Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Sweetie
Sáng mai cần vào thôn, dựa theo kinh nghiệm bình thường, ‘sáng sớm’ tuyệt đối là rất sớm, chắc chắn là không có thời gian nấu cơm, Liễu Tố Tố định làm cơm trước, mai mang theo vừa đi vừa ăn.
Sau khi suy nghĩ, cô quyết định làm màn thầu đường đỏ.
Không phải loại màn thầu đường đỏ trực tiếp trộn đường đỏ với bột mì phú cường, mà là màn thầu trắng, dùng đường làm nhân, dù sao thì đường đỏ cũng không rẻ, làm như vậy tiết kiệm, mà mấy đứa nhỏ cũng thích ăn.
Màn thầu càng nhỏ càng ngon, to bằng nửa cái nắm tay, làm thành hình hộp chữ nhật, bên trong là một miếng đường đỏ nhỏ, chỉnh chỉnh tề tề tràn đầy lồ ng hấp.
Liễu Tố Tố đang chuẩn bị nhóm lửa hấp bánh thì nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng đặc biệt khoa trương∶ “Oa~”
Tiếp theo, Hàn Trình kinh tâm động phách hô∶ “Nương! Nương mau tới đây! Con được làm ông rồi nè!”
Mí mắt Liễu Tố Tố hung hăng giật giật, củi trong tay thiếu chút nữa rơi đất, định ra ngoài xem thằng nhóc này lại nghịch ngợm cái gì, chưa đi được hai bước đã bị chạy tới Hàn Trình túm qua, hưng phấn chỉ chỉ vào lồ ng sắt trước mặt, nói∶ “Nương, nương mau xem đi, tiểu bạch sinh con rồi!”
Tiểu bạch chính là con thỏ mà Hàn Trình nuôi.
Nó vẫn luôn tự cho mình là cha Tiểu Bạch, nếu Tiểu Bạch sinh con thì nó lên chức ông thật không sai.
Chỉ có điều...!nhanh như vậy đã sinh rồi?
Liễu Tố Tố không thể tin được, thò lại gần xem, phát hiện trong lồ ng quả nhiên nhiều thêm bốn con thỏ hồng hồng non nớt, trông không khác gì con chuột con, nếu không nhìn kĩ có khi còn chẳng thấy chúng nó.
Nhìn lũ thỏ con hô hấp phập phồng, giọng mấy đứa nhỏ không tự chủ được hạ thấp xuống∶ “Nương, chúng nó đáng thương quá, có thể bị lạnh chết không ạ?”
Hàn Trình kích động hỏi∶ “Nương, con có thể làm quần áo cho cháu con không ạ?”
Liễu Tố Tố dở khóc dở cười∶ “Ông Hàn Trình này, việc đó không cần ông phải nhọc lòng, Tiểu Bạch sẽ chăm sóc chúng nó, với lại giờ trời nóng thế này sao mà lạnh chết được?"
“Nhưng mà chúng nó không có lông mà.”
“Rất nhanh sẽ mọc ra thôi, đừng lo lắng.” Liễu Tố Tố biết mấy đứa nhỏ lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này, còn là thỏ bọn nó một tay nuôi nấng, nhất thời không bình tĩnh được là bình thường.
“Các con vào vườn hái ít lá cải trắng khao Tiểu Bạch ăn đi, hái lá già bên ngoài ấy.” Miễn cho ở chỗ này lăn lộn dọa đến lũ thỏ con.
Thỏ thích ăn rau xanh, nhưng ngày thường không thể nào cho ăn xa xỉ như vậy, hôm nay nó mới sinh con, cho nó ăn ngon cải thiện sức khỏe.
“Vâng ạ!” Mấy đứa nhóc đang muốn làm việc lập tức chạy vào vườn.
Đi được hai bước, Tiểu Lộ lại trở về hỏi∶ “Nương, khi nào con mới được làm ‘ông’ ạ?”
Con thỏ của nó là nhỏ nhất, nhưng mà thỏ lớn rất nhanh, “Tháng sau chắc là được đó.”
Tiểu Lộ lúc này mới yên tâm, tích cực đi hái lá rau.
Liễu Tố Tố nhìn lũ thỏ trong lồ ng sắt suy nghĩ, có cần bảo Hàn Liệt nới rộng kích cỡ lồ ng không nhỉ, hoặc là làm luôn cái mới, sau này thỏ con lớn lên, lại sinh thêm sẽ không còn chỗ mất.
Không đợi Hàn Liệt trở về nói với anh chuyện này, màn thầu trong nồi đã chín, Liễu Tố Tố nghe thấy có người trong sân gọi mình, ra ngoài thì thấy là hai phụ nữ, nhà họ cách nhà cô không xa.
Một người trong đó họ Đỗ, thấy Liễu Tố Tố liền nói∶ “Tiểu Liễu, nghe nói thỏ nhà cô mới sinh con hả?”
“Sao chị biết?” Chẳng lẽ giọng Hàn Trình đã lớn đến trình độ này?
Chị Đỗ liền đáp∶ “Chị nghe con nhà chị nói, nó nói Tiểu Trình nhà cô lên chức ông, còn muốn mở tiệc rượu trăm ngày nữa cơ đấy.”
Nói tới đây, chị ta cùng người phụ nữ đi cùng đều cười phá lên.
Liễu Tố Tố∶ “...”
Bảo sao trong nhà yên tĩnh thế, hóa ra lại ra ngoài nghịch ngợm.
Chỉ là thật ngại quá, chỉ bằng tốc độ sinh đẻ của loài thỏ, tiệc rượu trăm ngày còn chưa kịp làm, Hàn Trình đã lên chức cụ rồi ấy chứ.
“Nó nói chơi thôi, chị tìm em là vì mấy con thỏ sao?”
“Đúng vậy, chị muốn đến hỏi cô, có đồng ý đổi cho chị hai con thỏ không?” Chị Đỗ nói.
Thời điểm Liễu Tố Tố nói muốn nuôi thỏ, xung quanh có không ít vợ quân nhân đến xem.
Họ trước nay chưa từng thấy ai nuôi thỏ, muốn biết có khác gì nuôi gà nuôi vịt không.
Lúc Liễu Tố Tố giải thích chỗ tốt của việc nuôi thỏ, rất nhiều người đã động tâm, hai người chị Đỗ đây cũng thế, bởi vậy khi biết tin nghe thỏ nhà Liễu Tố Tố sinh con, họ mới chạy nhanh đến đây đổi, sợ bị người khác giành trước.
“Tiểu Liễu cô yên tâm, chị không chiếm hời của cô, hai con thỏ liền dùng một cân rưỡi đậu nành được không? Nếu cô cảm thấy không cân xứng, chị lại trả thêm chút nữa.”
Nuôi thỏ khẳng định là phải nuôi một đực một cái, đổi là phải đổi hai con, nhưng bên này lại không bán thỏ con, mọi người cũng đều không biết giá, vừa lúc hiện tại là lúc thu hoạch đậu nành, có thể dùng cái này để đổi.
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Chị khách khí quá, không phải em chê ít, mà là thỏ này là mấy đứa nhỏ nhà em nuôi, em phải hỏi trước ý kiến mấy đứa nó trước đã...”
Hai người chị Đỗ ngạc nhiên, đã sớm nghe nói Liễu Tố Tố đối với con cái rất tốt, không ngờ việc này còn muốn hỏi ý kiến bọn nó, hai người cũng không nói gì thêm, gật đầu đồng ý.
Liễu Tố Tố đúng là rất muốn đổi, thỏ đẻ mau, dù đổi hết số thỏ này, qua không bao lâu nữa sẽ có lứa mới.
Nếu giữ lại nuôi, hiện tại nhà cô còn chưa có chỗ nuôi sẽ tương đối phiền toái, mà mấy người chị Đỗ đã tìm tới tận nhà, lại không phải xin miễn phí, cô cũng không dễ cự tuyệt.
Vì thế chờ đến khi mấy mấy đứa nhỏ đi khoe khoang một vòng trở về nhà, Liễu Tố Tố liền nói việc này.
Hàn Trình choáng váng, không ngờ vừa mới lên làm ông không bao lâu đã xảy ra thảm kịch ông cháu chia lìa thế này, khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó∶ “Nương, con không muốn đổi đâu, con tiếc chúng nó lắm.”
“Không sao đâu, Tiểu Bạch nhiều nhất là một tháng nữa sẽ lại đẻ cho con mấy đứa cháu mới, còn nhiều hơn bây giờ nữa cơ.” Nghe nói thỏ một lứa có thể đẻ được bốn đến mười con, có thể do Tiểu Bạch là thai đầu nên đẻ ít.
“Đổi thỏ lấy đậu nành có thể làm được đồ ăn ngon đó nha.”
Nghe đến ‘đồ ăn ngon’, Hàn Trình lập tức hứng thú ngẩng đầu lên, nhưng sau đó lại cúi đầu xuống, không được, nó không thể là kẻ hèn vì một chút ăn ngon mà từ bỏ cháu mình được!
Liễu Tố Tố thấy biểu tình nó đã buông lỏng, bất động thanh sắc tiếp tục nói∶ “Đậu phụ rán này, đậu phụ nhự dầu cay này, bánh cuốn da đậu phụ này...”
“Nương! Nương nói thật ạ? Thật sự có thể làm nhiều đồ ăn ngon như vậy sao?” Hàn Trình hít hít nước miếng, cán cân lý trí và tình cảm bắt đầu nghiêng dần.
Liễu Tố Tố cười cười, bồi thêm một câu∶ “Đương nhiên rồi, còn có tào phớ nữa chứ, nương dùng đậu đỏ làm cho các con ăn có chịu không, lại bỏ thêm đường phèn, ngâm trong nước giếng cho lạnh, khi nào các con đi chơi về người đầy mồ hôi, ăn món này hơi bị đã đó nha!”
“Đổi đổi đổi! Nương, là bác nào muốn đổi? Giờ con đưa luôn cho bác ấy nha!” Hàn Trình rốt cuộc chịu không nổi, hận không thể mang thỏ đi luôn!
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Không cần, thỏ con còn phải ở nhà chúng ta mấy ngày nữa, lớn hơn một chút mới đưa đi.” Đến lúc đó mới có thể phân rõ đực cái.
“Nhưng mà nếu con đã đồng ý rồi thì nương liền đi nói với người ta, không cho đổi ý đâu đấy.”
Hàn Trình gật đầu liên tục∶ “Nương cứ yên tâm, con tuyệt đối không đổi ý!_
Nói xong nó nhìn về phía lũ thỏ con trong lồ ng, thầm nghĩ∶ Các cháu ơi, ông thực sự rất thích các cháu, chỉ là nhà chúng ta nhỏ quá, ông đưa các cháu đến nhà người khác sống ngày lành nhé.
Liễu Tố Tố sợ hai người chị Đỗ chờ lâu, qua nhà nói với bọn họ một tiếng, chị Đỗ sau khi nghe xong cực kỳ vui vẻ, muốn đưa ngay đậu nành cho cô.
“Không cần đâu, đến lúc bắt thỏ rồi chị đưa em cũng được, với lại em không chắc trong ổ có hai đực hai cái không nữa.” Liễu Tố Tố nói.
Chị Đỗ xua tay∶ “Không quan trọng, không có thì lần tiếp theo lại đổi cho bọn chị là được, nhà chúng ta gần nhau thế này, chẳng lẽ lại không tin được nhau?”
Chị ta cũng rất cảm kích Liễu Tố Tố, dù thỏ còn nhỏ nhưng cũng được coi là thịt, cô đồng ý đổi, bọn họ vui còn không kịp, sao có thể bắt bẻ!
Không chỉ chị Đỗ, người đi cùng chị cũng nghĩ như vậy, do đó Liễu Tố Tố chỉ có thể ôm 3 cân đậu nành về nhà.
***
Hôm sau vào thôn, Liễu Tố Tố cầm 4 cân đậu nành qua, tới đây không dễ nên cô dứt khoát chuẩn bị nhiều luôn, về nhà rồi tính làm thế nào sau.
Lữ Linh Chi cùng Trần Nam cũng nghĩ thế, đều cầm ba bốn cân định làm hết trong một lần.
Sợ đông người, mấy người cô 5 giờ đã xuất phát, vào đến thôn trời vừa mới sáng, chỗ làm đậu phụ đã có thôn dân đến làm, chỉ là không nhiều lắm, đợi một lát liền đến phiên các cô.
Đậu nành tối qua đã ngâm nước, đầu tiên cần xay thành sữa đậu nành, sau đó mới làm thành đậu phụ.
Mất một buổi sáng mới làm xong, không chỉ có đậu phụ, còn có tào phớ, sữa đậu nành và váng đậu, Liễu Tố Tố đều lấy.
Đặc biệt là váng đậu, cô cố ý lấy nhiều hơn, thứ này phơi khô là có thể bảo quản rất lâu, cho vào lẩu hay xào đều ngon.
Trả phí làm đậu, ba người liền cõng sọt trở về quân khu.
Thời tiết nóng thế này, quay về nhà là phải xử lý chỗ đậu này luôn.
Đầu tiên, Liễu Tố Tố để váng đậu bên ngoài cho gió lùa, lại nhóm bếp bên ngoài, đặt các thanh trúc lên nướng đậu phụ.
Khói trắng bốc lên làm cho miếng đậu phụ vốn trắng nõn chuyển dần sang màu vàng.
Liễu Tố Tố gọi Hàn Tiền đến∶ “Tiểu Tiền trông bếp giúp nương, đừng để cho đậu phụ bị cháy, nhớ cho thêm củi vào trong, lửa không cần quá lớn biết chưa?”
Hàn Tiền gật gật đầu, vì hôm qua Liễu Tố Tố nói đậu phụ ăn cực kỳ ngon, lúc này nó nhìn lại hỏi∶ “Nương, chúng ta ăn đậu phụ nướng ạ?”
“Không phải, là đậu phụ khô.” Loại này khói xông có thể loại bỏ hơi nước, không chỉ để được lâu, xào rau hương vị cũng không tồi.
Dặn dò Hàn Tiền xong, Liễu Tố Tố liền bắt đầu làm tào phớ.
Cô cố ý đựng tràn đầy hai cái hộp cơm, bữa trưa hôm nay chính là món này.
Liễu Tố Tố thích ăn tào phớ ngọt, trong nhà lại nhiều trẻ con nên quyết định làm toàn bộ là ngọt.
Vớt đậu đỏ đã ngâm từ hôm qua ra, xào cùng đường trên lửa nhỏ đến khi đậu đỏ thấm đẫm vị ngọt, sau đó lại để nguội, rắc lên trên tào phớ mềm mại trắng nõn.
Hôm nay Hàn Cẩm cũng giúp cô nhóm lửa, thấy mũi nó đều ra mồ hôi, Liễu Tố Tố vẫy vẫy tay∶ “Tiểu Cẩm, tới thử vị nào.”
Cô múc một muỗng đưa qua đi∶ “Có ngon không?”
Hàn Cẩm ăn một miếng, đôi mắt lấp lánh cong thành hình mặt trăng, “Ngọt quá!”
“Vậy con đi gọi mọi người vào đi, trưa nay ăn món này.” Liễu Tố Tố múc cho mỗi đứa nhỏ một chén, còn dư lại thì để trong hộp cơm, đặt ở trong túi, định đưa qua cho Hàn Liệt.
Trưa nay Hàn Liệt không về, nhưng tào phớ có thể giải nhiệt, thời tiết nắng nóng mà anh lại phơi bên ngoài cả ngày, Liễu Tố Tố cố ý làm nhiều thêm cho anh nếm thử.
Chờ đến tối anh về thì không còn tươi ngon nữa, cho nên cô muốn mang qua cho anh luôn.
Nghe Liễu Tố Tố nói muốn ra ngoài, Tiểu Lộ cùng Hàn Trình đều muốn đi.
“Được, vậy các con ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta cùng đi.”
Hai đứa nhóc ăn xong, Liễu Tố Tố liền dẫn bọn nó ra ngoài.
Cô biết vị trí bộ đội, nhưng nơi đó trừ quân nhân ra, người bình thường không thể tùy ý đi đến.
Cũng may mỗi trưa Hàn Liệt đều phải đến nhà ăn ăn cơm, hiện tại còn chưa kết thúc huấn luyện, cô cùng hai đứa nhỏ đến cửa nhà ăn chờ anh là được.
Nhưng vừa mới đi chưa được hai bước thì Hàn Trình đi bên cạnh bỗng dừng lại, tiếp theo nó tự nhiên hô một câu∶ “Cha?”
Liễu Tố Tố sửng sốt, tưởng nó mở miệng gọi Hàn Liệt là cha, theo tầm mắt nó nhìn qua, cô đột nhiên nhăn mày.
Kia là...!Trang Bạch Vũ?.