Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lòng không khỏi lẩm bẩm, không phải chỉ là một đứa bé thôi sao, chỉ là một đứa nhỏ bị vứt bỏ, người thân của con bé đó còn không muốn nó, nhà bọn họ thì tốt rồi, không chỉ nhặt được mà còn trông mong nuôi dưỡng nó trưởng thành, đây là ý gì chứ?Gia đình lão tam không sinh được con nên coi một con bé nhặt được như báu vật, nhưng nhà cô ta không phải không có con, chưa kể bản thân còn có hai trai một gái, nhà anh hai cũng có con gái, cho dù gả đi ra ngoài thì trong nhà cũng không thiếu con cái.Trong hoàn cảnh như vậy, tại sao lại phải nhận con gái của người khác làm con nuôi? !Đây không phải là làm lãng phí thực phẩm và tiền của trong nhà sao?Cho dù có thừa thức ăn cũng nên cho con trai cô.
Con trai cô là cháu đích tôn của gia đình nhà họ Thẩm.
Tại sao cô phải chia khẩu phần ăn của con trai với một đứa con gái không có một nửa quan hệ với gì với mình?Lời kia của cô vừa thốt ra, một lần nữa đem ánh mắt của mọi người tụ hết lên người mình.Nhưng lần này, thật khó để cô có thể tiếp tục chuyển chủ đề, nhưng bởi vì cô không muốn có thêm một đứa trẻ không có bất cứ mối quan hệ nào đến mình trong gia đình.
Cho nên dù bị mọi người dòm ngó, nhưng cô vẫn kiên trì nhìn bà lão.Con dâu thứ nhìn phản ứng của chị dâu cả, hơi cụp mắt xuống, không biết là có ý phản đối hay đồng tình, dù sao thì cô cũng biết rõ ràng, bà lão là người làm chủ trong cái gia đình này, những người làm con dâu như bọn họ không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo.Chị dâu cả có hai con trai nhưng cô chỉ có một con gái nên cũng không tự tin, đồng thời cũng có phần thông cảm cho lão tam lấy vợ đã được một năm nhưng chưa có con, cô cũng có chút thương cảm.
Lấy nhau được một năm mà chưa có con, người phải chịu khổ là phụ nữ, đều là phụ nữ, cô cũng hiểu được điều này.Cô chỉ có một cô con gái và cũng có một số áp lực vô hình, đó là chưa kể đến vợ chồng lão tam còn không có con.Cho nên nếu cô ấy có thể cảm thấy thoải mái hơn khi nhận nuôi đứa nhỏ, trong lòng cô vẫn sẽ ủng hộ, dù sao cũng là hai vợ chồng lão tam nhận nuôi, khẩu phần ăn hay nuôi dạy đều là chuyện của hai vợ chồng họ, cô cũng không tự nhiên nhảy ra làm cho bọn họ khó chịu làm gì.Sự thật chứng minh cô còn rất là minh mẫn.Bà lão liếc qua thì thấy vẻ mặt của vài người con trai và con dâu bên dưới.Có thể đoán được họ đang nghĩ gì.Con trai cả và con trai thứ không có đầu óc nhạy cảm như vậy, việc này chỉ cần bà nói gì họ cũng sẽ nghe theo cái đó.Con dâu thứ thì rất thông minh, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào nhưng thái độ bên ngoài vẫn là rất thư thái, chỉ có vợ chồng con cả, bởi vì đủ loại nguyên nhân nên dã tâm con dâu cả luôn lớn nhất, cuối cùng là tự mình không hiểu chuyện.Nhân cơ hội này, phải dạy dỗ cô ta thật tốt.Bà lão khẽ nheo khoé mắt, ngay lập tức mang theo vài phần uy hiếp, hai mắt khóa chặt vào vợ chồng con cả, không nặng không nhẹ mà cất giọng hỏi: "Vừa rồi mẹ nói còn chưa đủ rõ ràng hả?"Con dâu cả bị bà lão nhìn như vậy, trong lòng có hơi thấp thỏm, nhưng nghĩ đến tâm tư nhỏ của mình, cô cũng không nhịn được nói lại: “Mẹ, con không có ý khác, chỉ là tình huống hiện tại của gia đình mình thế nào, mẹ cũng hiểu rõ.
Mỗi ngày chúng ta đều mệt chết mệt sống cũng không đủ lấp đầy bụng, lương thực rất khan hiếm! Nếu là con cái trong nhà thì không tính, nhưng sao có thể tuỳ tiện nhặt một đứa trẻ như vậy về, nếu không có gì thì lão tam cùng vợ tự mình sinh một đứa nhỏ là được!”“Câm miệng!” Bà lão lớn tiếng quát con dâu cả nhảy dựng.Không chỉ con dâu cả, mà ngay cả đàn ông cùng đám trẻ trong nhà cũng hoảng sợ.Một đám im lặng như ve sầu mùa đông.Con dâu cả rất lo lắng, càng nói chuyện thì cô càng thấy mình hợp lý, nên muốn nói gì thì nói, trong lòng vẫn cảm thấy mình nói rất đúng, chỉ là dù cô có chuẩn bị một kịch bản đầy đủ như thế nào, nhưng cũng đã bị bà cụ hất một gáo nước lạnh mà không hề báo trước, tim cô gần như muốn nhảy ra ngoài.Tất cả lực chú ý đều tập trung trên người bà lão, người vừa rồi còn vui tươi hớn hở như Thẩm Gia Dương cũng dần trở nên lạnh lẽo, không ai chú ý đến.Bà lão còn đang muốn dạy cho một con dâu cả một bài học không thương tiếc, cất giọng đanh thép nói: “Vậy có phải hay không là chỉ mình con có thể? Lương thực trong nhà đều do cả gia đình làm ra, mỗi người đều có phần, vợ chồng lão tam mỗi ngày lười biếng, không tranh công điểm làm việc sao? Nhận nuôi đứa bé là việc của vợ chồng chúng nó, có nói con phải nuôi sao?”.