Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong lòng mẹ Cố tiến thoái lưỡng nan.
Về tình cảm mà nói thì hai năm qua, khi ở chung với nhà thằng hai, bà ấy rất thoải mái, vậy nên chắc chắn bà ấy muốn chăm trẻ cho nhà thằng hai.
Thế nhưng con cái nhiều rồi thì một chén nước không bằng phẳng cũng sẽ xảy ra chuyện.
Bà ấy cũng không thể trắng trợn nghiêng về phía nhà thằng hai.
Đứa bé này của thằng cả thật sự không dễ gì có được.
"Mọi người nhất thiết phải nói những chuyện này trong lúc ăn cơm sao? Mua ngồi xuống ăn cơm đi!" Cha Cố biết rõ vợ mình khó xử nên giải vây giúp bà ấy.
Không ai dám thách thức uy quyền của cha mẹ nên vội vã im miệng ăn cơm. Tết trôi qua rất nhanh, qua mùng một, bầu không khí đón Tết cũng phai nhạt.
Hôm nay là mùng hai.
Thanh Hoan và Thanh Duyệt không hẹn mà cùng tới cửa, dẫn theo người đàn ông và con cái nhà mình.
Dư Trường Lạc của nhà Thanh Duyệt đã hai tuổi rồi, lớn lên rất khoẻ mạnh kháu khỉnh, vô cùng đáng yêu, vui vẻ đắc ý cúi chào cô. s
Lý Thanh Vận vội vàng móc ra một bao lì xì cho cậu bé.
Con gái út của nhà Thanh Hoan nhỏ hơn Tam Tam một tháng, suốt hành trình đều được Trình Hoài Sơn bế trên tay, cũng nuôi dưỡng rất tốt.
Khi gặp mặt vào năm trước, mọi người vẫn có thể vui vẻ tán gẫu huyên thuyên.
Năm nay mỗi nhà đều có thêm một đứa bé cần phải chăm sóc. Cố Đình Chu đưa Tam Tam và Phỉ Phỉ của nhà Trình Hoài Sơn đi chơi.
Hai cô bé trạc tuổi nhau, hình như cũng rất có tiếng nói chung, tụ tập cùng nhau hò hét không ngừng, không biết nói cái gì.
Dư Trường Lạc đã có thể chạy nhảy, lẽo đẽo sau mông Nhị Bảo, giơ một cái chong chóng làm bằng giấy đỏ, chạy không ngừng.
Dư Quý, cha cậu bé lo sợ cậu bé té ngã, không ngừng nói với theo ở phía sau: 'Lạc Lạc, chậm thôi."
bác cảo đã lớn rồi, không thích chơi với những cậu nhóc này, tự mình ra ngoài tìm bạn bè lúc trước ở trong thôn để chơi pháo.
Ba chị em thì phụ trách nấu cơm trưa.
Thanh Duyệt, Thanh Hoan cũng mang rất nhiều món đồ tốt tới, Lý Thanh Vận lấy con mồi mà Cố Đình Chu săn được ra, mọi người vừa trò chuyện, vừa chuẩn bị một bàn lớn thức ăn ngon.
Thanh Duyệt lặng lẽ nói với hai người chị, cô ấy lại mang bầu rồi.
Cô ấy nói lần này muốn sinh con gái để tạo thành một chữ 'tốt".
Dĩ nhiên là hai người chị vui mừng cho cô ấy, dặn dò cô ấy chú ý cơ thể.
Trong ba chị em, đương nhiên điều kiện của nhà Lý Thanh Vận là tốt nhất, cuộc sống của Thanh Hoan cũng không tệ bởi vì Trình Hoài Sơn thỉnh thoảng lén lút săn thú mang đến chợ đêm rao bán.
Chỉ có Thanh Duyệt là tệ một chút, tuy nhiên gia cảnh của bọn họ cũng coi như giàu có, chỉ cần hai vợ chồng cố gắng chịu làm, không lo không được ăn cơm. Thanh Hoan còn nói đến ba người nhà họ Lý.
Năm ngoái Lý Đắc Bảo vậy mà lại cưới được vợ rồi, được gả đến từ một thôn rất xa, rất nghèo, nghe nói là bị cha mẹ bán cho nhà họ Lý với giá năm mươi đồng.
Lúc đó Lý Đắc Bảo còn đặc biệt đến thông báo cho Thanh Hoan, có lẽ anh ta nghĩ Lý Thanh Hoan tương đối dễ nói chuyện, dễ mềm lòng, cho nên đến đòi hỏi tiên cưới.
Anh ta đã bị Trình Hoài Sơn ném thẳng ra ngoài, không dám bén mảng tới nữa.
Lý Thanh Vận không ngờ rằng Lý Đắc Bảo vẫn còn có tiền mua vợ, thật sự là đáng thương cho con gái nhà người ta.
Thế giới này như thế đấy, không hề công bằng đối với phụ nữ, bản thân không đấu tranh thì sẽ không có ai quan tâm mình. Ba chị em dốc bầu tâm sự, san sẻ niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống của mình, chia sẻ khoảnh khắc hạnh phúc, còn có yêu thương đối với con cái và hy vọng về cuộc sống.
Là chị gái nên Lý Thanh Vận đã đưa ra rất nhiều lời khuyên cho các cô ấy dựa theo sự hiểu biết và từng trải của bản thân.
Ngày hôm đó dường như trôi qua vô cùng nhanh, mọi người đều trân trọng, mãi cho tới giây phút chia tay.
Mặc dù bây giờ mấy chị em mỗi người đều sống rất hạnh phúc, thế nhưng thời gian để gặp nhau thật sự quá ngắn ngủi.
Không biết khoảng thời gian này, Hứa Cảnh Hồng đã chinh phục Nhị Ngưu thế nào, không, là Hứa Tri Viễn.
Bằng mắt thường có thể thấy quan hệ của hai cha con đã càng ngày càng tốt lên.
Những ngày qua đã ăn chung ở chung ngủ chung, Hứa Cảnh Hồng cũng dân dần bắt đầu hiểu rõ con trai mình hơn.
Ông ấy đã biết được những quá khứ đau buồn từ miệng của con trai mình.
Trong lòng có cảm giác vô cùng khó chịu, rất đau lòng.
Ông ấy muốn làm gì đó để bù đắp, lại cảm thấy bản thân không thể làm được gì.
Đặc biệt là vào thời điểm như này, khi cả nhà bác cả của Hứa Tri Viễn vẫn dám tới cửa gây sự. Bọn họ biết rõ cha đẻ của đứa con hoang này tìm tới cửa, muốn nhận lại con trai, đây là muốn đến lừa bịp một khoản.
"Ông là cha đẻ của Nhị Ngưu à? Ông có biết nhà chúng tôi tốn bao nhiêu tiền để nuôi nấng con trai của ông hay không? Vì để nuôi sống con trai của ông mà em trai của tôi đã làm việc cật lực, mệt muốn chết. Ông muốn đưa Nhị Ngưu đi như thế sao, vậy là không thể đủ." Bác cả Cố tự xưng là ân nhân, vênh mặt hất hàm ra lệnh.
Thật ra, hai ba năm nay, Nhị Ngưu đã lớn lên, cả nhà bọn họ đã không khống chế cậu ta được nữa rồi.
Hứa Cảnh Hồng là người đàn ông khiêm tốn, bình thường hiếm khi cãi nhau với người khác.
Đây là lần đầu tiên ông ấy tức giận đến mức muốn giết bác cả Cố.
Hơn một nửa những đau đớn mà Tri Viễn đã trải qua trong cuộc đời đều là người nhà này gây ra cho cậu ta.
Ông ấy suy nghĩ trong lòng, cũng đã nói ra miệng.
“Đánh ông tal"
Hai người bảo vệ bên cạnh ông ta đã hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ông ấy, thẳng thừng đánh bác cả Cố thành đầu heo.
Trong sân vang vọng tiếng khóc lóc gào thét.
"Bịt kín miệng của ông ta." Hứa Cảnh Hồng chán ghét nói.
Vợ của bác cả Cố đi cùng, thấy thế thì vội vã kêu cứu: "Cứu mạng, sắp đánh chết người rồi."
Một người mặc thường phục đã bịt kín miệng bà ta ngay.
Việc hai người này làm đối với đứa bé này, thật sự là người và thân đều phẫn nộ, cho dù Hứa Cảnh Hồng không nói, bọn họ cũng muốn lén lút bao vây đánh bọn họ một trận.
Mãi đến lúc hai người bị đánh đến mức không còn sức lực để gào thét.
Lúc này Hứa Cảnh Hồng mới đi tới trước mặt bọn họ: "Nắm đấm không rơi xuống trên người mình thì các người mãi mãi không biết đau đớn, các người thật sự không phải là người khi ngược đãi một đứa bé như vậy. Coi như trận đánh hôm nay là trả lại những hành hạ mà các người đã đối xử với con trai tôi ngần ấy năm, quá dễ dàng cho các người rồi. Đừng không chịu phục mà đi báo công an, tôi tin tưởng vào đôi mắt tinh anh của người dân trong thôn, bọn họ thiên về ai, không cần tôi nói thì chắc hẳn các người đã hiểu rõ hơn tôi."
Bác cả Cố đã bị bịt miệng, nói không rõ lời: "Tôi không dám nữa, tôi sai rồi, xin ông bỏ qua cho tôi!"
Hứa Tri Viễn đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, mặt không biểu cảm, không hê nói gì.
Vốn dĩ cậu ta tưởng rằng lòng mình không hề dao động.
Nhưng nghe người kia hễ mở miệng là một tiếng con trai của tôi, trong lòng cậu ta lại thâm mừng.
Rốt cuộc cậu ta cũng có người thân trên thế giới này rồi, một người toàn tâm toàn ý bảo vệ cậu ta.
Yêu thương nồng nàn này đã xua tan đi sự gắn kết với quá khứ của cậu ta, cũng khiến cậu ta bắt đầu tràn đầy hy vọng về tương lai.
Hai cha con đã bàn bạc xong rằng mùng năm sẽ rời khỏi nơi này.
Trước khi rời đi, Hứa Tri Viễn cần phải xử lý đồ đạc trong nhà mình, còn phải nói lời từ biệt với nhà Cố Đình Chu.
Nếu như nói nhà bác cả Cố là người mang thương đau đến cho cậu ta, vậy thì nhà Cố Đình Chu là người đã sưởi ấm trái tim cậu ta. Đa số đồ đạc trong nhà đồ đều cũ nát, cơ bản không cần mang theo, Hứa Tri Viễn đã quen tiết kiệm, lại không nỡ vứt.
Hầu như cậu ta đã bán rẻ đồ dùng hàng ngày và lương thực cho người trong thôn, nếu thực sự bán không được thì sẽ tặng cho người nhà tương đối khó khăn trong thôn.
Cuối cùng cũng coi như đã giải quyết xong tất cả mọi thứ.
Chỉ còn dư lại căn nhà.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");