Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liễu Tố Tố trước đã nói với Hàn Liệt cô muốn tự tạo ra công việc cũng không phải nói chơi chơi, cô đã nghĩ xong nên làm thế nào.
Đó chính là - cải thiện điều kiện tưới nước của quân khu.
Nạn đói đã gần đến, độn lương là quan trọng nhất, hơn nữa lấy trình độ phát triển hiện tại, muốn hoa màu được mùa, biện pháp tốt nhất chỉ có thể là thay đổi phương diện tưới nước, chỉ cần đủ nước, hoa màu có thể lớn không ít.
Liễu Tố Tố đã hỏi qua Trần Nam, biết được nơi này tưới nước đều là trực tiếp dùng thùng gánh nước về, sau đó lại múc từng gáo từng gáo tưới xuống.
Tuy cô học về kiến trúc, đối với phương diện nông nghiệp cái biết cái không, nhưng trước đây cô có một người bạn chuyên môn nghiên cứu cái này, cô nhớ từng nghe bạn nói, với những nơi khô hạn như quân khu, tốt nhất nên dùng phương pháp tưới nhỏ giọt, tưới trực tiếp giống như Trần Nam hiệu suất thấp mà hiệu quả cũng không cao.
Phương pháp tưới nhỏ giọt trong tương lai rất dễ thực hiện, mua mấy ống dẫn plastic chuyên môn về tiến hành lắp đặt là được, nhưng hiện tại lại không dễ, đừng nói ống nước, dù plastic cũng tìm không thấy.
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, chỉ có thể dùng cây trúc tới thay thế.
Cuối tháng tư vừa lúc là măng mọc thành cây, thân còn khá mềm, Liễu Tố Tố ở trong rừng trúc đi trong chốc lát, tìm được loại trúc mảnh mà cô muốn, loại này vừa mảnh vừa dài, độ cứng tương đối vừa phải, dùng để làm ống nước không thể thích hợp hơn.
Liễu Tố Tố dùng sức kéo cây trúc, lưu loát chém xuống một dao.
Chặt trúc thì nhanh nhưng phiền toái chính là làm sao để đục lỗ lên trên, như vậy nước mới có thể theo lỗ xuống ruộng, hơn nữa lỗ này không thể quá lớn, bằng không nước chảy hết qua mấy cái lỗ phía trước, lỗ phía sau không có tí nước nào.
Nghĩ nghĩ, cô chỉ có thể đem đống trúc về nhà, dùng búa đóng đinh lên thân trúc, đến khi xuất hiện lỗ nhỏ lại đem cái đinh nhổ ra.
Nói thì đơn giản nhưng thực tiễn thì tương đối khó khăn.
Dù Liễu Tố Tố cố gắng tìm cây trúc tương đối non nhưng rốt cuộc vẫn khá cứng, nếu không nắm giữ được lực tay, cái đinh vừa đóng xuống có thể làm nứt ra một cái lỗ lớn, trúc này coi như bỏ.
Sau khi làm hỏng mất mấy cây, Liễu Tố Tố mới tìm được biện pháp giải quyết.
Đầu tiên đem cây trúc muốn đục hơ trên lửa nhỏ, cây trúc bị hơ nóng sẽ mềm đi một chút, sau đó dùng cái đinh đục thành lỗ, khống chế lực tay, như vậy mới miễn miễn cưỡng cưỡng thành công.
Liễu Tố Tố ở bên này bận rộn, mấy đứa nhỏ hiếu kỳ muốn chạy đến xem lại bị cô đuổi đi: “Đừng tới đây, chỗ của nương toàn là đinh, cẩn thận đâm vào chân.”
Nhóm tiểu đậu đinh lập tức không dám động đậy.
Hàn Trình tò mò hỏi: “Nương, nương đang làm làm gì vậy?”
“Làm việc quan trọng.
Chỉ cần chuyện này có thể thành công là có tiền mua thịt cho các con ăn.”
“Thịt ạ?!”
Quả nhiên, nghe thấy chữ này, mấy đứa lập tức ngoan ngoãn, sợ quấy rầy nương, làm thịt đến miệng còn bay mất!
Bọn nó không nghịch ầm ĩ, động tác của Liễu Tố Tố cũng càng nhanh, tất cả trúc đều đã được đục hết, có thể mang ra ruộng lắp ráp.
Ruộng nhà Liễu Tố Tố gần núi, có núi là có nước, mặc dù quân khu tương đối khô hạn nhưng vẫn có suối, chỉ là lượng nước hơi ít, xuân hạ còn ổn, tới thu đông sẽ khô cạn, cho nên mọi người đều cảm thấy không hữu ích.
Nhưng tại thời điểm này nó có ích.
Nối thân trúc thành một ống dài, một đầu dùng đá cố định ở suối, đầu còn lại chôn trong ruộng.
Diện tích đất quá lớn, số trúc Liễu Tố Tố làm khẳng định không đủ để lắp hết toàn bộ xung quanh ruộng, cô quyết định chọn một mảnh đất nhỏ, lấy cục đá kê bên dưới ống trúc, vừa giúp nước dễ dàng chảy ra, vừa không làm trúc bị mục nát do ngâm bùn.
Ruộng nhà Liễu Tố Tố tuy gần núi hơn nhà khác nhưng vẫn còn cách một khoảng, khi ống nước vừa lắp xong thì không có bất kỳ động tĩnh nào, nhưng cô cũng không vội vàng, yên lặng chờ đợi.
“Tí tách”
Đột nhiên, mặt đất dưới lỗ đầu tiên của ống trúc bị tẩm ướt, Liễu Tố Tố vội vàng cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy những giọt nước nhỏ ra từ bên trong.
Tiếp theo là lỗ thứ hai, lỗ thứ ba…… Cuối cùng mười mấy cái lỗ nhỏ tất cả đều chảy ra nước.
Tuy rằng càng về sau lượng nước càng ít, nhưng tích tiểu thành đại, đất đã dần dần trở nên ướt đẫm.
Năng lực có hạn, Liễu Tố Tố chỉ lắp ống trúc gần hai phân ruộng, hai phân này vừa lúc là chỗ cô trồng ngô, qua ba ngày hạt đã nảy mầm.
Ngô nảy mầm là lúc cần nước nhất, nếu trực tiếp tưới nước, mỗi ngày tưới một lần là không đủ, ít nhất cũng phải ba lần sáng trưa chiều, không thể nhiều cũng không ít, tới tới lui lui như vậy sẽ mệt chết.
Nhưng hiện tại có ống nước nhỏ giọt, Liễu Tố Tố chỉ cần mỗi ngày đến đây kiểm tra một lần, xác định ống trúc không bị tụt ra là được, chỉ cần cái ống còn là nước có thể tiếp tục chảy.
Làm xong mọi thứ, cô dùng cỏ dại che giấu phòng tránh mấy đứa nhóc nghịch ngợm làm hỏng bị, sau đó trực tiếp về nhà.
Bận rộn cả buổi sáng, Liễu Tố Tố vừa mệt vừa đói nhưng tâm trạng rất tốt.
Đây mới chỉ là thí nghiệm của cô, hiện tại trên cùng một cánh đồng, một chỗ dùng phương pháp tưới nhỏ giọt, những chỗ còn lại đều dùng phương pháp tưới nước cũ, hai bên so sánh với nhau sẽ đưa ra được khác biệt rõ ràng.
Hơn nữa sẽ mất không quá nhiều thời gian, chỉ từ ba đến năm ngày sau khi hạt ngô nhú là có thể thấy được hiệu quả rồi.
Đến lúc đó vừa lúc đến nhà Dư Hồng Anh ăn cơm, chỉ cần cô chứng minh phương pháp của mình có hiệu quả là có thể mượn cơ hội này nói cho Chung sư trưởng, sau đó tiến hành mở rộng ra toàn quân khu, cứ như vậy cô vừa có công việc, vừa nâng cao sản lượng lương thực.
Liễu Tố Tố tính toán như vậy nhưng trên thực tế cơ hội tới còn nhanh hơn, hơn nữa còn là tự mình tới.
——
“Đoàn trưởng Trương, có phải nên nộp tổng giá trị sản lượng năm ngoái lên trên rồi không?”
Đoàn trưởng Trương nghe vậy thở dài: “Nộp lên đi.”
Tổng giá trị sản lượng cũng chính là tổng số lượng lương thực thu hoạch của năm trước, giờ là tháng tư, lẽ ra đã sớm nộp lên cấp trên rồi nhưng vẫn chậm trễ chưa nộp, vì sao chậm trễ? Vì xấu hổ chứ sao!
Quốc gia đang khó khăn, cái gì cũng thiếu, đặc biệt là lương thực, cho nên từ năm ngoái đoàn trưởng Trương đã mong ngóng sản lượng có thể cao một chút, như vậy lúc nộp báo cáo cũng coi như vì phát triển đất nước cống hiến một phần sức lực.
Nhưng đáng tiếc vị trí của bọn họ không tốt, không phải lũ lụt thì là khô hạn, hạn hán chết, úng nước cũng chết, mỗi năm lương thực ngoài ruộng có thể cung cấp cho nhà ăn đã coi như không tồi, càng miễn bàn đến giao lương thực cho cấp trên.
Tất nhiên lương thực có thể không giao nhưng giá trị sản lượng phải báo lên trên, mỗi năm thời gian này chính là lúc đoàn trưởng Trương thống khổ nhất, không chỉ không vẻ vang, còn bị đồng liêu trêu chọc.
Đặc biệt là lão Ngô kia, cả ngày cười nhạo, cũng không biết có cái gì tức cười, nếu bộ đội bọn họ cũng ở phương nam, sao phải lo ruộng thiếu lương thực?
Nghĩ đến đây ông liền tức giận, quay đầu nhìn thời tiết, “Tiểu Vương, mấy ngày trời không mưa rồi?”
“Gần một tuần rồi.”
Đó, càng tức giận hơn!
Ông trời không chịu mưa, đoàn trưởng Trương cũng không có cách nào, chắp tay sau lưng định ra ngoài ruộng đi dạo xem tình hình lúa mì.
Vừa nhìn là biết vẫn như cũ, mọi người vẫn cần mẫn gánh nước tưới cây, lúa mạch lớn lên nhưng vỏ rỗng nhiều, đây cũng là việc không có biện pháp giải quyết.
Không có nước không phân bón, chỉ có thể dựa vào vận may.
Đoàn trưởng Trương thở dài, lúc chuẩn bị đi, quay người lại đột nhiên ngây ngẩn.
“Ha, chuyện gì thế này?”
Ông đột nhiên nhìn đến một mảnh đất hẳn mới gieo hạt không bao lâu, vẫn còn là mấy mầm cây nhỏ, trái ngược hoàn toàn với cây lúa mì đã lớn xung quanh.
Đặc biệt là những cây phía góc trái ruộng lớn lên xanh um tươi tốt, nói một cách tương đối thì các mầm cây ở những nơi khác có vẻ hơi suy dinh dưỡng.
Đoàn trưởng Trương tưởng thời gian gieo giống không giống nhau, góc trái kia gieo trước nên lớn lên tốt một chút, nhưng đến gần lại phát hiện dưới cỏ chôn không ít ống trúc.
Ban đầu ông còn chưa hiểu được ống trúc này để làm gì, cúi xuống nhìn, hay thật, chỗ này có nước chảy!
Duỗi tay sờ phần đất xung quanh ống trúc, sự ẩm ướt càng thêm đối lập với những mảnh ruộng khác.
“Cái ống trúc này… để tưới nước sao?!”
Đoàn trưởng Trương quản lý đồng ruộng trong quân đội lâu như vậy, tức khắc hiểu vấn đề, trên mặt lộ ra biểu tình vui sướng, vội vàng chạy nhanh về phía văn phòng.
Tiểu Vương thấy ông mới đi đã quay lại còn tưởng có chuyện gì: “Đoàn trưởng Trương, ngài……”
“Đừng nói chuyện!” Đoàn trưởng Trương từ trong ngăn kéo móc ra một quyển sổ, lật lật, phát hiện trong sổ không ghi mảnh ruộng kia là của ai.
“Tiểu Vương, hơn hai mẫu ruộng gần phía tây nam là của nhà ai?”
“Hẳn là nhà phó đoàn trưởng Hàn, mới vừa nhận cách đây mấy ngày, trong sổ còn chưa kịp đăng ký đâu.
Mảnh ruộng kia làm sao vậy……”
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đoàn trưởng Trương đã hấp tấp đi ra ngoài, Tiểu Vương sửng sốt: “Ngài lại đi đâu vậy?”
“Đi tìm phó đoàn trưởng Hàn.”
“Nhưng lúc này cậu ấy đang huấn luyện mà!” Tiểu Vương hô.
Đoàn trưởng Trương tất nhiên là biết Hàn Liệt đang huấn luyện, nhưng ông cũng không tìm anh, ngẫm lại là biết, Hàn Liệt lúc trước ở quân đội lâu như vậy, trước nay chưa từng trồng trọt, hiện tại mới kết hôn, ruộng cây chắc chắn do người nhà anh lo liệu.
Nghĩ đến ruộng ngô, tâm đoàn trưởng Trương ngứa ngáy, muốn đi hỏi rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Ông không ngốc, nếu phương pháp chôn ống trúc thật sự hữu hiệu, ông phải nhanh chóng chiêu mộ người nhà Hàn Liệt vào văn phòng bọn họ, cùng nhau mở rộng biện pháp này ra toàn quân khu.
Nói không chừng năm nay lương thực của quân khu bọn họ sẽ tăng không ít!
Như vậy nghĩ, bước chân đoàn trưởng Trương càng nhanh hơn.
***
Cùng lúc đó, sĩ quan hậu cần làm xong việc trở về nhà ăn, vừa vào cửa đã hỏi: “Tiểu Phương, hôm nay có cá không?”
Quân khu cách xa con sông, hơn nữa cá trong sông nhỏ, bắt cũng không được, muốn ăn cá cũng chỉ có thể đến Cung Tiêu Xã mua, cá của nhà ăn cũng là lấy từ bên huyên thành cung cấp cho Cung Tiêu Xã, không nhiều lắm, một tuần nhiều lắm chỉ ăn hai lần.
Tiểu Phương gật đầu: “Có, tôi đang chuẩn bị giết đây.”
“Đừng giết vội, tìm cho tôi hai con cá sống, tôi có việc cần dùng.”
Tiểu Phương chọn hai con nặng khoảng một cân cho hắn, hỏi, “Dùng làm gì vậy?”
“Còn nhớ đồng chí tay nghề rất tốt tôi từng nói không?”
Tiểu Phương đương nhiên nhớ rõ, lúc Chung sư trưởng đến hắn cũng ở đó, nghe sư trưởng khen đồng chí Liễu một trận, hắn vốn giống sĩ quan hậu cần không tin lắm, nhưng kết quả ngày hôm sau sĩ quan hậu cần đi chợ về liền y chang Chung sư trưởng.
Tiểu Phương vừa nghi hoặc vừa mong đợi, đồng chí Liễu này đến tột cùng là người phương nào.
“Vậy sĩ quan hậu cần mau đi đi, tôi chờ không kịp rồi!”
“Ha ha yên tâm đi, nói không chừng ngày mai Tiểu Liễu có thể tới nhà ăn chúng ta làm, chúng ta có lộc ăn rồi!”
Bọn họ cũng là công nhân nhà ăn, hơn nữa còn là đầu bếp nấu ăn, sao có thể không đến nếm thử mùi vị được? Thân là sĩ quan hậu cần, ông đương nhiên phải tỏ vẻ ủng hộ cấp dưới, việc cần làm thì phải làm!
Nghĩ đến cảnh đó, sĩ quan hậu cần nhịn không được bật cười, xách theo hai con cá bước chân nhẹ nhàng đến nhà Hàn Liệt.
Ông đứng ở sân ngoài sân chuẩn bị gọi người, đột nhiên nhìn thấy một người khác cũng đã đi tới.
Hai người sửng sốt nhìn nhau.
“Đoàn trưởng Trương?”
“Sĩ quan hậu cần, sao ông lại tới đây?”.