, được ăn duy nhất hai miếng cá từ sông Hoàng Hà mà ngay cả vảy cá cũng không được cạo đi, nội tạng thì dùng dầu đảo qua rồi cho lên đun.
Tô Duệ nói cám ơn rồi xách thùng lên đổ cá ra lại trên mặt đất, ở dưới sự chỉ bảo của sĩ quan hậu cần mà xử lí thêm một lần.
“Nhiều cá như vậy cô chuẩn bị ăn như thế nào?” Sĩ quan hậu cần hỏi.
“Nướng.” Tô Duệ rửa đao rồi ngắt một cành cải cúc, vuốt lá ở phía trên xuống rồi xâu ba con cho ông ấy: “Tạ lễ.”
Sĩ quan hậu cần xách con cá nhìn bóng lưng của Tô Duệ đã đi xa, vui vẻ nói: “Mình mà cũng có một ngày được nhận quà!”
Bộ đội có hai toà nhà ăn, tòa lớn thì được đặt ở ở quân khu Khê Nam, toà nhỏ ở bên cạnh kho lương Khê Bắc.
Sĩ quan hậu cần không nghĩ đến bản thân hơn phân nửa tháng không đến bên này, mà bên trong khu gia quyến mới xây lại có điều thú vị.
“Sư phụ.” Chiến sĩ nuôi quân Đại Bàn tiến đến nghênh đón rồi nhận cá trong tay ông ấy rồi xem xét: “Ối dà, Lão Ngưu! Một đoạn thời gian không thấy thì kĩ thuật dùng đao của ông lại lên một trình độ mới rồi.”
“Ha ha...” Sĩ quan hậu cần vui vẻ chỉ chỉ vào anh ấy: “Đại Bàn à Đại Bàn, không ngờ đến chứ, cậu mà cũng có một ngày nhìn lầm. Cậu lại nhìn xem, là đao pháp của tôi sao?”
Đại Bàn Nghi ngờ lật ba con cá, lại kĩ càng nhìn một chút: “Quả thật là đao pháp lão luyện hơn ông lúc trước. Tay nghề này nếu như vung đao trăm ngàn lần thì thật sự làm không được.”
“Không đến trăm ngàn lần đâu.” Sĩ quan hậu cần xách bình trên bàn lên rót cho mình một cốc nước lọc: “Đó là cậu không tận mắt nhìn thấy, từ cạo vảy, bỏ mang, mổ bụng, cho đến cạo màng đen rồi rút đường tanh ở bụng, tay nghề nhanh nhẹn sạch sẽ không dính bùn đất, một con lại đến một con, nói bao nhiêu đao cạo vảy chính là bấy nhiêu đao, nói bao nhiêu giây rút đường chỉ tanh ở cá thì chính là bấy nhiêu giây...”
“Chậc chậc!!!” Sĩ quan hậu cần hồi tưởng lại: “Thật là CMN khiến cho người ta phải kinh diễm!”
Đại Bàn xoa xoa vành tai, vẻ mặt quái dị nói: “Không phải là ông lại đi đọc tiểu thuyết kì bí ở đâu đó chứ.”
“Xí! Thích tin thì tin.” Trong đầu nhớ lại hình ảnh đôi tay tung bay trên mình cá kia, sĩ quan hậu cần vô thức bưng cốc nước lên miệng uống một hợp.
“A... phụt!” Sĩ quan hậu cần thè đầu lưỡi đỏ bừng ra, mắng: “Đại Bàn, tên thối, không việc gì mà đun sôi nước làm cái gì?”
“Trách tôi sao!” Đại Bàn ha ha cười hai tiếng, múc muôi nước lạnh cho ông ấy.
Sĩ quan hậu cần ngậm một miếng ở trong miệng.
“Đúng rồi.” Đại Bàn nói: “Nói với ông chuyện này.”
Sĩ quan hậu cần đi đến cửa, nhổ nước trong miệng ra, lại nhanh chóng ngậm một ngụm, gật gật đầu với ông ấy ra hiệu mời nói.