Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai năm rồi không quay về, trong nhà cũng không có gì thay đổi.
Công thuộc về cha Cố thường xuyên chạy qua giúp đỡ dọn dẹp.
Chăn đệm trong tủ lấy ra phủ lên giường là có thể nghỉ ngơi.
Hai năm không về, trong thôn náo nhiệt hơn đi rất nhiều.
Cuối năm nay, toàn quốc hưởng ứng thanh niên trí thức.
Cố Gia Lĩnh cũng có mấy thanh niên trí thức.
Bởi vì không có chỗ sắp xếp, trong thôn tự quyết định thuê lại nhà cũ của Lý Thanh Vận.
Làm chỗ ở tạm thời cho mấy thanh niên trí thức.
Cha Cố gửi điện báo nói cho họ biết và đồng thời gửi tiền thuê nhà cho họ luôn.
Sau khi hai vợ chồng thương lượng, quyết định tiền thuê nhà cũ sẽ đưa cho cha Cố giữ, xem như tiền dưỡng già.
Dù sao chút tiên đó đối với hai vợ chồng họ mà nói cũng không bao nhiêu, xem như một chút tâm ý, hai năm nay mẹ Cố giúp họ chăm sóc mấy đứa nhỏ, cha Cố một mình cũng rất vất vả, việc trong việc ngoài một mình lo nhất.
Thanh niên trí thức của thôn bên cạnh mới về, tấm chiếu mới trải chưa hiểu sự đời, một tấm lòng nhiệt huyết hướng về đảng, muốn làm một cây đỉnh cách mạng, nơi nào cần đến thì tới nơi đó.
Đã trễ như vậy rồi còn nghe âm thanh vừa múa vừa hát ở kế bên.
Không khí văn nghệ thanh niên ập đến.
Lý Thanh Vận rất muốn đi xem, nhưng cũng chỉ là muốn xem thôi.
Nhị Bảo và Tam Tam đang ngủ, Lý Thanh Vận và Đại Bảo thu dọn đồ đạc trong nhà.
Cố Đình Chu đi đốt lửa trong giường lò, nếu không buổi tối sẽ không thể ngủ được.
Củi trong lêu còn dư của năm ngoái vẫn rất nhiều, đủ cho họ dùng rồi.
Bởi vì quá lạnh, cho nên không chia ra ngủ, cả nhà năm người đều ngủ trên một chiếc lò giường.
Chen chúc một chút càng ấm.
Sau khi cả gia đình dọn dẹp xong, cũng là mười giờ đêm rồi, mệt đến mức nằm xuống ngủ thẳng cẳng.
Ngày thứ hai.
Đại Bảo ở nhà coi chừng hai đứa em.
Cố Đình Chu dậy rất sớm, xách theo dụng cụ săn bắn của mình, đeo cái gùi lén lén đi lên sau núi. Thịt rừng trong nhà ngoài trừ trong không gian của Lý Thanh Vận ra, thì cũng không còn thịt nào nữa rồi.
Song trong hâm đất cha Cố đã chừa cho họ không ít rau.
Không ngờ anh vừa mới ra sau núi, đã đụng phải Nhị Ngưu cũng đang lên núi.
Sau lưng cậu ta còn có một cái đuôi đi theo, Hứa Cảnh Hồng.
Sau lưng Hứa Cảnh Hồng lại có hai nhân viên mặc thường phục theo sau.
Nhị Ngưu đi nhanh như bay, Hứa Cảnh Hồng ở đằng sau thở hổn hển đuổi theo.
Cảm giác vui vẻ khó hiểu này là sao ta?
Cuối cùng mấy người kết nhóm cùng lên núi.
Lý Thanh Vận lấy lương thực đi qua nhà cũ làm bánh bao nhân đậu và thịt viên chiên.
Thấy đã sắp tết rôi, trong nhà còn chưa chuẩn bị gì hết.
Đến nhà cũ Lý Thanh Vận gặp được Cố Đình Hoa đã lâu rồi chưa gặp.
Cô theo bản năng sững người.
Không ngờ lần này Cố Đình Hoa không ra vẻ, thân thiết nhiệt tình chào hỏi cô: "Chị dâu hai đến rồi? Bọn nhỏ không qua đây ạ?”
Giơ tay không đánh người đang cười, Lý Thanh Vận cũng nở nụ cười nhẹ.
"Đại Bảo ở nhà trông em."
"Nghe mẹ nói Tam Tam nhà chị xinh như tiên nữ, rảnh bế cháu qua ngắm tí, Nguyệt Nguyệt đến đây, đây là thím hai của con, nhanh chào người lớn." Cố Đình Hoa kéo bé gái đang núp sau lưng mình.
Cô gái nhỏ mặc bộ quần áo sạch sẽ, rụt rè nhìn Lý Thanh Vận, cũng không nói chuyện.
Cô gái nhỏ rất đáng yêu, chỉ là trông hơi gầy.
"Chào người lớn nhanh!" Cố Đình Hoa có chút giận, lớn tiếng quát.
Lý Thanh Vận đang định nói không cần ép trẻ con.
Lúc này, mẹ Cố từ trong bếp đi ra.
"Lý Thanh Vận đến rồi ư?" Ở bên ngoài hai năm được mở mang tầm mắt, hiện giờ mẹ Cố đã không giống những bà thím trong thôn nữa, bà ấy giống dân thành phố hơn.
Trước đây lúc nào cũng gọi nhà lão đại nhà lão nhị, hiện giờ thì gọi thành tên họ.
Nói chuyện với con gái của Cố Đình Hoa cũng rất dịu dàng, khiến Cố Đình Hoa có chút không quen.
Ở nhà cũ làm xong mấy món tết như bánh bao nhân đậu và thịt viên chiên, Lý Thanh Vận đã đi thẳng về nhà. Cố Đình Hoa rất lâu chưa gặp mẹ Cố, cũng cần không gian riêng tâm sự.
Cố Đình Chu và Nhị Ngưu, mỗi người đã bắt mấy con thỏ, gà rừng, đựng ở trong gùi mà bản thân cõng, phủ cành khô lên để che giấu xong thì chuẩn bị về nhà.
Hứa Cảnh Hồng nhìn thấy kỹ thuật của Cố Đình Chu gần như bách phát bách trúng, vẻ mặt ngạc nhiên.
Đã sớm biết anh là một người lính, không ngờ rằng thân thủ của anh lại không hề kém cạnh gì so với hai người thường phục đang bảo vệ anh.
Khi anh nhìn thấy kỹ thuật của con trai mình cũng không hề lép vế, trong lòng không khỏi dâng trào sự kiêu ngạo.
Còn để cho hai người mặc thường phục mà bản thân dẫn đến cũng ra tay, sau cùng đã thẳng thừng hạ gục một con lợn rừng. Đương nhiên không dám mang con lợn rừng này về nhà mình, ngay khi xuống núi thì sung công quỹ.
Ngày đó, mỗi nhà mỗi hộ đều được chia vài lạng một cân, cũng coi như thêm thức ăn cho mọi người.
Buổi tối, cả nhà quây quần ở nhà cổ.
Anh cả Cố, chị dâu cả Cố, Đại Ni Nhị Ni đều đã tới.
Cố Đình Chu cũng đưa cả nhà đến.
Trong bữa tiệc, một trận sấm sét đã nổ ra ở nhà họ Cố.
"Vốn dĩ muốn chờ ngồi ổn định xong mới nói cho các người, hôm nay nhân lúc mọi người cùng nhau vui vẻ nên nói trước với mọi người một tiếng, tôi mang thai rồi!" Chị dâu cả Cố đang ăn cơm thì đứng lên nói.
Vốn dĩ cô ta muốn chờ ba tháng sau Tết, thai ổn định rồi mới nói.
Nhưng mà, vừa nhìn thấy cả nhà thằng hai đã lấy hết hào quang.
Mọi người đều khen nhà thằng hai nuôi dạy ba đứa con rất tốt, đến cả đứa con gái nhỏ nhất cái kia cũng rất được hai người nhà họ Cố yêu thích.
Cô ta không bằng lòng để bọn họ đắc ý, lập tức nhịn không được mà tung chiêu lớn.
Cả bàn lập tức sững sờ, đến cả cha Cố cũng suýt chút nữa phun ra một ngụm rượu.
"Có thật không? Mấy tháng rồi?" Tuy rằng mẹ Cố hơi ngạc nhiên, thế nhưng dĩ nhiên là bà ấy rất vui mừng.
Con trai cả chỉ thiếu đứa con trai, có con trai rồi thì có thể đứng thẳng sống lưng ở trong thôn rồi.
Trước đó vốn dĩ bà ấy đã nghe theo số phận, bây giờ chị dâu cả Cố bỗng nhiên mang thai, lại nhiều thêm một cơ hội.
"Hai tháng rồi." Chị dâu cả Cố đắc ý, liếc Lý Thanh Vận một cái.
Thấy người ta không hề nhìn cô ta, bỗng chốc cảm thấy vô cùng không vui.
Hai năm qua Cố Đình Hoa đã bị cuộc đời vùi dập, cũng không tiếp tục giương nanh múa vuốt như ngày xưa nữa, không phân thị phi.
Cũng biết phải kính trọng trân quý anh trai chị dâu trong nhà thì mình mới có thể sống dễ chịu.
Cô ta vội vàng nói: "Chúc mừng anh trai và chị dâu, lần này chắc chắn là con trai.
"Vậy anh nhận lời chúc của em." Anh cả Cố hào hứng nói.
Anh ta cũng cảm thấy đã sinh liên tiếp hai cô con gái rồi, có thế nào thì cái thai lần này cũng phải là con trai mới đúng.
Chị dâu cả Cố chớp lấy thời cơ, nói: "Nhà thằng hai, em xem chị không dễ dàng gì mới mang thai, sang năm em để chị giữ mẹ chúng ta ở lại trong nhà được không?”
Lý Thanh Vận buông đũa xuống, ngước mắt lên nhẹ nhàng nhìn chằm chằm cô ta một cái.
"Chị dâu à, lời nói này thật là thú vị, mẹ tự có chân, bà ấy thích đi đâu thì là tự do của bà ấy, chúng ta là con dâu mà vẫn có thể quyết định sự đi ở của người già sao? Hơn nữa, em mời mẹ sang bên đó giúp đỡ là trả tiền lương theo tháng, mỗi tháng mười đồng tiền công, phí sinh hoạt trả riêng. Nếu như chị cũng muốn mời mẹ chăm sóc giúp chị thì xin hỏi là chị dự định mỗi tháng trả cho mẹ bao nhiêu tiên công?"
Chị dâu cả Cố cứng họng ngay, cô ta luôn không biết rằng nhà thằng hai còn trả tiền lương cho bà cụ.
Mỗi tháng mười đồng tiền mà chỉ chăm một đứa bé, cô ta cũng muốn làm công việc này. Nhưng mà, thua người không thua trận, cô ta sẽ không thừa nhận bản thân trả không nổi, cũng không muốn trả tiền lương.
"Chị, chị như này sao có thể giống với em được? Chị không dễ dàng gì mới mang thai đứa bé này. Lỡ như là một bé trai, đây không phải là cháu trai trưởng của con trai trưởng nhà họ Cố sao."
"Ý của chị dâu là em mang thai rất dễ dàng sao? Tam Tam nhà em cũng là em đã sinh hai đứa con trai, không dễ dàng gì mới sinh được con gái. Huống chi, nếu như xếp thứ tự mà nói thì bác cảo nhà em mới là cháu trai trưởng chứ.
Cố Đình Hoa lén lút chọc ghẹo xem trò vui, bọn họ trở nên ồn ào thì mới tốt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");